Chương 20: [Dịch] Tiên Giả

Dục vọng giết chóc

Phiên bản dịch 12943 chữ

Viên Minh rùng mình, vội vàng theo hướng phát ra âm thanh nhìn lại.

Từ trong đám bụi đất tung bay mờ mịt, một thân ảnh cao lớn dị thường bò ra, nhìn kỹ rõ ràng là một con gấu ngựa cả người đầy lông màu vàng, cao hơn gấp bội so với con gấu đen mà hắn đánh chết lúc trước, cơ hồ có thể so với tòa nhà một tầng.

Dưới ánh mắt chăm chú của đối phương, Viên Minh lập tức như bị một quái vật kinh khủng nhìn chằm chằm vào, lông tóc vô thức dựng đứng. Dù nhìn hắn lúc này có vẻ trấn định, nhưng trong nội tâm lại vô cùng thấp thỏm bất an.

“Con lợn lòi vừa rồi còn xa mới có thể so sánh với hung thú này, đây chẳng lẽ là ta xui xẻo, đụng phải một hung thú cấp một bậc trung?” Trái tim hắn bỗng nặng trĩu.

Đừng nói hắn vừa phải chiến đấu một hồi, tuy có thể giải quyết nhẹ nhàng nhưng cũng tốn không ít pháp lực, cho dù ở trạng thái toàn thịnh, hắn cũng không dám chính diện chống lại một hung thú cấp một bậc trung.

Viên Minh nhanh chóng suy tính, xong đột nhiên rống to một tiếng như sét đánh, đồng thời cấp tốc gồng mình để cơ bắp toàn thân nổi u nổi cục, làm bộ muốn nhào tới.

Hung thú gấu ngựa ngừng bước, mắt lộ vẻ cảnh giác.

Vào thời khắc này, Viên Minh bất ngờ bật người nhảy lùi lại, thoăn thoắt leo lên một cây đại thụ ở phía sau rồi cấp tốc tung người bay lên chỗ cao hơn.

“Gào!”

Gấu ngựa giờ mới biết mình bị lừa, rống giận chạy vội tới với tốc độ kinh người, gần như chỉ trong nháy mắt đã tới cạnh gốc cây mà Viên Minh leo lên, vung một một bàn chân hung hăng đánh tới.

“Rầm!” một tiếng!

Cây đại thụ thân to như thùng nước bị cứng rắn đánh gãy. Viên Minh lúc này mới leo được nửa cây, cũng vì đó mà cắm đầu xuống.

Hắn tuy kinh sợ nhưng không loạn, đạp mạnh hai chân lên tàng cây, mượn lực nhảy qua một bụi cây khác.

Gấu ngựa ngửa đầu phát ra một tiếng rống chấn nhiếp nhân tâm, lại cho cảm giác sắc bén xuyên kim phá thạch.

Thanh âm này chấn cho lỗ tai Viên Minh ong ong từng hồi, đầu thoáng nặng như chì, tay chân nhất thời cứng nhắc, cả người như một hòn đá vô hại rớt xuống dưới.

Viên Minh còn chưa kịp rơi xuống đất, Cửu Nguyên quyết trong cơ thể vô thức tự hành vận chuyển, theo đó, một luồng pháp lực tinh thuần từ đan điền tuôn ra rồi nhanh chóng chảy khắp toàn thân, khí huyết những nơi pháp lực đi qua lập tức hoạt lạc(1) trở lại, cảm giác chết lặng nhanh chóng biến mất.

Cánh tay vừa khôi phục tri giác, hắn lập tức duỗi nó về trước, cắm bộ móng vuốt sắc bén vào thân cây bên cạnh.

“Phập” một tiếng, móng vuốt sắc bén cắm quá nửa vào thân cây, giữ cơ thể hắn treo lơ lửng giữa không trung.

Gấu ngựa ở phía dưới ngẩn ra, lại lần nữa nhào tới cây đại thụ Viên Minh mới chuyển qua, vung bàn chân dày bịch lên đập tới.

“Rầm!”

Đại thụ này cũng bị một kích đánh gãy, ầm ầm đổ xuống.

Có điều Viên Minh đã đi trước một bước, nhảy qua cành lá một cây đại thụ thân to mấy người ôm mới hết, đồng thời vận chuyển pháp lực ra khắp cơ thể, đề phòng gấu ngựa lần nữa dùng tiếng gào để công kích.

Vượt khỏi dự đoán của hắn, tiếng gào không vang lên.

Viên Minh thoáng lộ vẻ kinh ngạc trên mặt, dùng cả chân lẫn tay, nhanh chóng bò lên phần ngọn cây.

Nơi này cách mặt đất khoảng mười trượng, có lẽ sẽ không chịu ảnh hưởng từ tiếng gào.

Hung thú gấu ngựa há lại để Viên Minh chạy thoát. Nó bổ nhào tới trước gốc đại thụ, dang tay dang chân, hung hăng đánh đấm.

Đại thu liên tục lắc lư, vỏ cây bong tróc, lá cây bị rung rụng lả tả, nhưng ngoại trừ phần vỏ cây bị cào rách mấy vết thì gốc cây không hề có xu hướng sẽ đổ.

“Cây to như vậy vẫn bị nó lay động, gấu ngựa này quá nửa là hung thú cấp một bậc trung, đang tiếc đầu óc không thông minh cho lắm.” Viên Minh lẩm bẩm một câu, xong lấy một hòn đá từ trên người ra, từ trên cao ném xuống dưới.

Hòn đá hóa thành một vệt xám mờ, hung hăng đập lên đầu con gấu.

Theo một tiếng “bốp” trầm đục, hòn đá vỡ vụn. Nó không gây được bao nhiêu tổn thương cho con gấu nhưng thành công chọc giận hung thú, khiến con gấu càng điên cuồng công kích gốc đại thụ.

Đại thụ lắc lư dữ dội hơn nhưng gốc cây này thực sự quá lớn, nhất thời nửa khắc sẽ không có khả năng sụp đổ.

Viên Minh nhếch mép cười cười, chăm chú nhìn tình cảnh phía dưới như xem xiếc khỉ, thỉnh thoảng lại ném đá xuống để kích động con gấu.

Thời gian cứ trôi qua từng chút, gấu ngựa lúc này đã không còn hung hãn như ban đầu, ngực phập phồng không ngừng thở dốc, lửa giận trong mắt cũng chẳng còn lại được bao nhiêu.

Sau một hồi lâu, gấu ngựa nhìn Viên Minh, gầm nhẹ một tiếng đầy vẻ không cam lòng rồi quay người rời đi.

Viên Minh lại lấy ra một hòn đá, ném thẳng vào ót gấu ngựa.

Nhưng gấu ngựa có vẻ đã có kinh nghiệm, nó không thèm để ý hành động khiêu khích của Viên Minh, cứ thế cắm đầu chạy như bay về phía xa.

“Xem ra cũng không quá ngu ngốc, đáng tiếc giờ mới trốn thì muộn rồi.” Viên Minh không còn giữ vẻ bàng quan, tức tốc tung mình nhảy mấy cái tới phía trên con gấu rồi nhào người lao xuống dưới, đồng thời vung cặp trảo vượn như hai vệt sáng lạnh lẽo, chụp vào phần lưng con gấu với tốc độ cực nhanh.

Hung thú gấu ngựa phát hiện sau lưng có tiếng gió bất thường, lập tức lắc người lăn qua một bên tránh né, đáng tiếc vẫn bị móng vuốt cào trúng.

Lớp da cứng cỏi của con gấu bị vạch rách một đường dài nửa thước. Vết thương khá nông, máu chảy ra không bao nhiêu nhưng phần miệng lại bị nhiễm một vệt màu tím nhạt.

Vệt màu tím kia chính là Nhuyễn Cốt độc mà Viên Minh đổi từ tay Ô Lỗ rồi âm thầm bôi lên móng vuốt sắc bén của mình.

Hung thú lại bị chọc giận thêm lần nữa, vung một tay lên mãnh liệt chụp về phía đầu Viên Minh.

Có điều con gấu này trước đó đã dùng hết quá nửa thể lực khiến động tác bị chậm đi kha khá, đủ để Viên Minh co cơ thể vượn trắng lại, lướt qua khoảng trống dưới tay nó.

Thời điểm hai bên lướt qua nhau, Viên Minh thò tay phải ra cào một đường bên cạnh hông con gấu, tặng nó thêm một vết thương không sâu không nông.

“Gàoooo” Hung thú gấu ngựa càng thêm phẫn nộ, tay chân điên cuồng bổ tới.

Viên Minh cũng không tính giao tranh thẳng mặt mà liên tục xê dịch, lợi dụng những cây đại thụ xung quanh để tránh né, thỉnh thoảng dùng bộ móng vuốt sắc bén lưu lại trên người đối phương một vài vết thương nhỏ.

Hung thú gấu ngựa có thực lực hơn xa Viên Minh, đang tiếc lúc trước nó đã tiêu phí quá nhiều thể lực ở gốc cây to kia, giờ trái lại bị rơi xuống hạ phong, vết thương trên người càng lúc càng nhiều, máu tươi đầm đìa khắp cơ thể.

Hơn nữa, do Nhuyễn Cốt độc dần phát tác khiến bước chân nó càng lúc càng trở nên chậm chạp.

Gấu ngựa có vẻ biết rõ tình hình không ổn, hoàn toàn bỏ qua việc chống đỡ và né tránh, nhào cả thân hình khổng lồ về phía Viên Minh hòng liều mạng đánh cược một lần.

Một kích liều mạng sau cùng của con gấu nhanh hơn bình thường rất nhiều. Nhưng Viên Minh đã sớm có chuẩn bị, nhanh chóng lướt tới cạnh một gốc cây to hai người ôm mới hết, dùng chính cây này làm tấm chắn.

“Gào…”

Hung thú không hề giảm khí thế xông tới, đồng thời hai mắt bỗng chốc đỏ ngầu, há miệng rống một tiếng vang trời.

“Đã biết ngươi sẽ lại dùng chiêu này mà.” Viên Minh đã chuẩn bị sẵn, cấp tốc vận chuyển pháp lực từ đan điền ào ạt chảy ra khắp cơ thể.

Cả người hắn chỉ thoáng lắc lư một chút, động tác chân cũng không bị ảnh hưởng quá nhiều, ngay thời khắc trước khi gấu ngựa xông tới đã kịp né qua một bên.

“Rầm!”

Hung thú gấu không không kịp phanh lại, cả người đập thẳng lên gốc đại thụ, kết quả bị phản lực dội ngược ngồi phịch xuống đất, đầu óc choáng váng.

Cả cây đại thụ cũng bị xô bật gốc, ầm ầm đổ xuống cuốn lên một mảng lớn bụi đất.

Gấu ngựa gắng gượng bò dậy, chạy trốn về trước nhưng mới chạy được mấy bước lại đổ vật ra đất.

Viên Minh từ trong bụi đất lướt tới, nhoáng cái đã tới cạnh gấu ngựa, vừa đến liền vung tay phải trảo mạnh xuống.

Móng vuốt sắc bén cắm vào phần xương cổ con gấu ngựa, theo một tiếng phập, cắm ngập vào trong, tiếp đó hắn vận sức kéo mạnh một đường xuống dưới.

Xương cổ bị cắt ngang, cổ cũng đứt phân nửa, máu tươi xối xả phun ra, con gấu chỉ kịp giãy giãy hai cái rồi tắt thở.

Viên Minh lấy túi trữ máu ra, thu máu con gấu ngựa xong cũng không thèm luyện hóa vội mà đặt mông ngồi phịch xuống đất, thở hổn hển từng ngụm, hiển nhiên một hồi chiến đấu vừa rồi tuy hữu kinh vô hiểm nhưng gần như đã rút cạn sức lực của hắn.

Lực lượng cơ thể của hung thú gấu ngựa này quả thực đáng sợ, hơn nữa da lông có sức phòng ngự kinh người, nếu không phải hắn dùng mưu mẹo bào mòn hơn nửa thể lực của nó, lại thêm Nhuyễn Cốt độc dịch thì tuyệt đối không phải đối thủ của con thú này.

Viên Minh lúc này chỉ cảm thấy xương khớp khắp người đau nhức, tựa hồ chỉ động một cái cũng thấy khó khăn, có điều nơi này chỗ nào cũng đầy máu tươi, tuyệt đối không phải là chỗ nên ở lâu.

Viên Minh hung hăng cắn mạnh chót lưỡi, dùng đau đớn kích thích tinh thần, xong lập tức chống tay vào một cây đại thụ đứng lên, toan men theo đường cũ quay về.

Nhưng hắn đi chưa được bao xa thì dị biến phát sinh.

Cả người hắn đột nhiên như bị sét đánh, tấm da vượn trên người bỗng nhúc nhích, đồng thời một luồng khí tức điên cuồng thâm nhập vào trong người Viên Minh.

Chút pháp lực ít ỏi còn sót lại trong người bỗng trở nên xao động, hai mắt nổi lên những tia máu vằn vện, đồng thời một cỗ ý niệm giết chóc xông lên đầu.

“Lại tới nữa.”

Viên Minh thầm rùng mình, vội khoanh chân ngồi xuống, vận chuyển Cửu Nguyên quyết, sau chừng ba đại chu thiên mới miễn cưỡng áp chế được cỗ dục vọng giết chóc này.

Hắn ngưng tụ pháp tới tay trái, điểm lên ấn ký lư hương bên cánh tay phải.

Ánh sáng lóe lên trên ấn ký, đồng thời lư hương thần bí kia cũng xuất hiện rồi rơi vào trong tay hắn.

Một luồng khí nóng từ lư hương tỏa ra, dung nhập thân thể hắn rồi thẩm thấu vào đầu.

Viên Minh cảm giác như trầm mình trong suối nước nóng, phần đầu cảm giác này càng mạnh. Sau một thoáng, những tia máu trong mắt dần dần rút đi, dục vọng giết chóc cũng nhanh chóng biến mất.

Một khắc đồng hồ sau, những dị động từ miếng da vượn cũng hoàn toàn biến mất.

Viên Minh thả lỏng tinh thần, giải trừ Phi Mao thuật, đưa mắt nhìn lư hương trong tay rồi im lặng không nói.

Tình huống tương tự đã xảy ra hai lần trong ba tháng gần đây, đều là diễn ra sau khi hắn trải qua một trận chiến kịch liệt, tiêu hao một lượng pháp lực, thể lực rất lớn.

Có điều, loại dục vọng giết chóc, cảm giác khát máu này hôm nay lại quá cường liệt, Cửu Nguyên quyết cũng chỉ có thể miễn cưỡng chống lại chứ không cách nào tiêu trừ nó, hắn lần đầu gặp phải không biết phải ứng phó thế nào, sau nhớ tới khí nóng bên trong lư hương kia vốn có tác dụng ôn dưỡng thần hồn, liền tức tốc lấy ra, tới lúc đó mới có thể áp chế được.

“Không lẽ là do biến thân vượn trắng quá lâu trong mảnh rừng này khiến mình bất tri bất giác có thêm phần lệ khí(2)? May là có lư hương ở đây.” Viên Minh thầm ai oán, đồng thời lại có chút lo lắng loại dục vọng này không biết có càng lúc càng tăng hay không?

Hắn khi trước từng tính hỏi thăm Hô Hỏa trưởng lão chuyện liên quan da vượn biến dị, đáng tiếc là trước sau chưa tìm được thời điểm thích hợp.

Viên Minh lắc lắc đầu, thu hồi lư hương xong đứng dậy rảo bước rời đi, kiếm một gốc cây lớn rồi trèo lên trên.

Tuy không biến thân thành vượn, hắn trèo cây vẫn nhanh hơn trước nhiều, thoáng chốc đã leo được nửa cây, lại tìm một cành ngang tương đối bằng phẳng khoanh chân ngồi xuống, tiếp tục vận chuyển Cửu Nguyên quyết để khôi phục pháp lực.

Một lát sau, hắn lấy túi trữ máu ra, vận khởi pháp lực thôi động tính năng tinh chiết, theo đó máu gấu ngựa nhanh chóng ít đi, chỉ chốc lát đã hóa thành một đoàn tinh huyết.

Có điều đoàn tinh huyết này so với hung thú lợn lòi, thanh hồ thì lớn hơn hẳn một vòng, chấn động pháp lực ẩn chứa trong đó cũng mạnh hơn không ít.

“Xem ra gấu ngựa này rất có thể là hung thú cấp một bậc trung ha.” Viên Minh nắm chặt túi trữ máu, lẩm bẩm tự nói.

Trải qua trận chiến này, hắn cuối cùng cũng có hình dung sơ bộ về thực lực chân chính của hung thú cấp một bậc trung, dù lợi hại nhưng cũng không phải hoàn toàn không có cách đối phó.

Sau khi thu túi trữ máu lại, hắn lần nữa thi triển Phi Mao thuật hóa thành vượn trắng, tiếp tục tiến sâu vào trong rừng.

Sau một lúc lâu, phía trước xuất hiện một con suối. Dòng suối từ trong một khe núi cách đó không xa uốn lượn chảy ra. Nước suối trong vắt mang theo một một làn hơi mát lạnh thổi vào mặt.

Đi đường xa như vậy, Viên Minh cảm thấy hơi khát, liền cúi người xuống uống mấy ngụm nước suối, khi đang định đi tiếp thì bước chân chợt khựng lại, ánh mắt nhìn mặt đất bên cạnh.

Nơi đó có mấy vỏ quả xanh nằm rải rác, trông còn rất mới, hiển nhiên là được bóc chưa bao lâu.

Viên Minh nhận ra trái cây này. Nó có vị chua chua ngọt ngọt, là loại trái ngon hiếm thấy trong khu rừng, hắn cũng đã từng ăn mấy lần.

Trong rừng rậm mà có mấy miếng vỏ quả rơi vãi là chuyện rất bình thường bởi có không ít khỉ vượn hay hái quả để ăn, chỉ là khỉ vượn khi ăn quả dại, nào có lột vỏ hoàn chỉnh như vậy?

Chú giải:

1. Loạt lạc: Sinh động, hoạt bát, vận hành trôi chảy.

2. Lệ khí: Là một từ có nhiều cách hiểu tùy ngữ cảnh, ý chỉ chung là các loại tâm tính, cảm xúc tiêu cực kiểu độc ác, tàn bạo.

Bạn đang đọc [Dịch] Tiên Giả của Vong Ngữ

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    2y ago

  • Lượt đọc

    51

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!