“Miêu Hoa trại đã bị hủy, các người hãy xuôi nam tìm một chốn an thân đi, cố gắng đi xa một chút. Ngoài ra, không được kể chuyện hôm nay cho bất kỳ ai, nếu không sẽ có họa lớn. Đây là một chút tiền để mẹ con các người lo chi phí trên đường và cuộc sống sau này.” Viên Minh lấy ra một túi vải nhỏ đưa tới, đồng thời dặn dò.
Vàng bạc không ẩn chứa linh lực nên không có giá trị lắm với người tu tiên, chỉ khi luyện chế một ít pháp khí đặc biệt mới dùng đến. Đất Nam Cương vàng bạc khoáng sản phong phú nên trong tông môn có rất nhiều vàng bạc, chủ yếu là để giao dịch với các tộc.
Viên Minh vẫn luôn mưu tính rời khỏi Bích La Động, trở về Trung Nguyên nên chuẩn bị không ít.
“Đa tạ đại nhân!” Mẹ Đồ Á nào đã bao giờ thấy nhiều vàng bạc như vậy, chỉ cảm thấy mình có xài cả đời cũng không hết, vội vàng kéo con gái định nói lời cảm tạ Viên Minh.
Nhưng Đồ Á lại chỉ đăm đăm yên lặng nhìn Viên Minh, không hề nhúc nhích.
“Con bé này còn ngây ra đó làm gì, còn không mau bái tạ Viên Minh đại nhân!” Mẹ Đồ Á vội quở trách.
“Đại ca ca, ta muốn theo ngươi học bản lĩnh đánh nhau, ngươi dạy ta đi.” Đồ Á mãi cũng mở miệng, nhưng lời nó nói lại khiến tất cả phải bất ngờ.
“Ngươi học đánh nhau?” Viên Minh lại không có kinh ngạc.
“Đúng, ta muốn học đánh nhau, những ác nhân kia giết Hổ Đầu và Tiểu Thiền, còn cả cha ta nữa, ta muốn báo thù cho họ.” Đồ Á trừng mắt, bóp chặt hai nắm tay nhỏ, căm hận nói.
Viên Minh không nói, đưa mắt quan sát trên dưới Đồ Á mấy lượt.
Dù đã thấy mặt Đồ Á từ trước, nhưng lúc đó tình hình khẩn trương nên hắn không nhìn kỹ mặt con bé, giờ cẩn thận quan sát rồi mới không khỏi kinh ngạc ồ lên.
Đồ Á dung mạo hãy còn con trẻ nhưng hai hàng mi vừa dày lại xếch, trông giống như một thanh phi đao, song mâu đái sát(1), hoàn toàn không giống như những đứa trẻ bình thường khác.
“Hay cho một bộ Thiên Sát chi tướng(2), nếu cứ mặc kệ không quan tâm, con bé Đồ Á này ngày sau e rằng sẽ biến thành cường đạo, nữ tặc có số má…” Viên Minh cảm thấy hơi khó nghĩ.
Nếu mặc kệ Đồ Á, cuộc sống sau này của nó tất nhiên sẽ gặp vô vàn khó khăn trắc trở, khó có ngày yên ổn, nhưng nếu dẫn đạo đưa nó bước lên con đường tu tiên thì cũng chưa hẳn là một điều may mắn.
“Đồ Á, con nói lung tung cái gì đấy, còn nhỏ mà suốt ngày chỉ nghĩ chuyện đánh đấm!” Mẹ Đồ Á thấy Viên Minh lộ vẻ khác thường, chỉ sợ con gái mình muốn học đánh nhau làm hắn tức giận, vội vàng trách mắng.
“Không sao.” Viên Minh giơ tay nói.
“Đó không phải đánh nhau, đó là tu tiên, con đường tu tiên đầy rẫy nguy hiểm, chỉ sơ sểnh một cái là xương cốt cũng chẳng còn ngay. Ngươi còn quá nhỏ mà ta tu vi có hạn, không có dự định thu đồ đệ.” Hắn im lặng một lát rồi nói.
Vẻ thất vọng lộ rõ trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Đồ Á. Nó còn muốn nói gì đó nhưng bị mẹ ngăn lại.
“Có điều chúng ta gặp nhau cũng là có duyên, đây là một lá thăm bình an ta cầu được trước kia, có công hiệu tiêu tai miễn họa, giờ tặng cho ngươi.” Viên Minh lấy một cái túi nhỏ tinh xảo từ trong túi trữ vật ra, đưa cho Đồ Á.
Đồ Á có chút thất vọng nhận lấy.
“Đa tạ đại nhân.” Mẹ Đồ Á vội vàng nói cám ơn.
“Không cần cám ơn, giờ cũng không còn sớm, các ngươi mau đi đi.” Viên Minh phất tay nói.
Mẹ Đồ Á lại xá tạ một cái rồi mới mang theo Đồ Á, vội vàng rời đi.
Viên Minh đưa mắt nhìn bóng dáng hai người đi xa rồi, mới quay người rời đi.
Thứ bên trong túi nhỏ mà hắn đưa cho Đồ Á dĩ nhiên không phải lá thăm bình an gì, mà là một trang giấy ghi lại khẩu quyết công pháp Bích La Công.
Viên Minh nghĩ mãi, cuối cùng vẫn quyết định cho Đồ Á một phần cơ duyên. Về sau nếu nó có duyên phát hiện công pháp, vậy đó cũng là kỳ ngộ cho nó.
Từ đó, Đồ Á có thể bước lên con đường tu tiên hay không, hoàn toàn do ông trời quyết định.
Viên Minh không vào trong trại mà đi đến chỗ thi thể Cáp Cống.
Hắn mặt hơi biến sắc, phát hiện phần bụng thi thể Cáp Cống bị rạch mở một đường khá dài, mơ hồ có thể nhìn thấy cả nội tạng, hiển nhiên là do bị vật nào đó sắc bén rạch ra.
“Vì sao muốn mổ xác Cáp Cống, là đang tìm thứ gì sao? Hẳn là Hồn châu được thai nghén bên trong người Cáp Công?” Ánh mắt Viên Minh lóe lên.
Chuyện Hồn châu khá bí ẩn, khả năng đám Hô Hỏa cũng không biết, nên nếu chuyện mổ xác này là để tìm Hồn châu thì tám phần là do mèo bạc làm ra.
Sau khi đào một cái hố sâu, đem thi thể Cáp Cống chôn xuống đó, Viên Minh liền sải bước rời đi, tiến đến sơn cốc mà Thú Nô đường dùng để giam giữ dã nhân.
Viên Minh lúc này đầu tóc rối tung, áo quần rách nát, làm bộ chật vật thở hồng hộc.
“Viên Minh, ngươi sao lại trông thế này? Đám Hồ Trát sư huynh đâu?” Một đệ tử Thú Nô đường thấy thế bèn hỏi.
“Trốn mau! Ta với Hồ Trát sư huynh tới Miêu Hoa trại bắt sơn dân, nào ngờ bị một đám địch nhân lợi hại đánh úp. Hồ Trát sư huynh chết rồi, đám người kia đang đuổi theo ta, nếu bị chúng đuổi kịp, tất cả mọi người đều phải chết ở đây!” Viên Minh gấp giọng nói một câu rồi lập tức chạy về phía xa.
Đệ tử Thú Nô đường canh giữ sơn cốc vốn chỉ là một đám ô hợp chẳng có bao nhiêu thực lực, càng không nói tới cái gì chủ kiến, thấy Viên Minh chạy trốn, từng tên vội vàng áp giải những dã nhân kia đuổi theo.
Viên Minh giả bộ vội vàng trốn chạy nên cả quãng đường gần như không nghỉ, chỉ mất thời gian bằng nửa khi đến là đã chạy đến Bích La Động.
Một đoàn người đi thẳng tới Thú Nô đường, báo cáo tình hình cho Tát Nhân trưởng lão.
Trên đường trở về, Viên Minh cố ý nhưng làm như vô tình thổi tin Hồ trát bị kẻ địch lợi hại giết vào trong đầu những kẻ cùng đi. Đám người kia cũng bất tri bất giác tin đó là thật, đợi tới lúc báo cáo tin tức chẳng đến phiên Viên Minh mở miệng, đám người này đã sốt sắng kể hết mọi chuyện.
“Hồn phách thu thập được đều ở đây, mời trưởng lão xem qua.” Một đệ tử Thú Nô đường lấy ra một cái tay nải, bên trong là mấy cái chuông nhỏ màu trắng bạc chuyên dùng thu thập hồn phách.
Tát Nhân trưởng lão cầm chuông nhỏ lên cẩn thận kiểm tra, xác nhận hồn phách trong đó không có vấn đề gì.
“Các người vừa nói có người tập kích? Viên Minh, ngươi nói kỹ lại xem.” Tát Nhân trưởng lão ngồi xuống, hỏi.
“Khởi bẩm trưởng lão, tiểu nhân tận mắt nhìn thấy.” Viên Minh bước lên, run rẩy sợ hãi nói.
“Kẻ địch có đặc điểm gì? Dùng loại pháp khí nào? Nhân số bao nhiêu? Kể ra.” Tát Nhân nhìn về phía Viên Minh, nghiêm giọng hỏi.
“Vâng. Chuyện là thế này…” Viên Minh vâng một tiếng rồi bắt đầu tỉ mỉ kể lại việc Hồ Trát dẫn người đồ sát Miêu Hoa trại. Chi tiết tiếp sau đó thì tất nhiên phải cải biên, đổi việc hắn ra tay diệt sát Hồ Trát thành Hồ Trát bị một đám người áo đen tập kích rồi giết chết, còn bản thân vì chạy tới sau, không địch lại liền nhảy xuống sông chạy trốn, lúc đó mới may mắn giữ được tính mạng.
“Người áo đen? Đám người kia sử dụng thủ đoạn gì?” Tát Nhân trưởng lão truy hỏi.
“Đệ tử lúc ấy chỉ lo chạy trối chết, không thấy rõ lắm, bọn chúng hình như có thể điều khiển thi thể và quỷ vật.” Viên Minh chần chừ một lúc rồi nói.
“Điều khiển thi thể và quỷ vật! Ngươi chắc chứ?” Tát Nhan trưởng lão mặt mũi khẽ run, trầm giọng truy vấn.
“Đệ tử cũng không dám chắc, có điều Hồ Trát sư huynh quả thực bị một u hồn màu đen từ dưới đất hiện lên đánh giết, có một người áo đen điều khiển một con luyện thi mặt xanh nanh vàng tập kích ta.” Viên Minh đáp.
“Còn có gì khác không?” Tát Nhân trưởng lão lại hỏi.
“Trước khi trốn ra xa, đệ tử thấy Hồ Trát sư huynh thả yên hỏa(3) cầu viện, sau đó có ai đến đó tìm cách cứu viện hay không thì ta cũng không biết.” Viên Minh ngẫm nghĩ một chút rồi nói.
Tát Nhân trưởng lão sắc mặt âm trầm nhưng không nói gì thêm, dường như đang suy nghĩ gì đó.
“Đệ tử tu vi thấp kém, trận này đánh không lại, về sau nhất định trầm tâm tu hành, mong trưởng lão rộng lượng tha thứ.” Viên Minh vừa nói xong, những đệ tử Thú Nô đường khác cũng nhao nhao thỉnh tội.
“Việc này cũng không thể trách các ngươi, thực lực kẻ địch quá mạnh, các ngươi ở lại cũng chỉ tăng thêm thương vong. Có thể trốn về báo cáo việc này cho tông môn cũng xem như có công. Tất cả về nghỉ ngơi đi, điểm cống hiến cho nhiệm vụ lần này sẽ được tăng gấp đôi, xem như ban thưởng.” Tát Nhân trưởng lão không trách cứ, trái lại còn lên tiếng trấn an mọi người.
“Đa tạ Tát Nhân trưởng lão!” Viên Minh lên tiếng cám ơn, trong lòng cũng phần nào yên tâm.
Câu chuyện bịa đặt vừa rồi cơ bản đều là Ô Lỗ nghĩ ra rồi bàn bạc thống nhất với hắn. Phản ứng của Tát Nhân trưởng lão giống y như Ô Lỗ dự đoán, xem ra kế hoạch này đã thành công được một nửa.
Những người khác cũng vội vàng hành lễ cám ơn.
“Nhiệm vụ lần này dừng ở đây. Mọi tin tức liên quan tới nhiệm vụ lần này, các người không được tiết lộ với bất kỳ ai, dám trái lệnh, tông môn nhất định nghiêm trị!” Tát Nhân trưởng lão ánh mặt đột nhiên trở nên nghiêm nghị, trầm giọng nói.
Đám người nhất nhất đáp ứng rồi rời đi.
Tát Nhân trưởng lão ngồi lại Thú Nô đường thêm một lúc rồi cũng đứng dậy đi ra ngoài, chốc lát sau đã xuất hiện trước phòng nghị sự của Bích La Động.
Nhiệm vụ lần này xảy ra biến cố là chuyện không thể xem thường, nó không đơn thuần là Hồ Trát bị giết, mà còn có đám người áo đen kia, căn cứ theo Viên Minh miêu tả thì lai lịch đám người này tuyệt không bình thường, nếu để cho cho thế lực đằng sau đám người này biết chuyện Bích La Động giết người lấy hồn sẽ rất phiền phức, nhất định phải báo lên tông môn.
Tát Nhân trưởng lão có chút phiền não nhíu nhíu mày, đang định đi vào thì một đạo độn quang(4) màu trắng từ xa bay vụt tới, đáp xuống bên ngoài phòng.
Ánh sáng lập lòe tắt đi, hiện ra một lão giả râu ngắn, vóc người cao lớn, thân vận cẩm bào(áo bào gấm), khuôn mặt vuông vắn, mũi thẳng.
“Mông Sơn trưởng lão, trông sắc mặt ngươi không tốt lắm, đã xảy ra chuyện gì sao?”
Mông Sơn trưởng lão lắc đầu, không nói lời nào bước nhanh vào trong đại sảnh.
Tát Nhân trưởng lão cau mày bước theo vào.
Sàn và tường của đại sảnh đều là màu xám đậm, kích thước khoảng hơn mười trượng nhưng ánh sáng lại khá yếu, trên vách tường hai bên chỉ khảm mấy viên đá chiếu sáng.
Tát Nhân trưởng lão luôn không thích đại sảnh, cảm giác nó quá u ám bức bối, nhưng việc bài trí nơi này lại do đại trưởng lão một tay lo liệu nên chẳng ai dám điều chỉnh.
Ngoài Mông Sơn trưởng lão mới bước vào, trong sảnh còn có hai người đang đứng, một trong đó là một nam tử trung niên thần thái nghiêm túc, tai đeo hai chiếc vòng đồng sáng loáng, trên ngực xăm hình một con rắn lục hung tợn trông vô cùng chân thật, cảm giác như có thể sống lại bất cứ lúc nào.
Trước mặt nam tử trung niên là một tráng hán khuôn mặt phổ thông đang khom người bẩm báo gì đó.
“Đại động chủ!” Hai người Mông Sơn, Tát Nhân cùng khom người chào hỏi nam tử trung niên.
Bích La Động có ba vị động chủ, trong đó Nhị động chủ si mê luyện đan, Tam động chủ mải mê luyện khí nên ngày thường rất hiếm người gặp được.
So ra thì Đại đại động có thể xem là bình thường nhất, ngày thường trừ tu luyện ra thì còn phải chịu trách nhiệm với toàn bộ hoạt động thường nhật của Bích La Động.
“Chuyện là như vậy sao?” Đại động chủ trầm giọng hỏi.
“Vâng, đệ tử tuyệt không giấu diếm nửa phần.” Ô Lô kinh hoảng đáp.
“Được, ngươi lui xuống trước đi.” Đại động chủ nhìn Mông Sơn trưởng và Tát Nhân trưởng lão một chút rồi nói.
Ô Lỗ kính cẩn dạ vâng một tiếng, xong lại quay qua thi lễ với hai người Mông Sơn, Tát Nhân một cái rồi cúi đầu rời khỏi đại sảnh.
***Chú giải***
1. Song mâu đái sát: Hai mắt mang vẻ hung ác. Chữ 煞 - Sát ở trong trường hợp này là để chỉ người có tướng ác, hung dữ.
2. Thiên Sát chi tướng: Người mang tướng Thiên Sát theo nhiều tài liệu về nhân tướng học là người có số cô độc, khắc người thân, hay bị xa lánh.
3. yên hỏa: khói lửa, tương tự kiểu pháo sáng bắn tín hiệu.
4. độn quang: Là từ thường gặp trong truyện Tiên hiệp, một nhân vật tu vi cao bay đi sẽ kéo theo một dải sáng.