Chương 115: [Dịch] Tiên Giả

Thân lâm tuyệt cảnh

Phiên bản dịch 11854 chữ

Pháp lực trong đan điền Viên Minh lúc này gần như khô cạn, biến thân vượn trắng cũng tự động giải trừ, tấm da vượn tróc ra rơi xuống đất.

Hồn lực của hắn cũng chỉ còn lại một phần ba, hiện tại đứng lên cũng cảm thấy khó nhọc, chỉ ước có thể ngã xuống đất ngủ say ba ngày.

Nhưng trong lòng hắn biết bây giờ không phải lúc nghỉ ngơi, tiếng kêu gọi vừa rồi của Hô Hỏa đã nói rõ vấn đề, rằng đám Khôn Đồ khả năng đang ở gần quanh đây, hắn nhất định phải nhanh chóng rời đi.

Hắn cắn đầu lưỡi, dùng đau đớn kích thích tinh thần một chút. Thu lại tấm da vượn xong, hắn thậm chí còn chẳng có thời gian lục soát thi thể Hô Hỏa, đã lập tức quay người chạy, đồng thời giấu tay trái đang nắm chặt linh thạch thuộc tính Mộc trong tay áo, điên cuồng hấp thu linh lực bất chấp đau nhức.

Khi còn chưa chạy được bao xa, hắn chợt nghe thấy mấy tiếng nổ lớn truyền đến.

Một mảng phong nhận dày đặc bất thình lình từ rừng cây bắn ra, đánh về phía hắn như mưa đổ.

Viên Minh mặt biến sắc, vội vàng vận chuyển chút ít pháp lực còn lại thi triển Vô Ảnh Bộ. Cả người hắn lập tức mờ đi rồi nhoáng cái lướt sang ngang hai trượng, vất vả lắm mới tránh khỏi mưa phong nhận tập kích.

Nhưng giữa đám phong nhận dày đặc, hai thanh phong nhận khác thường hình trăng khuyết đột nhiên đổi hướng, đánh thẳng tới hướng mà Viên Minh trốn tránh, đồng thời còn tách ra chém về phía hai chân hắn.

Viên Minh cau mày híp mắt, lập tức điều động chút pháp lực cuối cùng, thôi động lư hương thần bí giấu trong ngực, bay lên không trung khoảng nửa trượng, vừa vặn tránh thoát đòn tấn công của hai phong nhận hình trăng khuyết.

Phong nhận hình trăng khuyết không tiếp tục đổi hướng tấn công, mà chém xuống đất, theo hai tiếng “phập phập” cắm sâu vào lòng đất.

Viên Minh ngưng thôi động lư hương, lảo đảo rơi xuống đất, há mồm thở hổn hển.

Bốp bốp bốp!

Tiếng vỗ tay giòn giã từ trong rừng cây truyền ra, cùng với đó, Khôn Đồ chậm rãi bước ra với nụ cười trên mặt.

Con linh thú sói xanh kia theo sát sau lưng Khôn Đồ, đôi con ngươi hung dữ của nó nhìn chằm chằm Viên Minh, giống như căm hận hắn tránh được công kích của mình.

“Khôn Đồ, xem ra người đã sớm ở gần đây.” Viên Minh híp mắt lại, nói.

“Ha ha, ta dĩ nhiên đã sớm tới, chỉ là muốn xem xem ngươi hiện tại rốt cuộc có những năng lực gì. Bây giờ pháp lực của người đã gần hao hết, còn không mau quỳ xuống cầu xin tha thứ, ta tâm trạng đang tốt, nói không chừng sẽ đại phát thiện tâm, để ngươi được chết toàn thây.” Khôn Đồ đắc ý cười to.

“Muốn mạng ta, cũng được, tới lấy đi.” Viên Minh ngoắc tay khiêu khích Khôn Đồ.

Khôn Đồ nghe lời này của Viên Minh, lông mày khẽ nhíu lại.

Gã tận mắt chứng kiến Viên Minh đánh giết Hô Hỏa tại chỗ, nhưng cũng không chắc chắn Viên Minh đã hao hết pháp lực, đối phương tự tin như vậy, trái lại khiến gã có chút do dự.

Viên Minh thấy thế, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng trên mặt vẫn mang theo vẻ giễu cợt, tiếp tục thu nạp linh lực trong linh thạch, tranh thủ khôi phục một ít pháp lực.

“Phải rồi, Ô Lỗ đâu? Hắn không phải luôn đi theo bên cạnh Khôn Đồ sao? Hẳn là đang âm thầm ủ mưu tính kế?” Hắn đột nhiên nghĩ tới một chuyện, thầm suy đoán.

Đúng lúc này, rừng cây sau lưng Khôn Đồ truyền ra tiếng bước chân, ngay tiếp đó ba thân ảnh từ bên trong chậm rãi đi ra.

Người đi đầu chính Ô Lỗ, trong tay y cầm một đầu dây thừng, đầu kia buộc trên cổ tay hai người, không ngờ lại là hai mẹ con Đồ Á.

Viên Minh ánh mắt trầm xuống, bóp chặt nắm đấm.

“Ô Lỗ, ngươi vừa rồi muốn cùng ta tách ra, chỉ là để đi bắt hai phàm nhân này sao?” Khôn Đồ nhíu mày hỏi.

“Sư huynh minh giám, hai người này cũng không phải phàm nhân vô dụng, mà ngược lại, có đại dụng(tác dụng lớn).”

“Đại dụng? Đại dụng gì?” Khôn Đồ ngạc nhiên hỏi.

“Khi còn làm Phi Mao thú nô ở Thập Vạn Đại Sơn, ta với Cáp Cống từng gặp nhau vài lần, nghe được một chút chuyện của hắn. Miêu Hoa trại chính là quê hương Cáp Cống, mà Cáp Cống với Viên Minh huynh có giao tình rất tốt, hai người từng cùng nhau vượt qua không ít hoạn nạn, có phải không?” Ô Lỗ quay đầu nhìn về phía Viên Minh, khóe miệng lộ nét cười.

“Không hiểu người đang nói cái gì, ta và Cáp Cống cũng chỉ là quen biết sơ sơ mà thôi.” Viên Minh mặt không đổi sắc, nhưng trong lòng thầm hô hỏng bét.

“Ha ha, thế nhưng cô bé này lại vừa khai ra hết mọi chuyện rồi. Hai người này chính là vợ con Cáp Cống, ngươi vì cứu họ mà bất chấp vi phạm môn quy, giết Hồ Trát, vừa rồi lại hao tổn lượng lớn nguyên khí để giúp Cáp Cống khôi phục thần trí. Viên Minh huynh à, chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi vừa qua, ngươi lại phát sinh biến hóa vượt quá dự kiến của ta, đến cả người đã triệt để hóa nhân tiêu cũng có thể cứu về được, bội phục.” Ô Lỗ cười nhạt nói.

Khôn Đồ nghe tới đây rốt cuộc đã hiểu ra, mừng rỡ không thôi: “Tốt! Ô Lỗ, làm tốt lắm, chờ quay về Bích La Động, nhất định phải trọng thưởng ngươi.”

“Ta nói ngươi tại sao lại đột nhiên nổi điên giết Hồ Trát, hóa ra là vì lý do ngu xuẩn này.” Khôn Đồ lập tức nhìn sang phía Viên Minh, cười ha hả nói.

“Cứ coi họ là vợ con Cáp Cống, ngươi cho rằng ta sẽ vì hai phàm nhân xa mà mà vứt bỏ tiền đồ tươi đẹp, thậm chí mạng sống của mình?” Viên Minh cười lạnh đáp.

Nụ cười trên mặt Khôn Đồ cứng lại, nếu bình tĩnh mà suy xét, hắn tuyệt đối sẽ làm chuyện ngu ngốc bực này.

“Nếu Viên Minh huynh không thèm bận tâm với chuyện sống chết của họ, cớ gì không rời đi ngay mà còn ở lại nói chuyện phiếm với chúng ta?” Ô Lỗ vừa cười vừa nói.

“Ô Lỗ huynh ngược lại là nhắc nhở ta, Viên mỗ hiện tại còn có việc phải làm, cáo từ trước. Tính mạng hai người này, các ngươi muốn xử thế nào thì tùy.” Viên Minh cười nhạt một tiếng rồi quay người đi tới phía xa.

“Ngươi thực không để ý tới sống chết của bọn họ? Rất tốt, Ô Lỗ, giết ả đàn bà kia trước, giữ lại đứa nhỏ, Âm Quỷ kỳ của ta đã lâu chưa được bồi bổ, tiếp sau liền dùng tinh huyết con bé kia tế cờ.” Khôn Đồ cười gằn nói.

“Vâng!” Ô Lỗ rút từ bên hông ra một thanh loan đao, rồi không chút do dự chém về phía cổ mẹ Đồ Á.

Mặt đất cạnh chân Ô Lỗ đột nhiên nứt vỡ, một nhánh Tử Hắc yêu đằng nhanh như chớp bắn ra, cuốn lấy cây đao và cánh tay Ô Lỗ khiến một đao này bị chệch đi.

Bốn tia dịch độc từ bụi cỏ gần đó bắn ra, dùng tốc độ nhanh như tên nỏ, phóng thẳng tới chỗ Ô Lỗ.

Ô Lỗ thất kinh, ra sức giật cánh tay ra.

Nhưng Tử Hắc yêu đằng một mực quấn lấy tay y, phảng phất như mọc trên cánh tay Ô Lỗ, kéo thế nào cũng không nhúc nhích.

Một làn gió tanh thổi đến, theo đó, mấy tia chất lỏng màu đen cũng đã tới trước mặt Ô Lỗ.

Mấy tia dịch độc màu đen kia cũng không đánh vào cùng một chỗ, mà dùng góc độ xảo trái dị thường, tấn công từ đủ hướng trên dưới trái phải, chỉ cần Ô Lỗ không thể dứt ra khỏi sự trói buộc của Tử Hắc yêu đằng, bất kể y có né sang hướng nào cũng sẽ bị đánh trúng.

Tay trái Ô Lỗ giấu trong tay áo khẽ giật giật giống như làm gì đó, tức thì trước người hắn lăng không có thêm một tấm quang thuẫn màu lam sẫm.

Dịch độc màu đen đánh lên quang thuẫn, phát ra tiếng xèo xèo, tuy có thể ăn mòn quang thuẫn tạo ra mấy cái hố nông, nhưng chung quy đều bị cản lại.

“Ha ha, đã biết là ngươi sẽ ra tay, nạp mạng đi!” Khôn Đồ thấy Viên Minh động thủ, không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, lập tức cười lớn, tế ra một lá cờ lớn màu đen rồi dùng sức huy động.

Một luồng âm phong màu đen đặc như có thực chất từ mặt cờ bốc lên, chung quanh lập tức có cuồng phong gào rít, nhiệt độ nhanh chóng giảm xuống.

Viên Minh lại không để ý đến Khôn Đồ, tập trung bấm niệm pháp quyết điểm về phía Ô Lỗ.

“Dám không nhìn ta, muốn chết!” Khôn Đồ thấy Viên Minh không thèm đếm xỉa gì tới mình, liền giận tím mặt, khua Âm Quỷ kỳ thêm mấy lần.

Hắc quang trên mặt cờ tỏa bừng lên, âm phong chung quanh nhanh chóng tụ lại một chỗ, rồi thình lình tạo ra một con rồng gió màu đen dài hai, ba trượng. Vừa thành hình, rồng gió lập tức giương nanh múa vuốt nhào tới phía Viên Minh.

Đúng thời khắc này, một bóng hiện lên trong bụi cỏ cạnh Khôn Đồ, ngay tiếp đó, một con độ nha màu đen bay vụt ra, lao thẳng đến mặt Khôn Đồ. Đây chính là con thần hồn độ nha cuối cùng của Viên Minh.

“Cái quái gì đây?” Khôn Đồ không dám xem nhẹ, vừa tránh qua một bên, vừa kéo Âm Quỷ kỳ trong tay quay ngược lại.

Rồng gió đang công tới phía Viên Minh lập tức bẻ hướng, vọt tới chỗ độ nha.

Độ nha tuy tốc độ không nhanh lắm, nhưng hơn ở chỗ người nhỏ, động tác linh hoạt, vừa tránh thoát công kích của rồng gió trong gang tấc, đã lập tức một lần nữa nhào tới phía Khôn Đồ, liên tục quấy rối không cho gã phân tâm.

Ô Lỗ khi nãy thấy Viên Minh bấm niệm pháp quyết điểm về phía mình, bèn vội vàng tập trung tinh thần đề phòng, toàn lực duy trì quang thuẫn trước người.

Thanh âm ăn mòn “xèo xèo” lại vang lên, thì ra đằng quấn quanh tay cũng bắt đầu tiết ra dịch độc màu đen. Dịch độc dễ dàng ăn mòn tay áo, dính lên da thịt của y.

Làn da của Ô Lỗ trong nháy mắt rữa nát, máu thịt bên dưới cũng nhanh chóng tan chảy, không ít chỗ lộ ra xương cốt trắng hếu.

“A!” Ô Lỗ rùng mình run sợ, cánh tay hiện ra một tầng ánh sáng màu lam hòng chặn dịch độc của yêu đằng tiếp tục ăn mòn, nhưng mà không có bao nhiêu tác dụng.

Viên Minh một bên điều khiển độ nha màu đen cuốn lấy Khôn Đồ, một bên vận khởi chút pháp lực vừa khôi phục, thôi động Ngự Thú thuật điều khiển Tử Hắc yêu đằng.

Ngọn nhánh yêu đằng trở nên bén nhọn, đồng thời còn tỏa ra những tia sáng màu máu, đoạn như độc xà xuất động, đâm thẳng vào ngực Ô Lỗ.

Trong tình cảnh hiện tại, pháp lực của hắn sắp hao hết, ở vào thế yếu tuyệt đối, chỉ có dùng thế sét đánh không kịp bưng tai, mau chóng giết chết một người trong số đối phương thì mới có cơ hội chiến thắng.

Nhưng đúng lúc này, rừng cây sau lưng sau lưng Viên Minh bỗng phát ra một tiếng nổ “bùm”, cuồng phong điên cuồng xoắn nát hết cành cây phiến lá, con linh thú sói xanh của Khôn Đồ bổ nhảo ra, vung vuốt sói đánh úp tới phía sau lưng Viên Minh.

Viên Minh giật mình, vội vàng thi triển Vô Ảnh bộ tránh qua một bên.

Có điều pháp lực của hắn đã hao hết khiến thân pháp trở nên chậm chạp, tuy miễn cưỡng tránh được cảnh bị lợi trảo xuyên ngực, nhưng cánh tay vẫn bị vạch rách hai đường sâu tới xương, người lảo đảo lui lại.

Linh thú sói xanh được thế không tha người, há mồm phun ra bốn, năm phong nhận màu xanh. Phong nhận vừa xoay tròn vừa bắn nhanh tới phía Viên Minh.

Viên Minh mặt mũi tái nhợt, vội đưa cánh tay phải còn hoạt động được lấy Thanh Ngư kiếm ra rồi điên cuồng khua múa ngăn cản phong nhận.

“Keng keng keng…” Những tiếng va chạm kịch liệt liên tiếp vang lên, đám phóng nhận bị đánh bay, nhưng cả kiếm lẫn người Viên Minh cũng bị chấn văng đi, nặng nề đập lên một cây đại thụ, miệng phun ra một ngụm máu tươi.

Viên Minh thân bị trọng thương, không còn sức để ý những thứ khác. Điều này với Tử Hắc yêu đằng không ảnh hưởng lắm, nhưng thần hồn độ nha màu đen chịu sự điều khiển của hắn thì bỗng chốc trở nên trì độn.

“Đi!”

Khôn Đồ thừa cơ điểm Âm Quỷ kỳ trong tay ra, tức thì một phong nhận hình bán nguyệt màu đen từ mũi cờ bắn ra với tốc độ nhanh kinh người, chỉ chớp mắt đã vượt qua khoảng cách mấy trượng, chém lên trên thần độ nha màu đen.

Một tiếng “xoẹt” nhỏ vang lên, gần một thân thể độ nha màu đen bị chém rụng.

Rồng gió màu đen ngoác cái miệng như chậu máu cắn gọn độ nha màu đen, ngay tiếp đó, mười mấy phong nhận đen nhánh sắc bén điên cuồng bộc phát trong miệng rồng gió.

Độ nha màu đen làm sao có thể ngăn cản công kích cỡ này, thân thể lập tức tán loạn.

Đến lúc này, dù là pháp lực hay thần hồn của Viên Minh đều đã tiêu hao gần như không còn, một cảm giác mệt mỏi không thể ngăn chặn xộc thẳng lên đầu.

“Ha ha, Viên Minh, ngoan ngoãn tế cờ cho ta!” Khôn Đồ cười lớn rồi tiếp tục múa Âm Quỷ kỳ.

Viên Minh mặt mũi biến sắc toan trốn tránh, nhưng hai chân hắn giờ như đeo chì, muốn bước một bước thôi cũng không nổi.

Rồng gió màu đen nhoáng cái đã tới, nặng nề đánh lên ngực hắn.

Viên Minh cả người Viên Minh bị đánh bay ra ngoài, miệng phun mạnh một ngụm máu tươi, lục phủ ngũ tạng như lệch hẳn đi, ngã xuống đất nằm bất động.

Bạn đang đọc [Dịch] Tiên Giả của Vong Ngữ

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    2y ago

  • Lượt đọc

    44

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!