“Ba ngày sau, tông môn có một nhóm đệ tử muốn tới Thập Vạn Đại Sơn tiến hành thí luyện, Phi Mao thú nô các ngươi phải dốc sức phối hợp cho tốt.” Hô Hỏa trưởng lão lạnh nhạt nói.
Viên Minh và Ô Lỗ nghe thế liền liếc mắt nhìn nhau, xong lại không khỏi hai mặt nhìn nhau(1).
“Không biết thí luyện lần này nội dung cụ thể thế nào ạ?” Ô Lỗ sau một thoáng do dự, lên tiếng hỏi.
“Các ngươi giờ không cần phải biết, chỉ cần nhớ kỹ, ba ngày sau tập hợp ở đây, rõ chưa?” Hô Hỏa trưởng lão dùng ngữ điệu không thể cự tuyệt ra lệnh.
“Rõ.” Ô Lỗ cúi đầu đáp, Viên Minh thì có phần uể oải gật gật đầu.
“Ta biết các ngươi đang lo lắng gì, loại thí luyện này có tông môn là chuyện rất bình thường, có điều không phải lần nào cũng có cơ hội cho các ngươi thể hiện. Nghe kỹ, thí luyện lần này kết thúc, xem biểu hiện của các ngươi, có thể lấy được một đến ba trăm phần huyết thực tích lũy vượt định mức, nếu có người lập được công tích lớn, không loại trừ khả năng có thể được nhận thẳng vào tông môn, trở thành đệ tử ký danh.” Hô Hỏa trưởng lão nhìn hai ngươi một chút rồi nói thêm.
Ô Lỗ vừa nghe được mấy lời này, hô hấp liền trở nên gấp gáp, còn Viên Minh cũng sáng mắt lên.
“Ta nói đến thế thôi, chớ có bỏ lỡ cơ duyên.” Hô Hỏa trưởng lão hờ hững nói.
“Vâng.” Hai người đồng thanh đáp, thanh âm tức thì to lớn hơn nhiều.
Tiếp đó, Hô Hỏa trưởng lão thu thú huyết của hai người, ban cho thuốc giải tháng này, rồi lại vội vàng nhảy lên cự ưng, vỗ cánh bay đi. Việc này khiến cho Viên Minh vốn đang định bẩm với lão chuyện về những xác chết trong sơn cốc đành lặng im.
Ngay sau đó, Ô Lỗ lên tiếng cáo từ Viên Minh, xong cũng lập tức quay người rời đi, dáng vẻ rất vội vàng, thân hình nhoáng cái đã biến mất ở phía xa xa.
Viên Minh không ở lại đây lâu, nhanh chóng cất bước đi về phía hạp cốc, trong đầu suy nghĩ chuyện đệ tử thí luyện mà Hô Hỏa trưởng lão vừa nhắc, thần sắc dần trở nên ngưng trọng.
Thí luyện này thoạt nghe có vẻ như một cơ duyên không tồi với đám Phi Mao thú nô ở Thập Vạn Đại Sơn, nhưng tỉ mỉ cân nhắc lại thấy có chút bất thường.
Cái gọi là đệ tử trong lời Hô Hỏa trưởng lão hiển nhiên là nói đệ tử ký danh, những người này luận tu vi, thiên phú đều hơn xa những Phi Mao thú nô ở tầng chót như bọn hắn, thế nên giá trị duy nhất của Phi Mao thú nô đối với bọn họ, đơn giản chính là quen thuộc Thập Vạn Đại Sơn, có thể chỉ đường cho bọn họ.
Hắn cũng không cho rằng tông môn chỉ vẻn vẹn sai đám Phi Mao thú nô bọn hắn đi làm trợ thủ, hoa tiêu, xong là có thể lập tức nhận được phần thưởng là một lượng huyết thực không nhỏ.
Sự tình hẳn không đơn giản như vậy.
“Tốt nhất là bản thân nên cẩn thận hơn chút.” Hắn thầm khuyên bảo chính mình.
…
Ba ngày sau, bên cạnh tảng đá mốc giới.
Sáng sớm, từng bóng người từ bốn phương tám hướng tụ tập về, không đợi mặt trời lên hết, đã có hơn ba người tập hợp tại đây.
Những người này có người lộ vẻ hơi hưng phấn, có kẻ tỏ ra kích động, lại có người mặt mũi mờ mịt, tựa như chẳng biết vì sao bị yêu cầu tập trung ở chỗ này.
Sau khi Viên Minh đến chưa được bao lâu, Cáp Cống liền tiến đến cạnh hắn.
“Nghe nói chưa, lần này hình như tông môn phái một nhóm đệ tử ký danh đến đây lịch luyện.” Cáp Cống nhỏ giọng nói.
“Bọn chúng đến lịch luyện thì cứ lịch luyện đi, còn cần chúng ta phối hợp làm gì?” Viên Minh nghi hoặc hỏi.
“Cái này còn phải hỏi sao? Những gia hỏa ngày thường chỉ biết ở trong tông môn sống an nhàn sung sướng, làm sao biết Thập Vạn Đại Sơn hung hiểm thế nào? Khẳng định là để chúng ta đi theo hỗ trợ.” Cáp Cống trợn mắt, đáp.
“Giống kiểu vương công quý tộc ra ngoài săn bắn, muốn dẫn theo ít tùy tùng?” Viên Minh hỏi tiếp.
“Nói tùy tùng dễ nghe quá, ưng khuyển chó săn mới chuẩn.” Cáp Cống lắc đầu, đáp.
Đang khi nói chuyện, một tiểu đội với khoảng hơn chục người cùng để trần thân trên, kết bạn mà tới. Cả nhóm này vây quanh một nam tử cao lớn, tóc tai bù xù, gương mặt hung ác, cũng chính là Ô Bảo của Thanh Lang bang.
Bọn chúng tới, xong liền nhao nhao đưa mắt nhìn sang phía Viên Minh và Cáp Cống, trong mắt tràn ngập vẻ phẫn nộ.
Viên Minh vẫn giữ thần sắc như thường, không e dè đối mặt, trong mắt không có nửa phần sợ hãi.
“Cái gì đến sẽ đến, tránh cũng không thoát ha.” Cáp Cống giật giật khóe miệng, nói.
Vừa dứt lời, lại có một đội ngũ chừng mười người nữa tới, cầm đầu tự nhiên là Kim Khôn của Liệp Cẩu đường.
Ánh mắt vừa chạm nhau, sắc mặt Kim Khôn cũng không khỏi trở nên khó coi, lần trước cùng Thanh Lang bang hợp tác nhắm vào Viên Minh và Cáp Cống, không những để hai người chạy thoát, còn khiến mấy tên thủ hạ bị thương không nhẹ.
Đối với hai thế lực này, đặc biệt là Ô Bảo, bọn họ chưa từng bỏ qua Viên Minh, chỉ là chưa gặp được thời cơ thích hợp, một khi có cơ hội, gã chắc chắn sẽ ra tay không chút do dự.
Kim Khôn đưa cặp mắt ti hí liên tục đảo qua người Viên Minh rồi tới Cáp Cống, đồng thời nói với Ô Bảo: “Nếu ngươi vẫn còn ý đó, chi bằng thừa dịp Hô Hỏa trưởng lão chưa tới, chúng ta lại nhân thủ đầy đủ, hiện tại không phải là thời cơ tốt sao?”
“Ta tự có sắp xếp, người chớ có làm rộn. Viên Minh lần này chắc chắc phải chết, tiếp đấy là Cáp Cống, để đó từ từ chơi chết hắn.” Ô Bảo liếm môi, cười lạnh nói.
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt.” Kim Khôn nghe thế liền gật đầu, cười nói.
Cáp Cống nhìn bộ dạng cấu kết làm việc xấu của hai gã, lông mày không khỏi nhíu lại, trong khi Viên Minh lại chẳng có vẻ gì là quan tâm.
Đúng lúc này, một tiếng hót lớn từ trên trời đột nhiên truyền tới.
Một bóng râm thật lớn che khuất ánh mặt trời lướt tới, đáp xuống phía bên này.
Mọi người ngẩng đầu lên nhìn, lập tức thấy ngay Hô Hỏa trưởng lão cưỡi tọa kỵ cự ưng bay đến, sau lưng lão còn có bốn người bộ dáng lạ lẫm đang đứng.
Sau khi chim ưng đáp xuống, Hô Hỏa trưởng lão nhảy xuống trước, bốn người kia cũng lục tục nhảy xuống theo.
Trong số bốn người này, kẻ đầu tiên nhảy xuống là một nam tử râu ngắn, mặt mũi thô kệch, dáng người khôi ngô cường tráng để bộ tạo bào dài màu đen trên người căng phồng lên, sau lưng gã treo một thanh đại phủ màu đen, nhìn qua là biết không phải kẻ dễ trêu.
Theo sát phía sau là một nữ tử dung mạo thường thường không có gì lạ, vóc người nở nang. Phục trang trên người nàng này gần như không có gì biệt so với nam tử râu ngắn, tựa như là được may cùng một kiểu, đến cả hoa văn hình đầu thú chỗ ngực áo cũng giống nhau như đúc.
Viên Minh cẩn thận quan sát, phát hiện dưới hoa văn hình đầu thú còn có một hàng chữ nhỏ, viết “Ngự Thú đường”.
Nữ tử này dù dung mạo bình thường nhưng dáng người quả thực nóng bỏng, khi nhảy từ trên lưng ưng xuống, trước ngực như giấu hai con thỏ ngọc trắng muốt, không ngừng nhảy nhót, khiến đám Phi Mao thú nô chẳng biết đã bao lâu rồi không gặp nữ nhân nhìn đến muốn rớt cả tròng mắt ra.
Nữ tử này lại như chẳng hề để ý ánh mặt càn rỡ của bọn họ, thậm chí còn ưỡn ngực, tạo thế xinh đẹp đứng cạnh nam tử râu ngắn.
Phía sau nàng ta là một nam thanh niên thân thể gầy gò, người vận áo bào xanh, trên mặt mang nụ cười ngại ngùng, ánh mắt thủy chung chăm chăm nhìn một tấc vuông đất trước chân mình.
Áo bào trên người y tuy có màu khác hai người trước, nhưng cách may lại giống nhau, chỗ ngực áo có một hoa văn hình đan lô, phía dưới thêu chữ Nam Cương, nội dung là “Luyện Lô đường”.
Người cuối cùng là một cô gái, thân vận một bộ váy ngắn màu đỏ lửa, kiểu dáng khác hẳn ba người trước, ở dưới hoa văn chỗ ngực có ghi mấy chữ “Hỏa Luyện đường”.
Nàng này ngũ quan thanh lệ, dung mạo đỉnh cấp, đặc biệt là đôi mắt hạnh kia, linh khí dạt dào, phối hợp với một thân y sam gọn gàng, phác họa hoàn mỹ thân thể linh lung của nàng, trông vừa hoạt bát xinh đẹp, lại gọn gàng lão luyện(2).
Nàng vừa xuất hiện, lập tức có quá nửa ánh mắt những người xung quanh vốn đang đặt trên người nữ tử nóng bỏng kia bị thu hút qua đây.
Có điều khác với nữ tử nóng bỏng kia, nàng đối với những ánh mắt càn rỡ này thì vô cùng bất mãn, một tay đè lên cây trường tiên(3) cuộn bên hông, trừng mắt nhìn một lượt đám người xung quanh.
Nhóm Phi Mao thú nô bị ánh mắt sắc bén của nàng quét qua thì nhao nhao cúi đầu.
Viên Minh nhìn chằm chằm ba chữ Hỏa Luyện đường trên ngực áo nàng, thoáng có chút xuất thần, nhớ tới chuyện nghe được từ chỗ Triệu Đồng, rằng Hỏa Luyện đường chính là một chi chuyên luyện chế pháp khí trong tông môn.
Triệu Đồng lúc ấy còn nói sẽ tìm người hỏi thăm một chút, xem có sư huynh nào trong Hỏa Luyện đường có thể giúp khắc họa trận văn cho Thanh Ngư kiếm hay không, kết quả như trâu đất xuống biển, chẳng thấy tin tức gì.
“Bốp”!
Đúng lúc này, một tiếng xé gió đột nhiên đánh tới.
Viên Minh vô thức né qua một bên, đồng thời thấy bóng roi lóe lên cạnh người rồi lập tức rụt trở lại.
Hắn lộ vẻ vô cùng khó hiểu, tựa như chẳng hiểu cô nàng này vì sao lại đột nhiên ra tay với hắn.
Nữ tử váy đỏ thấy ánh mắt rời khỏi ngực mình, cũng lười so đo, nhanh chóng cuộn cây trường tiên lại, treo ở bên hông.
“Cái tính tình chó má gì đây.” Viên Minh nhếch miệng, lòng thầm chửi thề một câu.
Hô Hỏa trưởng lão đối với việc này hoàn toàn không để tâm, chỉ khi thấy nữ tử kia không còn so đo, mới lên tiếng nói: “Mấy vị, Phi Mao thú nô trong tay ta đều ở nơi này, các ngươi có thể thoải mái lựa chọn, dù điều toàn bộ đi cũng được.”
Cả đám Phi Mao thú nô nghe vậy càng thêm mơ mơ hồ hồ, bởi lão thậm chí còn chẳng giải thích nửa chữ với bọn họ.
“Hô Hỏa trưởng lão, chỉ là tìm một người dẫn đường, một hai tên là đủ, không cần nhiều như vậy đâu.” Nữ tử váy đỏ kia lên tiếng đáp ngay.
“Trần Uyển sư tỷ, hay là mang thêm mấy người nữa đi? Nếu thực sự gặp phải nguy hiểm, nhiều người cũng có cái đệm(4).” Thanh niên gầy gò mặc áo bào xanh kia nhìn về phía nữ tử váy đỏ, mở lời đề nghị.
Cái gì gọi là đệm? Không phải chính là người chết thay a.
Viên Minh nghe thế, trong lòng vô cùng khó chịu, những Phi Mao thú nô khác đa phần đều lộ vẻ không vui, chỉ là không dám phản đối gì.
“Ba Đạt, có chúng ta ở đây, ngươi lo lắng cái gì? Nhiệm vụ lần này của chúng ta, đám Phi Mao thú nô kia, mang một hai tên với mười tên, tám tên có gì khác nhau?” Đại hán râu ngắn kia nhếch miệng cười, khinh khi nói.
“Cái này nói thế nào nhỉ, chính là mang nhiều người, trái lại còn vướng tay vướng chân.” Nữ tử nóng bỏng kia cũng lên tiếng phụ họa, thanh âm dịu dàng đáng yêu, giọng điệu rõ ràng là ghét bỏ, nhưng lại nghe được nhịp tim đám Phi Mao thú nô loạn nhịp một hồi, ai cũng chỉ hận không thể đi theo nàng.
“Khôn Đồ, Ương Thiền, lần lịch luyện này không phải trò đùa, tự các ngươi nghĩ cho kỹ đi.” Hô Hỏa trưởng lão nhắc nhở.
“Trưởng lão không cần lo lắng, chuyện lịch luyện vốn là của chúng ta, có lý nào lại nhờ hết vào Phi Mao thú nô đi dò đường.”
Đại hán râu ngắn tên Khôn Đồ khoát tay, bộ dạng như chẳng hề để tâm.
Tiếp đó, gã lại như tùy tiện chỉ vào đám người: “Ngươi, ngươi, hai người các ngươi đi theo chúng ta.”
Gã nhìn như tiện tay chỉ, ánh mắt mọi người nhao nhao tập trung lên người hai kẻ “may mắn” được chọn.
Ô Bảo nhếch miệng cười, nhìn về phía Viên Minh.
Viên Minh thì không khỏi nhíu nhíu mày.
“Viên huynh, ta thấy cái này cũng không phải chuyện tốt gì đâu.” Cáp Cống có chút lo lắng nói.
Hai người bị Khôn Đồ chọn, không ai khác, chính là Ô Bảo và Viên Minh.
___________________________________
Chú giải:
1. Không phải lặp từ hay bí từ đâu, cái này có thể diễn giải là hai người nhìn nhau lần thứ nhất vẫn không hiểu, không nhìn ra đáp án từ trong mắt đối phương, lại nhìn thêm lần nữa mong tìm được đáp án hay ít nhất là sự đồng cảm.
2. Cái này không phải chú giải, mình chỉ muốn nói là khả năng miêu tả mỹ nữ của Vong Ngữ không mạnh lắm, khả năng dịch những đoạn này của mình còn tệ hơn, nếu ai đó cảm thấy không vừa ý, vậy hết sức thông cảm.
3. Trường tiên: Cây roi dài.
4. Đệm trong nguyên gốc là trùng hoãn, tùy ngữ cảnh mà hiểu, ở đây tạm hiểu là Phi Ma thú nô bị dùng như vật giảm xóc, kẻ chết thay, kéo dài thời gian, chống đỡ nguy hiểm trong khi đệ tử ký danh chuẩn bị.