Trong lúc đó.
Hai chân Trương Vinh Phương phát lực, sức mạnh liên thông với phần eo, ngực, vai rồi thuận theo cánh tay phải hợp thành một đường. Hắn đột nhiên đánh ra một quyền.
BANG!
Chút đau đớn cùng cảm giác tê dại từ các khớp nắm tay truyền khắp toàn thân Trương Vinh Phương.
Thiết Mộc Tràng hơi chấn động rồi lập tức khôi phục lại bình thường.
Trương Vinh Phương thở hắt ra, cảm thấy khá uể oải.
“Mới đánh một lần mà đã cảm thấy mệt mỏi rồi. Xem ra bí kỹ này tiêu hao thực sự không nhỏ.”
Trương Vinh Phương thu tay lại, thấy mặt trên nắm đấm của mình đỏ ửng cả lên, ứa đầy tơ máu. Rõ ràng là đã bị chút thương tích rồi.
“Cường độ da thịt đã vào Nhất Phẩm của ta cũng không chịu nổi được luôn.”
Phải biết rằng sau khi Nhập Phẩm, vào Nhất Phẩm thì làn da sẽ được tăng cường thêm một lớp bảo vệ. Những lần tấn cấp sau thì sẽ không có hiệu quả này nữa.
Phía sau việc Phá Hạn thăng phẩm cũng chỉ đơn giản là tăng thêm được tí sức lực, sức chịu đựng này kia mà thôi. Với lại, phẩm cấp càng cao thì càng tiếp cận điểm cực hạn của thân thể.
Bởi vì cực hạn của con người cao như vậy nên càng về sau, cường độ gia tăng càng có hạn. Càng nhiều là so đấu cảnh giới võ công, cùng với hiệu quả mạnh yếu của bản thân võ công.
“Nhìn như vậy, một chiêu này tiêu hao nhiều thể lực, da thịt của mình cũng không gánh được, chỉ có thể dùng vào thời điểm mấu chốt để quyết thắng thua là hay nhất. Bằng không đánh xong rồi, tự bản thân mình bị thương xuất huyết trước, vậy thì không được.”
Mạch suy nghĩ trong đầu Trương Vinh Phương rất rõ ràng.
Thật ra nếu muốn tùy ý sử dụng một chiêu bí kỹ này thì còn có một biện pháp.
Đó là tìm Ngạnh Khí Công thiên về luyện quyền để phối hợp, đồng thời nâng cao sức chịu đựng và thể lực của bản thân.
Như vậy thì mới có thể sử dụng bí kỹ như một chiêu số thông thường.
Chẳng qua bình thường một môn võ công cũng đã phải tu hành nhiều năm mới có được chút thành tựu. Đối với những người khác, muốn phối hợp nó với Ngạnh Khí Công thì đúng là bỏ một đống công sức mà hiệu quả thu về lại thấp lè tè.
Nhưng với Trương Vinh Phương mà nói, có điểm thuộc tính thì việc tăng tốc cũng không là gì. Thật ra có thể thử xem sao.
“Đúng rồi, ta còn chưa nhìn uy lực của chiêu này nữa.” Trương Vinh Phương phục hồi tinh thần, đi ra phía trước, quan sát bên trên Thiết Mộc Tràng.
Chỉ thấy trên Thiết Mộc Tràng rõ ràng là đã có thêm một vết lõm còn sâu hơn của dấu vết mà Triệu Đại Thông sư tỷ để lại.
Trương Vinh Phương nao nao, so đi so lại hai vết lõm với nhau.
Cho đến khi thực sự xác định vết lõm do mình đánh ra còn lớn hơn, sâu hơn vết do Triệu Đại Thông sư tỷ dùng hết sức để lại một chút thì trong mắt Trương Vinh Phương mới lóe lên vẻ hiểu rõ.
“Cấp độ Nhị Phẩm, cộng thêm đại lực trời sinh của Triệu sư tỷ mới đánh ra một vết lõm như vậy. Nhị phẩm bình thường có khi còn yếu hơn. Cấp độ này của mình, uy lực còn lớn hơn cả họ…
Thử không dùng bí kỹ xem sao.”
Trương Vinh Phương không nói hai lời, lại một lẫn nữa lui ra phía sau. Cũng là một quyền không cần ẩn dấu hay dùng bí kỹ gì, chỉ đơn giản là hết sức đánh lên cọc gỗ.
Bang!
Lúc này chỉ xuất hiện một dấu vết rất cạn, lõm xuống không đáng kể.
“Nói cách khác, về bản chất thì sức lực của mình đúng là kém xa Triệu sư tỷ. Nhưng nếu lợi dụng bí kỹ, mình có thể bộc phát ra lực sát thương còn mạnh hơn khi nàng dùng hết sức.”
Sức mạnh và tốc độ là hai thứ hỗ trợ lẫn nhau. Dưới tiền đề là chất lượng không đổi, sức mạnh càng lớn thì tốc độ càng nhanh và ngược lại.
“So với chiêu số phổ thông thì tốc độ của Trọng Sơn nhanh hơn rất nhiều, tiêu hao lớn, uy lực lớn. Xem ra cách dùng thích hợp nhất vẫn là sử dụng như lá bài tẩy…
Người bình thường chắc chắn sẽ không ngờ, một đạo sĩ còn chưa Nhập Phẩm như mình lại có thể thoáng cái đã bạo phát sát chiêu vượt qua cả Nhị Phẩm. Cự li bạo phát sức mạnh càng lớn thì lại càng có thể đánh cho đối phương bất ngờ không kịp chuẩn bị.”
Nơi núi sâu rừng già giữa Thanh Hòa Cung và núi Hồng Sơn có một tiểu đội người gầy gò ốm yếu, trên người mặc y phục binh sĩ cùng giáp da rách nát, lặng yên không tiếng động tản ra khắp nơi.
Bọn họ giống như những con kiến im lặng bò trên mặt đất rừng, tất cả có 20 người.
Cả đám đều cầm khảm đao, dao găm, thậm chí còn cả búa ngắn… tất cả đều loang lổ vết rỉ sét, là loại vũ khí vứt đi không được bảo dưỡng.
Dẫn đầu là hai người.
Một người to cao, trên cằm có vết sẹo do đao chém. Đây đúng là tên cầm đầu quân khởi nghĩa, sau trở thành thủ lĩnh của đám sơn phỉ - Hoàng Tụ Đức.
Năm nay hắn 32 tuổi, từ nhỏ đã khổ công tu luyện Thiết Hổ Công. Sau khi võ công đạt đến cực hạn, hắn rất bất mãn với hành vi áp bức của triều đình Đại Linh.