Hắn ta hoảng hốt, không kịp nghĩ ngợi gì đã cắm đầu đuổi theo. Thế nhưng khoảng cách giữa hắn ta và Tiêu Thanh Anh phải đến hơn 20 mét, không có khả năng đuổi kịp.
Ngay chính Tiêu Thanh Anh cũng bị đánh cho mơ mơ màng màng, đầu óc choáng váng.
Ngay vừa rồi, nàng chợt cảm thấy dưới chân bước hụt một cái, sau đó thì hôn mê luôn.
Không biết đã qua bao lâu, đến khi lấy lại tinh thần thì đã thấy bản thân đang dựa vào một lồng ngực ấm áp lại vững chãi.
"Tiêu sư tỷ? Tỷ không sao chứ?" Bên tai vang lên giọng nói vô cùng quen thuộc.
Cả người Tiêu Thanh Anh run rẩy, suýt thì gào lên.
Nhưng nàng đột nhiên phản ứng kịp. Giọng nói này không phải của Trương Vinh Phương, lúc nào cũng đi theo mình sao?
Tiêu Thanh Anh cố nén cảm giác đau đớn phía sau cổ, đưa tay lau sơ nước mưa dính trên mặt và tóc.
Nhìn kỹ lại, quả nhiên cõng nàng về đúng là Trương Vinh Phương, người phụ thân phái tới bảo vệ nàng.
"Sao ngươi lại đột nhiên xuất hiện ở đây? Làm ta sợ muốn chết!" Ngực Tiêu Thanh Anh không ngừng phập phồng, gương mặt xinh đẹp tái nhợt,
"Lúc nãy ta bị sao vậy?" Tiêu Thanh Anh hỏi đối phương, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.
Trương Vinh Phương lắc đầu không nói.
Vừa rồi hắn cảm thấy không ổn, cẩn thận quan sát một hồi mới nhìn thấy Tiêu Thanh Anh lén lút chạy ra ngoài.
Hắn vốn tưởng thời tiết ác liệt thế này, đã lạnh lại còn mưa to gió lớn thì có thể kê cao gối ngủ một giấc thật ngon rồi chứ.
Đáng tiếc, Tiêu sư tỷ này thật sự không khiến người bớt lo chút nào.
"Tiêu sư tỷ, muộn thế này rồi tỷ còn ra ngoài đi dạo, là muốn làm gì thế?" Trương Vinh Phương nhìn trái phải một vòng. Nơi này trừ hai người bọn họ ra, trong phạm vi vài chục mét không còn một ai.
Vừa rồi, không phải là con ranh này đang tìm cách bỏ trốn đấy chứ?
Ánh mắt Trương Vinh Phương dần trở nên nguy hiểm.
Trước khi nghĩ được cách thoát ly khỏi cha con Tiêu Dung, cho dù có không tình nguyện thì chỉ cần Tiêu Dung hạ lệnh, hắn không thể không ló mặt ra bảo vệ Tiêu Thanh Anh.
Bây giờ nếu Tiêu Thanh Anh có chuyện, hắn chắc chắn sẽ bị truy cứu trách nhiệm liên quan.
Đến lúc đó, trừ khi hắn có thể quẳng luôn Đạo Tịch, một mình hạ gục tất cả những người xung quanh rồi chạy khỏi Thanh Hoà Cung, sau đó sống đời lẩn trốn truy nã. Nếu không nhất định phải bảo vệ con nhãi này thật tốt…
"Ta ra ngoài giải sầu một chút không được à? Ai cần ngươi lo!” Tiêu Thanh Anh bị dọa thật. Lúc này nàng mặt mũi đã trắng bệch, tức giận nói.
“Xin sư tỷ thông cảm nhiều hơn một chút. Nếu tỷ xảy ra chuyện gì, nói không chừng sư phụ sẽ đánh chết ta. Vì an toàn của tỷ và ta, Vinh Phương không thể không làm như vậy. Thật xin lỗi.” Trương Vinh Phương nghiêm túc giải thích.
"Thật ra ngươi không cần như vậy. Nếu phụ thân hỏi đến, ta có thể chủ động nói với người là do ta tự muốn ra ngoài giải sầu. Cam đoan sẽ không liên luỵ đến ngươi.” Tiêu Thanh Anh cũng nghiêm túc đáp lại.
"Xin lỗi, sư tỷ." Trương Vinh Phương không hề dao động.
Vừa nãy con ranh này suýt thì xông ra khỏi sơn môn, ai mà tin nàng thì đúng là đồ ngu.
"Với lại sư tỷ này. Vừa rồi tỷ nằm rạp trên đất một lúc lâu, là do ta ở phía sau phát hiện có chỗ không đúng nên mới chạy thẳng đến. Lại gần thì phát hiện tỷ đang nằm trên mặt đất. Trời lạnh thế này, lại còn mưa gió bão bùng… phong hàn nhập thể thì phiền toán lắm đấy.” Trương Vinh Phương than thở.
"Vừa rồi... hình như ta bị người khác đánh lén." Tiêu Thanh Anh sờ gáy. Thời tiết quá lạnh, chỗ bị đánh giờ cũng chỉ đau ê ẩm mà thôi.
"A? Là tên nào dám cả gan đánh lén người Thanh Hòa Cung chúng ta? Không được, chúng ta phải nhanh chóng quay về kiểm tra xem có gì đáng ngại hay không." Trương Vinh Phương lập tức ‘khẩn trương’ nói.
“Sư tỷ, tỷ có nhìn thấy người đánh mình không?"
"Không... ta... đầu có hơi choáng váng..." giọng nói của Tiêu Thanh Anh có hơi rên rỉ.
Màn đêm mờ ảo, một làn sương mỏng manh dần dần bao phủ khắp không gian.
Trương Vinh Phương vừa mang theo Tiêu Thanh Anh chạy thẳng về, vừa hỏi nàng tại sao lại muốn chạy ra ngoài, xuống núi muộn như vậy?
Ban đêm dưới núi có rất nhiều thú dữ, ngay cả một người có võ công cao cường cũng không dám xuống núi vào lúc tối tăm thế này.
Nàng là một võ tu mới bò đến cảnh giới Rèn Gân, chưa có kinh nghiệm thực chiến. Việc xuống núi, vào rừng thời điểm này vô cùng nguy hiểm.
“Ta chỉ là… ta chỉ muốn nhìn cảnh sắc Hồng Sơn về đêm thôi. Ngươi quản ta nhiều như vậy làm gì?” Tiêu Thanh Anh không muốn nói ra chân tướng.
"Sư tỷ có biết Hồng Sơn ban đêm nguy hiểm như thế nào không..."
Trương Vinh Phương chợt cảm thấy phía sau lưng có một luồng gió lạnh đánh tới.
Đối phương không hề che dấu một chút nào, động tĩnh khi xuất thủ cực kỳ lớn. Tương tự như vậy, động tĩnh lớn thì uy lực cũng rất lớn.
Trương Vinh Phương chỉ cảm thấy da gà da vịt nổi khắp lưng.