Chương 105: [Dịch] Tiên Giả

Ba con độ nha

Phiên bản dịch 11277 chữ

Cứ như vậy, Viên Minh theo mèo bạc đi một mạch về phía tây, bước vào trong địa giới Thập Vạn Đại Sơn.

Đợi khi màn đêm buông xuống, mèo bạc mới dẫn hắn đi vào trong một sơn cốc, tìm một bãi đá rộng rãi ngừng chân.

“Phối chế dược tề luyện hình ngay ở đây sao?” Viên Minh hỏi.

Mèo bạc ngẩng đầu nhìn vầng trăng mông lung vừa mọc lên trên trời cao, cùng lúc đó tiếng nó vang lên trong đầu Viên Minh: “Thần hồn thuần âm, chỗ này âm khí nồng đậm, rất thích hợp để thần hồn hóa hình.”

Viên Minh gật đầu, lấy ra bốn món linh tài kia.

Mèo bạc vẩy móng một cái, lập tức có thêm mấy món đồ xuất hiện trên mặt đất.

Viên Minh đảo mắt nhìn qua liền nhận ra là một bộ đồ nghề trộn thuốc, một cây dao nhỏ màu bạc, một dược đỉnh và một cái bát ngọc.

“Dựa theo nội dung trên này mà xử lý linh tài.” Mèo bạc nói, đồng thời nhấc chân trước lên, tức thì một tờ bay qua phía Viên Minh. Tiếp đó, nó liền nằm sấp xuống, khép hai mắt lại.

Viên Minh đưa tay tiếp tờ giấy rồi đưa mắt nhìn qua, tiếp đó dựa theo nội dung trên đó bắt đầu lấy ra Quỷ Kiểm thảo, dùng dao nhỏ màu bạc cắt nát, bỏ vào trong bát rồi dùng chày nghiền nát thành bột.

Kế đó, hắn lại lấy dao nhỏ dập bẹp Hắc Lân quả, ép lấy chất lỏng màu nâu. Tử Tâm hoa phấn thì không xử lý gì, cứ thế pha nước thành dạng bột sền sệt.

Cuối cùng, Viên Minh bỏ hết mọi thứ, bao gồm cả Âm Tủy dịch, vào trong dược đỉnh rồi thêm nước, nhóm lửa đun sôi, nấu thành nửa bát nước thuốc màu đen.

Một lát sau, nước thuốc nguội đi chuyển thành dạng hơi sền sệt, nhấp nháy ánh huỳnh quang yếu ớt.

Viên Minh khẽ hít hít, liền ngửi thấy một mùi thảo dược thoang thoảng.

“Thấy thế nào?” Viên Minh nhìn mèo bạc, hỏi.

Mèo bạc mở một mắt ra, cẩn thận quan sát nước thuốc màu đen mấy lần rồi lười biếng gật gật đầu.

Viên Minh nghe thế thở phào nhẹ nhõm. Hắn chỉ chuẩn bị được một phần linh tài, hỏng là không còn cơ hội thứ hai.

Sau khi lấy lại sự bình tĩnh, Viên Minh tiếp tục dưa theo chỉ dẫn trên giấy, lấy cái bình sứ nhỏ hình giọt nước, nhổ nắp bình, lập tức mùi máu tanh nhàn nhạt tỏa ra.

Đây chính là tinh huyết của Bạch Vũ độ nha.

Hắn cẩn thận từng li từng tí nghiêng bình nhỏ, nhỏ ba giọt tinh huyết vào nước thuốc.

Tinh huyết vừa tiếp xúc với chất lỏng trong bát, chưa kịp quấy trộn, đã phát ra tiếng xèo xèo như nước lạnh rơi lên thanh sắt nung đỏ, sủi bọt ùng ục ùng ục.

Viên Minh vội vàng dùng cây dao nhỏ quấy dung dịch trong bát.

Rất nhanh, tinh huyết và dược dịch hòa vào nhau, không còn sủi bọt khí to nữa mà hình thành một tầng bong bỏng nhỏ li ti.

Viên Minh cầm bát ngọc trong lòng bàn tay, bắt đầu cẩn thận rót pháp lực vào trong bát.

Theo pháp lực của hắn chảy vào, bên trên bát ngọc tỏa ra một vầng hào quang mờ ảo, thành bát cũng bắt đầu sáng lên một vòng phù văn phức tạp, kéo theo một đợt ba động kỳ dị.

Viên Minh bỗng cảm thấy trong bát có hai luồng năng lượng, một nóng một lạnh bắt đầu truy đuổi lẫn nhau.

Quá trình này kéo dài trong khoảng một tuần trà(1) mới ngừng lại. Lúc này, màu đen của nước thuốc trong bát nhanh chóng dạt dần đi, chuyển sang màu lam sẫm, vô số những bóng đen dạng sợi du động(2) bên trong đó, thoạt nhìn như vật sống, trông vô cùng thần kỳ.

Không cần mèo bạc mở miệng, hắn chỉ liếc mắt nhìn qua liền biết dược dịch luyện hình đã thành công.

“Dược dịch luyện hình đã chế xong, bây giờ dán tấm phù này lên mi tâm.” Mèo bạc chẳng biết đã tỉnh dậy từ lúc nào, đưa móng vuốt vạch một đường trên đất, một lá phù màu đỏ thẫm liền xuất hiện trước người hắn.

Viên Minh cầm lên xem xét, phát hiện lá phù dài chưa đến hai tấc, bên trên là một phù văn tinh xảo được vẽ bằng những đường vân nhỏ.

Hắn dĩ nhiên không biết phù văn này, nhưng từ những đường nét lưu loát và phức tạp của phù văn cũng có thể đoán được, nó cao cấp hơn rất nhiều so với những thứ hắn học để luyện khí khi trước.

Nhìn khi quan sát phù văn này, hắn lại có chút do dự.

“Lúc trước chẳng phải chính người cầu ta dạy cho công pháp Hồn tu, sao thế, bây giờ lại sợ à?” Thanh âm kỳ ảo của mèo bạc vang lên trong đầu hắn, giọng điệu vẫn đầy vẻ mỉa mai như trước.

Viên Minh cười cười, dán tấm phù lên mi tâm mình.

Chỉ chớp mắt sau đó, hắn chợt cảm thấy mi tâm nóng lên, lá phù kia tự bốc cháy, hóa thành tro tàn.

Có điều, phù văn kia lại khắc ở trên trán hắn.

“Còn không mau vận chuyển Minh Nguyệt quyết hấp thu?” Tiếng mèo bạc lần nữa vang lên.

Viên Minh không chần chừ nữa, bưng bát ngọc lên, ngửa đầu cố nén cảm giác buồn nôn, một hơi uống cạn.

Kế đó, hắn lập tức khoanh chân ngồi xuống, đưa hai tay bấm niệm pháp quyết, ôm lư hương trong lòng, bắt đầu vận chuyển công pháp Minh Nguyệt quyết.

Mèo bạc khép hờ hai mắt, chăm chú nhìn lư hương trong ngực hắn rồi chợt xoay cổ lắc nhẹ đầu, trong mắt lộ vẻ thoải mái dễ chịu hiếm thấy, sau đó lại bất ngờ nằm xuống chỗ cách Viên Minh không xa.

Ánh trăng như nước rót lên trên thân một người một mèo, như khoác cho bọn hắn một tầng lụa mông lung mờ ảo.

Theo dược dịch vào miệng, một cảm giác nóng lạnh đan xen dọc theo yếu hầu, trôi vào trong bụng Viên Minh.

Ầm ầm!

Viên Minh chỉ cảm thấy trong người mình có tiếng sấm rền vang lên, nhất thời mở trừng mắt ra.

Ngay sau đó, một luồng sức nóng như hơi nước từ trong bụng hắn dâng lên, càn quét tất cả kinh mạch ở nửa thân trên hắn rồi tụ về phía đỉnh đầu.

Thân thể Viên Minh không khỏi run lên, tầm nhìn trước mắt hắn cũng nhanh chóng mờ hẳn đi, không thể thấy rõ thứ gì.

Cùng lúc đó, thần niệm của hắn lại không tự chủ chìm vào trong thức hải, tự động tiến hành nội thị.

Viên Minh lập tức nhìn thấy tình hình trong thức hải của mình, có một cỗ khí lưu ấm áp đang không ngừng tụ lại, đồng thời còn bắt đầu dung hợp với thần hồn của hắn, khiến cho thần hồn của hắn liên tục bành trướng như bị thổi phồng, khiến đầu hắn cảm giác như sắp nứt ra.

“Cẩn thủ thần niệm, vận chuyển Minh Nguyệt quyết, hấp thu dược lực!” Tiếng mèo bạc vang lên trong thức hải như hồng chung đại lữ (3)

Viên Minh lập tức kiềm chế thần niệm, rồi bắt đầu thầm ngầm tụng khẩu quyết, vận chuyển công pháp Minh Nguyệt quyết.

Theo đó, lực lượng thần hồn trong đầu hắn bắt đầu vận chuyển, hình thành một vòng xoáy hồn lực, nhanh chóng luyện hóa nhiệt lưu vừa vọt tới.

Theo nhiệt lưu cuồn cuộn tràn vào, lực lượng thần hồn của hắn hóa thành một quả cầu sương mù to lớn, bên trong vừa có thấy hào quang màu trắng, cũng có thấy nhìn ra những vật thể dạng sợi bông màu đen.

Ánh sáng trắng đang cố gắng hấp thu những sợi bông đen kia, còn những sợi bông kia lại đang giãy dụa hòng thoát ra khỏi khối cầu sương mù.

Khi những sợi bông kia giãy dụa va đập, Viên Minh cũng đồng thời cảm thấy nỗi thống khổ của việc thần hồn bị xé rách.

Đau đớn dữ dội thấu tim, căn bản khó mà chịu nổi.

Viên Minh phải dựa vào vào tâm trí kiên cường, kết quả của việc bị Phi Mao thuật phản phệ thời gian dài, mới gắng gượng chịu đựng được.

Hắn dùng thần niệm chăm chú quan sát quả cầu sương mù trong thức hải, càng nhìn càng thấy cổ quái.

Hình dáng của những sợi bông màu đen đang muốn thoát ra kia, bất ngờ lại giống như những con quạ đang đang ra sức vỗ cánh.

“Bạch Vũ độ nha mà mèo bạc nói không phải là một con sao, thế nào lại có nhiều như vậy?” Trong lòng Viên Minh không khỏi nổi lên một ý niệm cổ quái.

Chỉ là lúc này hắn không thể phân tâm nghĩ nhiều, chỉ có thể cố nén cảm giác đau đớn kịch liệt, toàn lực vận chuyển Minh Nguyệt quyết.

Cùng lúc đó, phù văn bên trên mi tâm hắn bừng sáng, hóa thành một quầng sáng màu vàng kim dịu mắt, chậm rãi nhập vào trong trán rồi biến mất không thấy gì nữa.

Viên Minh chợt cảm thấy áp lực giảm đi, tâm cảnh tiệm nhập không linh(4), quá trình luyện hóa trở nên trôi chảy.

Thời gian từng chút từng chút trôi đi, trăng tròn dần dần nhô lên giữa bầu trời.

Viên Minh cả người đã sớm bị mồ hôi thấm ướt, toàn thân như mới được vớt từ trong thùng nước ra.

Nhưng vào lúc này, hai mắt hắn bỗng mở trừng, bắn ra hai luồng sáng chói mắt như hai đạo điện quang giữa đêm đen.

Trong thức hải của hắn, một đoàn sáng màu đen bồng bềnh di động rồi đột nhiên phình lên, rồi một bóng đen từ trong đó bay vụt ra.

Ngay sau đó là bóng đen thứ hai, thứ ba nối tiếp nhau bay ra.

Gần như cùng lúc đó, ba con Bạch Vũ độ nha cũng nối đuôi nhau từ trong mi tâm Viên Minh bay ra, chao liệng xoay tròn trên đỉnh đầu Viên Minh.

“Thế mà thành công thật…”

Mèo bạc ngẩng đầu nhìn cảnh này, trong cặp mắt khác màu cũng không khỏi toát ra vẻ ngạc nhiên.

Viên Minh giờ phút này còn cảm thấy ngạc nhiên hơn, trong thức hải của hắn tựa như cùng lúc chiếu ra ba khung cảnh, hình ảnh trong đó lần lượt là từ thị giác của ba con độ nha.

Hắn vừa nghĩ một cái, ba con độ nha lập tức lượn tròn bay lên rồi phi về những hướng khác nhau.

Khung cảnh hiện ra trong thức hải của hắn lập tức được đẩy cao, kéo xa, hơn nữa hình ảnh trong mỗi khung cảnh lại khác nhau.

Loại cảm giác này vô cùng kỳ lạ, Viên Minh trong lúc nhất thời có chút không quen, luôn có cảm giác bao quát không hết, giống như không biết nên nhìn về hướng nào.

Theo ba con độ nha bay càng lúc càng xa, khu vực nhìn thấy trong tầm mắt Viên Minh cũng càng ngày càng lớn, giống y như thần hồn của mình đang bay ra ngoài, chỉ khác là không có cảm giác lúc nào cũng có thể bị gió thôi bay như khi thần hồn xuất khiếu.

Lúc này hắn mới hiểu rõ, thần hồn cần ký thác là loại cảm giác gì.

Nhưng chỉ một lúc sau, Viên Minh liền cảm thấy mệt mỏi, đồng thời ánh mắt ba con độ nha bay ra ngoài càng lúc càng trở nên mơ hồ, giống như muốn ngủ thiếp đi.

Viên Minh vội vàng lấy lại tinh thần, gọi cả ba con độ nha quay về.

Đợi đến khi cả ba con độ nha lần nữa chìm vào trong mi tâm hắn, cái cảm giác nhất tâm tam dụng, chia ra ba góc nhìn để quan sát sự vật mới dần biến mất, cảm giác mệt mỏi vừa rồi cũng theo đó giảm đi không ít.

Viên Minh nhẹ nhàng thở ra một hơi, day day mi tâm rồi chậm ra mở hai mắt ra.

“Cảm giác thế nào?” Tiếng mèo bạc chợt vang lên trong đầu hắn.

“Chỗ tinh huyết kia không phải từ một con Bạch Vũ độ nha phải không?” Viên Minh không đáp mà lên tiếng hỏi.

“Đương nhiên không phải. Ta vốn nghĩ ngươi cố lắm cũng chỉ có thể luyện hình thành công một con, không ngờ lại là ba con.” Viên Minh nhìn hắn, đáp.

“Có gì khác nhau?” Viên Minh hỏi tiếp.

“Chia ra càng nhiều góc nhìn thì tầm mắt càng thêm rộng lớn, nhưng đồng thời cũng sẽ khiến hồn lực tiêu hao gấp ba lần.” Mèo bạc giải thích.

“Bảo sao mới được một lúc mà ta đã cảm thấy mệt mỏi.”

“Nhớ kỹ, thần hồn của độ nha dù có thể mượn hồn lực của người để tái sinh, nhưng nếu nó bị đánh giết thì thần hồn của ngươi cũng sẽ bị tổn thương. Nếu cả ba con đồng thời bị diệt, thần hồn của người sẽ có nguy cơ vỡ vụn.” Việc liên quan đến tu hành thần hồn nên mèo bạc nói rất cẩn thận.

“Đa tạ.” Viên Minh tập trung ghi nhớ, kết hợp với trải nghiệm vừa qua, ngẫm ra bằng lực lượng thần hồn của bản thân bây giờ, nếu không phải bất đắc dĩ, tốt nhất là chỉ dùng một con độ nha, một khi phát hiện vấn đề phải nhanh chóng thu hồi để tránh xảy ra bất trắc.

“Thần hồn của người đã luyện hình thành công, xem xem thức tỉnh được những năng lực gì nào.” Mèo bạc ngưng lại một lúc rồi nói thêm.

***Chú giải***

1. Thời gian một tuần trà hay một chén trà: Ước chừng khoảng 10-15 phút đồng hồ. Tương tự, một tuần hương hay một nén hương là khoảng một giờ đồng hồ.

2. du động: di chuyển kiểu trôi nổi, lơ lửng.

3. hồng chung đại lữ: Chỉ thanh âm lớn, tần số cao, nghe hoành tráng.

4. không linh: Kỳ ảo, huyền ảo, có chút không thực.

Bạn đang đọc [Dịch] Tiên Giả của Vong Ngữ

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    2y ago

  • Lượt đọc

    56

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!