Chương 120: [Dịch] Tiên Giả

Quen thuộc

Phiên bản dịch 12457 chữ

Hôm sau.

Trong sơn cốc tràn ngập hương thơm của linh dược.

Một lão giả râu tóc bạc trắng ngồi dưới mái hiên nhà lá, trước người là một chiếc nồi gốm đặt trên bếp lò, trong đó có cá hầm béo ngậy, nước dùng sôi sùng sục, tỏa ra mùi thơm mê người.

Lão giả từ xa nhìn thấy một bóng người xuất ở phía cửa cốc, trên mặt lập tức hiện lên một nụ cười.

Mãi tới khi người thanh niên kia đến gần, lão giả mới lên tiếng chào hỏi: “Viên Minh, ngươi đến rất đúng lúc, ta vừa hầm xong nồi cá này, còn chưa kịp động đũa thì ngươi tới.”

“Đây chẳng phải là lo Ngư Ông tiền bối ăn cá không rượu nên mới đưa rượu tới cho ngài sao.” Viên Minh không khách khí, cười nói.

Vừa nói, hắn vừa nâng hai vò rượu nhỏ đỏ thẫm lên.

“Ha ha, ngươi mang rượu đến thật đấy à?” Ngư Ông vừa thấy có rượu, hai mắt liền sáng ngời, vội vàng đứng dậy tiếp lấy.

“Chuyện đã hứa với ngài, sao có thể quên chứ?” Viên Minh cười đưa hai vò rượu tới.

“Tốt tốt tốt, vừa lúc bồi ta uống đôi chén.” Ngư Ông cười ha hả bảo Viên Minh ngồi xuống.

“Thơm quá, cá hôm nay cảm giác đặc biệt tươi nha.” Viên Minh ngửi thấy mùi thơm, nhịn không được mở miệng tán dương.

“Ha ha, cũng không phải thế, nồi cá này bỏ thêm ít nhất ba vị linh thảo trên ba mươi năm tuổi, vừa bổ lại thơm, phải người bình thường thì ta không cho nếm thử đâu.” Lão giả mỉm cười nói.

“Tiền bối, ngài nhổ luôn linh dược trong dược viên thế này, thực không có chuyện gì chứ?” Viên Minh hỏi.

“Ngươi không nói, ta không nói, ai biết được? Từ nay về sau, ngươi nên thường xuyên tới đây, ta đảm bảo sẽ tẩm bổ cho ngươi đến long tinh hổ mãnh.” Ngư ông cười ha hả nói.

“Ý tốt của tiền bối, vãn bối tự nhiên không dám chối từ. Lần này tới muốn nói với ngài, sắp tới ta phải tập trung bế quan một thời gian, đợi khi kết thúc bế quan sẽ lại mang rượu đến thăm ngài.” Viên Minh nói.

“Đi đi, đi đi, cả đám đều muốn tu luyện, chẳng thú vị gì cả!” Ngư Ông nghe vậy lắc đầu.

Buổi đêm.

Ánh trăng trong trẻo rọi qua cửa sổ, chiếu lên người Viên Minh.

Hắn hai tay ôm lư hương, cả người tỏa sáng.

Lúc này, Viên Minh bỗng cảm giác được gì đó, chậm rãi mở mắt ra.

“Lại là đêm rằm, chẳng biết khi nào mới về được cố hương Trung Nguyên?” Hắn thở dài nói.

Tầm mắt hắn hơi ngưng lại, rơi lên trên lư hương màu xanh trong tay, ánh mắt không khỏi lóe lên.

Chỉ thấy đồ án Thái Cực trên lư hương đã sáng lên hơn nửa, vẫn còn thiếu một chút nữa mới sáng hết lên.

“Đó giờ cũng mấy tháng rồi mà vẫn còn thiếu một chút mới có thể sáng hẳn lên.” Viên Minh thầm nghĩ.

Lúc này, hắn đột nhiên nảy ra một ý tưởng: “Nếu lư hương cũng là một loại pháp bảo, không biết thử dùng pháp lực thôi động liệu có biến hóa gì mới không?”

Nghĩ vậy, hắn bèn đưa hai tay bưng lư hương, bắt đầu rót pháp lực trong trong đó.

Vừa rót pháp lực vào, Viên Minh liền phát hiện có gì đó không đúng.

Khác với khi thôi động pháp khi trước đây, pháp lực của hắn bị lư hương hấp thụ, hơn nữa là còn là hấp thụ kiểu cắn nuốt.

Có điều, lư hương lại chẳng có biến hóa rõ ràng nào.

“Không đủ nhiều sao?” Viên Minh ngẫm nghĩ rồi bắt đầu toàn lực rót pháp lực vào trong.

“Sáng lên rồi…”

Qua một lúc lâu, ngay sau khi Viên Minh rót hơn nửa pháp lực vào trong lư hương, một vầng hào quang dịu mắt từ đồ án Thái Cực trên thân lư hương phát sáng lên.

“Thực sự thành công! Thế này không biết có phải đồng nghĩa với việc có thể châm hương thêm lần nữa không?” Viên Minh thầm mừng vui.

Vừa nghĩ tới đây, hắn lập tức dừng tu luyện, đóng cửa sổ, khóa kỹ của phòng rồi trở lại bên cạnh giường.

Lần châm hương đen trước để hắn thành công nhập lên trên thân thiếu niên hoàng đế kia, từ đó thu được công pháp tu luyện Cửu Nguyên Quyết, trực tiếp cải biến vận mệnh của hắn.

Thế nên, hắn vẫn luôn muốn thử thắp hương thêm lần nữa.

Chỉ tiếc sau lần đó hắn có thử thêm mấy lần nhưng chung quy đều thất bại, hắn trước sau không cách nào châm nổi hương đen.

Hiện giờ đồ án Thái Cực trên lư hương tỏa sáng, nói không chừng chính là thời cơ thắp hương mới đã tới.

Viên Minh nghĩ vậy, liền không do dự nữa, lập tức cầm chiết hỏa tử, nhóm lửa rồi châm một cây hương đen đã cắm sẵn trong lư hương.

Ngọn lửa bốc lên từ đầu hỏa chiết tử vừa tới đầu cây hương, ngọn lửa chập chờn rất nhanh liền bén vào hương.

Chỉ chốc lát sau, một sợi khói xanh lượn lờ bốc lên, cây hương đen thứ hai đã bén lửa bắt đầu cháy.

Mùi hương pha lẫn giữa mùi đàn hương và tùng hương nhanh chóng lan tràn khắp căn phòng.

Vừa ngửi thấy mùi hương này, y thức của hắn lập tức trở nên mơ mảng, cảnh vật trước mắt cũng trở nên mờ ảo.

Hắn một lần nữa đối mặt với cảm giác quen thuộc này, nên không có hoảng hốt như lần đầu tiên, chỉ cố gắng trợn to hai mắt, tự nghĩ phải cố gắng giữ tỉnh táo để chống lại cảm giác mơ màng này.

Tiếc rằng hắn chỉ chống cự được chốc lát, trước mắt liền rơi vào một vùng tăm tối, mất đi toàn bộ ý thức.

Không lâu sau, một hồi thanh âm huyên náo từ bốn phía truyền tới.

Viên Minh cảm giác bả vai bị người khác đẩy nhẹ, lập tức mơ màng mở hai mắt ra.

“Vương Thuận, ngươi chán sống rồi à? Hôm nay ngày gì mà còn dám lười nhác đi ngủ?” Hắn dụi dụi mắt, thấy rõ người nói bên cạnh là một nam nhân mặt tròn mặc đoản bào màu nâu, bộ dạng chuẩn tạp dịch.

“Ngươi nhìn ta làm gì?” Nam tử mặt tròn vô thức sờ mặt mình.

Viên Minh không trả lời ngay mà cúi đầu nhìn qua trang phục của mình, phát hiện bộ dạng giống như nam nhân mặt tròn, xem ra thân phận cũng là tạp dịch.

“Cách biệt hơi lớn ha.” Viên Minh thầm cảm khái.

Đối tượng phụ thể lần trước là hoàng đế thiếu niên, lần này lại biến thành tạp dịch hạ đẳng.

“Ta chỉ ngủ chút chút, ngươi kinh ngạc cái gì chứ?” Viên Minh bắt chước giọng điệu nam nhân mặt tròn, nói.

“Còn dám mạnh miệng? Bớt nói nhảm, mau đi dắt ngựa tới, đằng trước đã chuẩn bị xong xe ngựa, phu nhân sắp chuẩn bị tới miếu thành hoàng dâng hương, trễ thời gian thì tiểu tử ngươi ăn đòn.” Nam tử mặt tròn thúc giục.

Viên Minh lúc này mới thuận thế quan sát hoàn cảnh chung quanh mình một chút.

Hắn phát hiện mình hình như đang ở trong một tòa đại viện kín cổng cao tường, phía sau là khoảng bốn năm chuồng ngựa to bằng một gian phòng, trong đó nuôi bảy, tám thớt tuấn mã cao to.

Tất cả ngựa ở đây đều có lông thuần một màu, hoặc đen hoặc trắng, hoặc đỏ hoặc vàng, không có con nào lông đốm màu, thoạt nhìn đều rất khỏe khoắn nhanh nhẹn.

“Hôm nay ngày gì nhỉ?” Viên Minh mở miệng hỏi.

Nam nhân mặt tròn nghe vậy liền trưng bộ mặt quái dị nhìn về phía hắn, hoài nghi nói: “Vương Thuận, có phải ngươi trúng ta rồi không?”

“Ta trúng tà cái gì, chỉ là tối qua uống tí rượu, nay hơi buồn ngủ.” Viên Minh đáp.

“Nếu không phải tiểu tử ngươi có chút ngón nghề chăm ngựa, lão gia nhìn ngươi thuận mắt, với cái đức hạnh này của ngươi, làm gì có cửa vào phủ tướng quân chúng ta? Nhanh đi, còn lề mề nữa là ta ăn đòn chung với ngươi đấy.” Nam nhân mặt tròn tức giận nói.

Phủ tướng quân? Hắn lần này thành tạp dịch trong phủ tướng quân?

“Người chưa nói hôm nay là ngày gì?” Viên Minh tiếp tục hỏi.

“Tổ tông của ta ơi, hôm nay là ngày miếu thành hoàng ở thành Nam tổ chức hội miếu, phu nhân nhà chúng ta tốn một đống bạc mới giành được một cơ hội thắp hương, ngươi còn không nhanh lên là ta nổi cáu thật đấy.” Nam nhân mặt tròn cả giận nói.

Viên Minh nghe vậy bèn đứng dậy đi tới chuồng ngựa.

Hắn theo bản năng chọn ba con tuấn mã màu trắng trong chuồng ngựa rồi kéo dây cương dắt ra.

Dựa theo lễ chế nơi này, phu nhân tướng quân tối đa chỉ được dùng ba con ngựa để kéo xe, Vương Thuận làm quen thành phản xạ tự nhiên.

Vì ngựa dùng kéo xe nên cũng không cần lắp yên, Viên Minh cứ thế dắt ba con ngựa ra khỏi chuồng, theo sau lưng nam nhân mặt tròn đi về phía tiền viện.

Tại một khoảng sân rộng rãi phía tiền việc, một cỗ xe ngựa với khung xe được trang trí tinh xảo xa hoa đã dừng sẵn ở đó.

Viên Minh dắt ba con tuấn tiến tới, chỉnh chúng đứng dàn hàng rồi buộc vào trước xe ngựa.

Thu xếp xong xuôi hết thảy, lúc này chỉ còn chờ vị phu nhân tướng quân kia tới.

Viên Minh tranh thủ lúc này ngắm nhìn bốn phía chung quanh, từ xa xa nhìn thấy bên ngoài tòa viện lạc này có từng bóng cây cao lớn đứng lặng, tựa như là một mảnh lâm viên.

Xa hơn nữa có một tòa tháp màu xám xanh cao chừng năm tầng với đỉnh nhọn hình bát giác.

Chẳng hiểu tại sao, Viên Minh nhìn tòa tháp cao phía bên kia lại có cảm giác khá quen mắt.

Ngay vào lúc này, một đoàn người khiêng một chiếc kiệu tinh xảo, đẹp đẽ đi qua chỗ hắn đang đứng chờ.

Đi theo bên cạnh kiểu là mấy nha hoàn xinh đẹp tuổi chưa lớn lắm, phía sau còn có hai nhóm binh sĩ thân mang giáp trụ, hông đeo binh khí, ai nấy mặt mang sát khí, hiển nhiên đều là kẻ đã từng ra trận giết địch.

“Vương Thuận, cúi đầu xuống, người càng ngày càng không biết phép tắc.” Lúc này, tiếng nhắc nhở của nam nhân mặt tròn bỗng từ bên cạnh truyền tới.

Hắn quay đầu nhìn qua liền thấy đối phương đã lui sang một bên, hai tay buông thõng xuống đầu gối, mắt chỉ dám nhìn chân mình.

Viên Minh dù không có sự kính sợ của kẻ làm nô bộc, nhưng hắn cũng không muốn vì mình mà chủ nhân thực sự của thân thể này gặp rắc rối gì, thế là cũng cúi đầu như nam nhân mặt tròn.

Kiệu tới trước mặt liền dừng lại, lập tức có nha hoàn đỡ phu nhân tướng quân ung dung hoa quý(1) xuống kiệu, đổi qua ngồi xe ngựa.

Đợi khi phu nhân và nha hoàn bên người lên xe ngựa, những người khác mới xếp thành hai hàng đi theo bên cạnh.

Viên Minh phụ trách điều khiển xe ngựa, tiến về thành Nam.

Cũng may phía trước đội ngũ còn có mấy kỵ binh dẫn đường, nếu không Viên Minh còn lo mình thật sẽ đi lầm đường, bị người khác phát hiện.

Đội ngũ ngựa xe đi một mạch xuyên qua mấy tòa viện lạc mới rời khỏi phủ đệ, đi ra bên ngoài.

Con đường bên ngoài phủ tướng quân rộng lớn đến độ khiến Viên Minh phải kinh ngạc, mặt đường được lát gạch ngay ngắn, quét dọn vô cùng sạch sẽ.

Dinh thự hai bên đường phân bố tương đối thưa thớt, nhưng chỉ cần nhìn cửa phủ là biết đều là nhà đại quan hiển quý, quy mô, hình dáng mỗi cái trong đó đều thể hiện rõ sự xa hoa tôn quý.

Đội ngũ ngựa xe thong thả đi một mạch về phía thành Nam.

Viên Minh quan sát cảnh phố xa hai bên đường, trong lúc nhất thời có chút hoảng hốt.

Hắn không biết có phải trí nhớ của mình phát sinh dung hợp với ký ức của thân thể này hay không, mà lại cảm giác cảnh tượng đường phố hai bên càng nhìn càng quen mắt.

Đặc biệt là hai hàng tùng thẳng tắp vươn lên tận trời hai bên đường kia, mỗi gốc đều cần hai người trưởng thành mới ôm hết.

“Kỳ quái…”

Viên Minh mang theo một bụng nghi hoặc, điều khiển cỗ xe chạy chậm tới một khu vực khác.

Khác với khu vực cư trú rộng rãi và yên tĩnh của các đại quan hiển quý khi trước, đường đi chỗ này rõ ràng hẹp hơn một chút, mặt đường cũng không là gạch đá xanh khổ lớn, mà là gạch nung cỡ nhỏ xếp dày đặc.

Đồng thời, hai bên đường xuất hiện lượng lớn các tòa kiến trúc nằm sát mặt đường, nằm san sát nối liền nhau.

Những kiến trúc này treo đủ loại cờ quạt, bảng hiệu với đủ kiểu dáng, thậm chí có tòa ở bên ngoài còn dùng trúc dựng lên một gian nhà lá, trên đấy trang trí đủ thứ hầm bà lằng nhằng để chứng tỏ mình khác với những nhà khác.

Viên Minh ở Nam Cương cũng đã khá lâu, những ký ức về Trung Nguyên chỉ là những hình ảnh mơ hồ đứt đoạn, vẫn còn rất nhiều hình ảnh hãy còn ngủ sâu trong ký ức, có điều nếu so sánh chúng với những hình ảnh trước mắt này lại rất giống nhau.

Đường phố vô cùng náo nhiệt, cửa hàng chen chúc nối nhau, người người chen vai thích cánh đi đường, và những tiếng rao hàng tha thiết nhiệt tình.

Viên Minh bỗng cảm thấy mình không giống như đang mượn thân kẻ khác, mà giống như tự mình đi tới nơi này.

Hắn liếc mắt liền thấy bên đường có cái bảng hiệu của một tiểu thương phiến(2), trên đó ghi “Tửu Nhưỡng Thang Viên(3)”, không khỏi liếm môi một cái.

Rõ ràng hắn còn chưa nhìn thấy tửu nhưỡng thang viên gì, thậm chí còn không thể nhớ hình dạng của thứ đó cụ thể ra làm sao, nhưng trong trí nhớ của hắn đã hiện ngay ra loại cảm giác ấm áp, ngọt ngào, mềm mại kia.

Từ trong tửu lâu cách đó không xa, mùi rượu nồng nàn pha lẫn mùi thức ăn thổi tới, hương vị này vô cùng đậm đà, khác hoàn toàn so với rượu Nam Cương.

Hết thảy những thứ trước mắt mà hắn nhìn thấy, nghe được, ngửi ra đều tạo ra cảm giác quen thuộc khó tả.

***Chú giải***

1. Ung dung hoa quý: Người có khí chất, vừa ung dung tự nhiên lại vừa xinh đẹp, quyền quý. Có một số từ mình không đánh số chú giải như hiển quý, tôn quý gì đó, các bạn cứ hiểu là phủ đệ giàu sang, hiển hách, cao quý.

2. Tiểu thương phiến: Những hộ làm ăn, kinh doanh buôn bán nhỏ.

3. Một món ăn bên Trung, thành phần chủ yếu gồm rượu cất (tửu nhưỡng), chè trôi nước(thang viên), đường cát và trứng gà.

Bạn đang đọc [Dịch] Tiên Giả của Vong Ngữ

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    2y ago

  • Lượt đọc

    50

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!