"Ngoài ra, đại đồ đệ Tiêu Đằng của lão già kia đã bị chúng ta thuyết phục, đến lúc đó hắn ta sẽ âm thầm hợp tác. Mấy ngày nữa ta sẽ tạo cơ hội đi ra ngoài, lần này hẳn là có thể tóm gọn.” Trần Vô Ưu nói.
"Đủ âm độc, nhưng ta thích! Ha ha ha ha!" Tráng hán có vết đao cười vui vẻ.
"Nhân tiện, lần trước ta có hai huynh đệ bị tên đạo sĩ tùy tùng đi theo Tiêu Thanh Anh đó giết chết. Lần này cũng phải dẫn hắn ra ngoài. Lão tử muốn tự tay giết chết hắn!"Gã mặt sẹo hung ác nói.
“Chỉ là một tên tiểu đạo sĩ chưa Nhập Phẩm mà thôi, tuỳ ngươi đấy" Trần Vô Ưu gật đầu, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo
Sáng sớm hôm sau.
Nằm giữa Thanh Hoà Cung và đỉnh Hồng Sơn là một vùng núi có địa thế khá cao, đường đi dốc đứng, rừng rậm dày đặc. Vô số ngọn núi cao thấp không đều xen kẽ với nhau giống như những hạt đậu trắng mọc giữa biển cây, cực kỳ bắt mắt.
Lúc này trong khu rừng tùng có chút âm u trên ngọn núi.
Trương Vinh Phương và Triệu Đại Thông đứng đối diện với nhau, lẳng lặng giằng co.
Hai người đều điều chỉnh hô hấp, ánh mắt lúc nào cũng nhìn chằm chằm vị trí chuẩn bị phát lực của đối phương.
Vù!
Đột nhiên có cơn gió nhẹ thổi qua cành lá, trong tiếng lào xào, lá rụng bay tán loạn.
Triệu Đại Thông quát khẽ, bàn chân dậm mạnh rồi lao về trước. Song chưởng một trên một dưới, đồng loạt chụp lấy hai cánh tay của Trương Vinh Phương.
Chiêu Doanh Môn Thiên Tùng này chính là chiêu số lấy chế ngự làm chủ, nó cũng nằm trong Nhạc Hình Phù.
Không ngờ Trương Vinh Phương không lùi mà tiến, tăng tốc vọt lên phía trước. Thoáng cái hắn đã áp sát Triệu Đại Thông, khuỷu tay phải thúc vào ngực, bụng nàng.
Lần này, đòn chỏ của hắn vừa nhanh vừa độc, khiến Triệu Đại Thông không thể không biến chiêu đón đỡ.
Bang!
Hai người lập tức triệt chiêu, mỗi người đều tự lui ra phía sau một bước.
Ngay sau đó, hai người lại đồng loạt ra tay. Cùng là Nhạc Hình Phù, thế nhưng khi ở trong tay bọn họ thì là biến thành hai phong cách hoàn toàn khác nhau.
Triệu Đại Thông là thẳng thắn dứt khoát, khí chất nặng tựa như đỉnh núi đè xuống.
Trương Vinh Phương thì lại là vững chắc bất động. Một chiêu đánh tới, hắn có thể thong dong gỡ bỏ rất tinh tế chuẩn xác. Đến một chiêu đẩy một chiêu, giống như một bức tường kiên cố.
Đảo mắt một cái đã qua hơn ba mươi chiêu, Triệu Đại Thông chủ động thu tay lại.
“Lợi hại! Bây giờ nếu chỉ đơn thuần là tính về mặt chiêu số, đệ còn cao hơn ta một bậc. Rất nhiều chiêu, nếu không phải là thấy đệ vận dụng thì ta còn không biết là nó có thể dùng như thế.”
Triệu Đại Thông thật lòng khen ngợi đối phương.
Mấy thứ như võ công này thật ra chỉ là một kỹ xảo vật lộn, chém giết mà thôi. Chiêu số chính là một chuỗi động tác, tư thế đã được thiết kế sẵn khiến kẻ địch khó mà phán đoán, không cách nào chống cự được. Với lại, cũng là để bản thân người đánh có thể thuận lợi phát huy hết toàn lực.
Mà lúc này, hiểu biết của Trương Vinh Phương về chiêu thức còn lợi hại hơn cả một Nhị Phẩm như nàng.
"Sư Tỷ, đa tạ tỷ." Trương Vinh Phương mỉm cười, thu tay lại rồi ôm quyền hướng về đối phương.
“Đệ mới đến cảnh giới Dưỡng Huyết, ít nhất cũng phải 2 năm nữa thì mới có thể bắt đầu Rèn Gân được. Đoán chừng đến khi đệ Nhập Phẩm, chưa chắc ta có thể đánh thắng được nữa.” Triệu Đại Thông than thở, ôm quyền đáp trả.
“Nhập Phẩm thì cũng mới là Nhất Phẩm, sao có thể so với sư tỷ được chứ?” Trương Vinh Phương lắc đầu nói.
“Không thể nói thế được. Chỉ cần Nhập Phẩm, nếu chỉ đơn giản là so sánh khí lực, tố chất thân thể, sức chịu đựng hay hồi phục thì thật ra khoảng cách giữa các phẩm cấp cũng không chênh lệch quá lớn.
Chênh lệch chủ yếu vẫn nằm ở ưu khuyết điểm của võ công và cảnh giới.
Người ta hay nói rằng: Phẩm cấp là do đánh mà ra. Thế nên mới có không ít người có phẩm cấp cao nhưng cực hạn võ công lại không bằng.
Hiện giờ, về mặt chiêu số thì đệ đã hoàn thiện cấp độ Viên Mãn hơn ta rồi. Có thể nhanh chóng nắm được sơ hở của ta còn nhanh hơn cả bản thân ta.
Chờ đệ Nhập Phẩm, dưới tình huống lực lượng không chênh lệch quá lớn, chỉ cần ta không thể nhanh chóng hoàn toàn nghiền ép đệ, đánh nhau thật thì thắng bại khó mà đoán được.” Triệu Đại Thông giải thích.
“Mặc kệ là cao thủ mấy phẩm, bị đánh trúng nơi yếu hại thì cũng sẽ bị thương, tàn phế hay chết ngắc như nhau cả thôi.” Nàng bổ sung thêm.
“Không có võ công nào rèn luyện được độ cứng của cơ thể ư?” Trương Vinh Phương nhíu mày.
“Có chứ, là Ngạnh Khí Công. Nhưng cái gọi là Ngạnh Khí Công cũng cần đệ phải vận khí huyết thì mới có thể cứng rắn như sắt. Lúc không vận chuyển khí huyết thì cũng chẳng có tác dụng gì.
Nói cách khác, nếu đệ không phòng bị thì dù có luyện Ngạnh Khí Công, so với người thường cũng chỉ như có thêm một lớp da dày để phòng hộ mà thôi. Một đứa bé mười mấy tuổi cầm dao đâm vào bộ phận quan trọng thì vẫn giết được đệ như thường.”