Viên Minh đóng cơ quan phòng rèn đúc lại, đoạn lại dùng một tảng đá lớn chặn cửa lớn động phủ, sau đó mới đưa mắt nhìn lại xung quanh, trong ánh mắt thoát hiện lên vẻ thất vọng. Con địa hành yêu kia từ đầu tới cuối không hề xuất hiện.
Khác với Sư Lân thú, trong cơ thể địa hành yêu ẩn chưa một khối Hóa Thổ thạch, có thể dùng để luyện chế một số bảo vật độn địa, giá trị không nhỏ.
Hắn tiếp tục men dọc theo con suối đi về phía thượng du, rất nhanh đã tới mảng rừng tùng đen kia.
Viên Minh hoàn toàn không biết gì về cự nha màu đen, cũng chẳng biết trên người nó có linh tài hay không nên không muốn tùy tiện trêu chọc. Hắn thi triển Mộc Ẩn thuật giấu đi hình tích, cẩn thận băng qua rừng tùng.
Hắn hôm nay khá may mắn, không đụng phải con cự nha màu đen kia, cứ thế thuận lợi tới địa bàn của kim viên bốn mắt.
Hắn lần trước cũng chỉ là ngẫu nhiên thấy được cây đào Hồng Tâm nên lúc này không nhớ nổi cây đào ở đâu, chỉ đành tiếp tục duy trì Mộc Ẩn thuật, thử tìm kiếm xung quanh.
“Oạp oạp…” Cóc đen nằm trên đầu vai Viên Minh đột nhiên khẽ kêu mấy tiếng.
Viên Minh rùng mình, ngưng động tác lại, bởi thông qua liên hệ tâm thần, cóc đen báo lại một tin tức khá mơ hồ, ý đại khái là phía trước có mùi máu tanh.
Tử Hắc yêu đằng có thể hút máu nên cực kỳ mẫn cảm với mùi máu tanh.
Viên Minh dựa theo hướng mà cóc đen chỉ, chậm rãi đi với gần, rất mau đã đến trước một bụi cỏ tươi tốt ở đằng xa. Hắn đưa tay rẽ bụi cỏ ra, sắc mặt khẽ biến.
Hai bộ thi thể đang nằm ở đó, một trong đó chính là kim viên bốn mắt, bộ còn lại là cự nha màu đen.
Ngực kim viên bị chọc thủng một lỗ lớn, hiển nhiên đó chính là vết thương trí mạng, nhìn qua hẳn là do binh khí kiểu đao kiếm gây ra.
Trừ vết thương trên ngực, bốn con mắt của kim viên cũng bị khoét đi, chỉ còn lại bốn hốc mắt trống rỗng máu thịt lẫn lộn.
Cự nha màu đen cũng bị lưỡi đao đâm xuyên ngực mà chết, song trảo và đầu bị chém đứt không thấy đâu xung quanh đó, hiển nhiên là bị người mang đi.
“Bảo sao vừa rồi không gặp phải cự nha màu đen, hóa ra là đã bị giết, từ vết thương cho thấy, cả kim viên bốn mắt và cự nha màu đen đã bị tu sĩ giết chết! Còn có người khác từng tới chỗ này.” Viên Minh lẩm bẩm tự nói.
Hắn cũng không bất ngờ gì với việc người khác tìm tới.
Mình có thể tìm đến đảo này thì người khác cũng có thể.
Từ tình trạng vết thương trên thân kim viên bốn mắt có thể thấy, con vượn này bị giết chết chưa lâu, mới chỉ hai, ba ngày trước.
Ngoại trừ ngực và bốn mắt, trên người kim viên không còn vết thương nào khác, bốn con mắt kia có thể là sau khi nó chết mới bị khoét đi. Cự nha màu đen cũng tương tự vậy, vết thương trí mạng chỉ có một chỗ.
Xung quanh cũng không có dấu vết đánh nhau, nói cách khác, kim viên bốn mắt và cự nha màu đen cùng bị một người giết chết. Việc này e là tu sĩ Luyện Khí kỳ căn bản không làm được.
Viên Minh bất giác có chút nghĩ mà sợ. Đa phần người tu tiên tay đều dính máu, trong khi hòn đảo này tài nguyên phong phú, lại thêm động phủ của Hắc Mộc đại sư nữa, nói là một tòa bảo khố cũng không quá, nếu giờ hắn bị người kia phát hiện tung tích, tám phần là sẽ bị kẻ đó tiện tay giết người diệt khẩu.
Viên Minh cố nén tâm trạng bất an, vội vàng gọi cóc đen về rồi nhanh chân đi về phía rìa đảo.
Dù chưa biết kẻ kia đã đi hay chưa, bản thân hắn vẫn phải mau chóng rời khỏi nơi này.
Đi chưa được bao xa, rừng cây phía trước bỗng trở nên thưa thớt, một cây đào lẳng lặng đứng thẳng giữa một khoảng đất trống. Có điều khi hắn nhìn kỹ rồi, mọi sự vui mừng trên khuôn mặt đều tan biến.
Bên trên cây đào chỉ còn lại mỗi lá, mọi quả linh đào đều đã biến mất không còn thấy đâu, khả năng cao là đã bị kẻ chém giết kim viên kia hái mất.
Viên Minh thầm than một tiếng, xong cũng không trì hoàn mà tức tốc đi tới bên hồ.
Hắn dùng biện pháp lúc trước, đầu tiên dùng lư hương bay lên trời, dốc hết khả năng rời xa hòn đảo, né tránh quái vật trong nước, sau đó cưỡi thuyền nhỏ rời đi.
May mà dọc con đường này xem như sóng yên gió lặng, không gặp phải con thủy quái màu đen lần trước.
Sau khi rời khỏi hòn đảo, dù quanh quanh vẫn là sương trắng ngập tràn, Viên Minh lại thở phào một hơi.
Đến nơi này rồi, cơ bản xem như đã an toàn.
“Kẻ tới trước ta một bước là ai? Trưởng lão nào đó của Bích La Động, hay là người của tông môn khác?” Hắn thì thào tự hỏi.
Bích La Động gần với Thiên Lô hồ nhất nên không có khả năng người những tông môn khác tới nơi này.
Nếu là vị trưởng lão nào đó của Bích La Động, hắn cũng phải cẩn thận, về sau nếu không nhất thiết phải tới thì sẽ không tới nữa.
Cửa vào động phủ của Hắc Mộc đại sư đã bị hắn che đi, nhưng ngụy trang cỡ đó thì người khác chỉ cần tốn chút sức là có thể phát hiện ra. Mọi đồ vật trong động phủ đều đã bị hắn mang đi, nhưng lò rèn vẫn còn ở đó.
Mà người quen biết Hắc Mộc đại sư chỉ sợ có thể từ lò rèn đó mà phát hiện ra manh mối, chung quy lại, việc quay lại hòn đảo này thực sự quá nguy hiểm.
“Dù sao cũng đã thu phục được linh thú rồi, không đến nữa thì không đến nữa.” Viên Minh âm thầm hạ quyết tâm.
Hắn lấy ra một cái la bàn, sau khi xác định rõ phương hướng lại tốn thêm nữa ngày nữa liền tới được mảnh đất liền ven hồ.
Viên Minh nấp ở một chỗ gần bờ hồ để điều tức, không bao lâu đã khôi phục hoàn toàn pháp lực, bèn đứng dậy trở về tông môn.
Hai ngày sau đó, hắn không ra ngoài, chỉ thành thật ở trong Hỏa phường làm việc, tu luyện từng bước một.
Mọi thứ trong tông môn vẫn bình thường như trước, Hỏa phường cũng không có gì bất thường.
Hắn đặc biệt để ý mấy người Phương Cách, Trần Uyển, nhưng bọn họ cũng không có biểu hiện gì khác thường.
Viên Minh có chút ngoài ý muốn, nếu động phủ của Hắc Mộc đại sư hiện thế thật, những chỗ khác không nói, Hỏa phường này chắc chắn sẽ không yên bình như vậy.
“Xem ra là ta đoán sai, có lẽ kẻ đó không phát hiện, hoặc đó căn bản không phải là trưởng lão của Bích La Động.” Viên Minh âm thầm nói, trong lòng cũng trầm tĩnh lại.
Chuyện linh thú đã xong, bây giờ ngoại trừ Hắc Lân quả, còn phải tìm kiếm ba món linh tài khác.
Ba ngày sau, tại Cáp Mô cốc.
Đã lâu không đặt chân tới đây, Viên Minh nhìn cảnh tượng hoang vu trong cốc, nhất thời hơi ngơ ngẩn.
Lại nói tiếp, hắn thoát khỏi thân phận Phi Mao thú nô cũng chưa lâu lắm, nhưng bây giờ nhớ lại những tháng ngày đó lại có cảm giác như đã qua mấy đời.
Hắn xe nhẹ đường quen(1) đi tới cửa một gian nhà đá, liếc mắt một cái liền thấy Triệu Đồng đang bắt chéo hai chân, nằm trên một chiếc ghế dựa.
Trong tay gã bưng một quyển sách khổ rộng, gáy đóng bằng chỉ, trên trang bìa màu xanh nâu có một bức tranh thủy mặc rất đẹp được vẽ bằng những đường nét màu vàng sẫm, bên cạnh có ghi một dòng chữ Trung Nguyên ‘Noãn Các Ôn Ngọc’
“Đây là bản minh họa bằng bìa cứng, ngươi tốn không ít điểm cống hiến nhỉ?” Viên Minh lên tiếng hỏi.
Cuốn sách từ từ hạ xuống, để lộ ra khuôn mặt tươi cười ở đằng sau: “Hắc hắc, làm sao? Ngươi cũng khai khiếu(2) rồi hay sao mà biết hàng như vậy?”
“Cũng may Luật Quy đường không có giới luật cấm tìm đọc thư tịch truyền bá diễm tình, nếu không cái ngươi sẽ là đệ tử đầu tiên của Luật Quy đường bị ăn gậy.” Viên Minh trêu đùa.
“Không có việc thì ngươi sẽ không chạy qua đây, nói đi, tìm ta làm gì?” Triệu Đồng ngồi dậy, hỏi thẳng.
“Tìm ngươi mua ít đồ.” Viên Minh đáp.
“Đồ gì?” Triệu Đồng nhíu may hỏi tiếp.
“Quỷ Kiểm thảo, Tử Tâm hoa phấn và Âm Tủy dịch.” Viên Minh liệt kê danh sách.
“Ngươi muốn luyện đan?” Triệu Đồng nghi hoặc hỏi.
“Nói ta biết xem có hay không?” Viên Minh không giải thích.
“Quỷ Kiểm thảo còn nhiều, Tử Tâm hoa phấn lúc trước thu thập hình như còn ít hàng tồn, Âm Tủy dịch thì ta không có ở đây, nhưng bên Luyện Lô đường có lẽ có thể mua được.” Triệu Đồng nghĩ một chút rồi nói.
“Nói giá đi.” Viên Minh dứt khoát nói.
“Quỷ Kiểm thảo và Tử Tâm hoa phấn đều không phải thứ gì quá hiếm thấy, hai điểm cống hiến là có thể đổi được một phần.” Triệu Đồng đáp.
“Ta biết ngay...” Khóe miệng Viên Minh khẽ giật một cái.
“Biết cái gì?” Triệu Đồng nghi hoặc hỏi.
“Ta trước đây từng đi một chuyện tới Luyện Lô đường, người đoán xem hai thứ này được bán thế nào?”
“Dựa vào đức hạnh của đám người kia, ít nhất phải tăng giá gấp đôi.” Triệu Đồng vui vẻ cười nói.
“Đòi ta năm điểm cống hiến, chẳng qua là đã qua mùa thu hoạch Tử Tâm hoa phấn, nếu không thì hai thứ này, ta chỉ cần tự mình lên núi tìm một vòng là cũng kiếm đủ.” Viên Minh nói với vẻ khá căm giận bất bình.
“Dựa vào thời gian mà tính, nói không chừng trong chỗ Tử Tâm hoa phấn mà bọn chúng bán có luôn cả phần mà ngươi thu thập đó.” Triệu Đồng càng vui vẻ cười lớn.
“Bên Luyện Lô đường cũng hết Âm Tủy dịch, ngươi còn có cách nào có thể kiếm được không?” Viên Minh thu lại nụ cười, nghiêm túc nói.
Triệu Đồng xoa xoa cằm, trầm tư một lát rồi nói: “Ô Mông trưởng lão của Luật Quy đường chúng ta lúc trước có bảo ta làm chân chạy mua Âm Tủy dịch giúp lão, chỗ lão nói không chừng vẫn còn hàng tồn, ta có thể hỏi hộ ngươi một chút.”
“Thật chứ?” Viên Minh mừng rỡ hỏi.
“Ba ngày sau chúng ta lại gặp, có hay không sẽ biết ngay.” Triệu Đồng đáp.
“Tận ba ngày cơ à?” Viên Minh cau mày nói.
“Ngươi cần gấp như vậy, rốt cuộc là làm cái gì?” Lòng hiếu kỳ của Triệu Đồng một lần nữa bị kích thích.
“Điều chế dược dịch luyện thể.” Viên Minh bịa đại ra một cái cớ.
“Bảo sao.” Triệu Đồng than thở một câu, cũng không nghi ngờ gì hắn.
Sau khi hai người tạm biệt, Viên Minh vừa trở về Hỏa Luyện đường liền thấy Trần Uyển vội vã chạy về phía hắn.
Vừa tới trước mặt, nàng liền nhíu mày hỏi: “Ngươi vừa chạy đi đâu thế?”
“Sao vậy, có chuyện gì à?” Viên Minh nghe thế, kinh ngạc hỏi lại.
“Hỏa Sàm Nhi đâu? Có ở chỗ ngươi không?” Trần Uyển nhìn chằm chằm túi linh thú bên hông hắn, hỏi.
“Gia hỏa kia lại chạy rồi?” Viên Minh cau mày hỏi.
“Nó không ở chỗ ngươi sao? Sư tôn hôm nay tạm thời có việc, đưa nó cho ta trông nom nửa ngày. Kết quả người vừa đi chưa lâu thì Hỏa Sàm Nhi liền chạy.” Trần Uyển lộ vẻ thất vọng, gấp giọng nói.
“Ngươi trước đừng có gấp, ta đi về xem nó có ở chỗ ta không.” Viên Minh trấn an.
“Ta đi cùng với ngươi.” Trần Uyển vội đề nghị.
“Được.”
Hai ngươi nhanh chóng đi đến chỗ ở của Viên Minh.
Vừa đẩy cửa ra, Trần Uyển liền thấy trên bàn có một xấp giấy trắng rất dày, cạnh bàn còn có một núi giấy bị vo viên.
Từ lâu nàng đã biết Viên Minh hoàn thành việc rèn phôi và đang học vẽ phù với A Mộc Hợp sư huynh, nhưng nàng không ngờ Viên Minh lại luyện tập nhiều như vậy.
Ngoài xấp giấy trắng, trên bàn còn có rất nhiều phù văn đã được vẽ xong, nhìn qua một cái đã cảm giác rất có thần vận.
Nàng không nghĩ đến, tên Phi Mao thú nô không bắt mắt lắm trước kia, giờ đã sắp theo kịp bước chân của nàng.
Viên Minh dĩ nhiên không biết suy nghĩ trong lòng nàng. Hắn tìm kiếm trong phòng một hồi, thậm chí bới cả cái đống giấy vo viên như ngọn núi kia ra mà cũng không phát hiện tung tích của Hỏa Sàm Nhi.
Đúng lúc này, ánh mắt hắn để ý thấy mấy dấu chân nhỏ lộn xộn trên một tờ giấy trắng cạnh cửa sổ. Dấu chân này thình lình chính là của Hỏa Sàm Nhi.
*Chú giải*:
1. Xe nhẹ đường quen: Nguyên gốc Khinh xa thục lộ, ý chỉ những việc quen thuộc, dễ dàng.
2. Khai khiếu: Ý trong chương là đã tiếp thu, lĩnh ngộ kiến thức mới.