“Là nó? Sao nó lại ở chỗ này?” Viên Minh nhìn thân hình nhỏ nhắn mềm mại của con mèo bạc, đầu óc rối bời.
Trong thoáng chốc, Viên Minh thấy con mèo kia dừng lại ở chỗ cách hắn không xa, đồng thời quay đầu lại nhìn hắn.
Ở bên trong khung cảnh mờ ảo này, Viên Minh lại có thể thấy rất rõ đôi con ngươi khác màu của con mèo bạc, đầu óc đang hỗn loạn lại như đột nhiên chấn động, tỉnh táo hơn một chút.
Chẳng biết vì sao mà hắn lại có cảm giác, con mèo kia như đang chờ hắn?
Viên Minh vô thức lập tức cất bước đuổi tới chỗ nó, chỉ là bước chân vẫn hơi lảo đảo.
Kết quả hắn vừa mới tới gần, mèo bạc liền chạy nhanh tới trước, vòng qua một một tảng đá màu đen nhô lên rồi lập tức biến mất không thấy đâu nữa.
Viên Minh bước chân xiêu vẹo đuổi theo, khi chạy tới chỗ sau tảng đá đen lại chỉ thấy trên vách đá có một cửa hang đen kịt to bằng thùng nước, không thấy bóng dáng mèo bạc đâu.
Hắn nhìn xung quanh một lượt nhưng vẫn thủy chung không thấy chút vết tích nào của nó.
Lúc này, âm thanh hỗn loạn từ phía sau truyền tới, tựa như đang có người đánh nhau kéo qua hướng bên này.
Viên Minh loạng choạng, lập tức lao thẳng vào cửa hang đen kịt kia, sau khi nửa thân trên lọt vào thì ngã chúi xuống, cả người lộn ngược.
Sau khi thân ảnh hắn rơi vào trong đó, bên trên cửa hang đen kịt đột nhiên xuất hiện một tầng ánh sáng màu vàng mờ mịt, bao phủ cửa hang lại.
Đợi tới khi ánh sáng tan đi, cửa hang cũng hoàn toàn biến mất.
…
Không biết qua bao lâu, Viên Minh dần dần tỉnh lại, có điều hắn vẫn cảm thấy đầu óc choáng váng.
Bờ vai truyền tới cảm giác đau rát khiến hắn không nhịn được hé miệng, cổ họng khẽ phát ra vài tiếng ‘ui a’.
Viên Minh theo bản năng xòe bàn tay ra sờ sờ thân thể, phát hiện lòng bàn tay có cảm giác nhớp nháp.
Cùng lúc đó, một hỗn hợp mùi hôi thối pha tanh tưởi xộc vào khoang mũi hắn, khiến hắn không nhịn được nôn khan một trận.
Hắn cố gắng mở to hai mắt, định nhìn cho rõ hoàn cảnh xung quanh mình, nhưng khắp bốn phía chỉ là một mảng tối đen như mực, dù hắn cố gắng thế nào thì vẫn chẳng thấy được thứ gì.
Theo thời gian trôi, cảm giác mê muội trong đầu hắn dần dần giảm đi mấy phần, hắn mò mẫm toan đứng dậy, nhưng khi bàn tay và đầu gối va chạm với đồ vật xung quanh lại cảm giác ra được xung quanh rất không bằng phẳng.
Viên Minh không loạn động nữa, mà đưa tay lần sờ xung quanh người, phát giác những thứ xung quanh mà tay hắn chạm vào đều là những đoạn chân cụt tay đứt, không rõ là người hay động vật.
Trong số những thứ này, có cái đã mục nát thành xương trắng, có cái thì rữa nát thành bùn, còn có một ít như là mới chết chưa lâu, bên trên còn vết máu chưa khô.
Bên trên mấy bộ thi thể trong số này, Viên Minh sờ thấy da thú trên người, cũng sờ thấy quần áo làm từ tơ lụa, suy đoán một chút liền biết, những thứ này chính là thi thể của Phi Mao thú nô và đệ tử Bích La Động.
“Nơi này hình như là một hố xác?” Viên Minh thầm suy đoán, đồng thời không nhịn được rùng mình.
Không phải trong lòng hắn thấy sợ hài, mà vì nhiệt độ không khí xung quanh thực sự rất thấp, âm khí cực nặng, cộng thêm mùi hỗn tạp khó ngửi khiến người ta hít thở khó khăn.
Viên Minh sờ sờ nhẹ bờ vai mình một chút, phát hiện vết thương vẫn sưng như trước nhưng cảm giác đau đớn đã giảm đi nhiều, đầu óc cũng không choáng váng mơ màng như trước, thầm cảm thấy an tâm một chút.
Hắn tự biết nơi đây không phải chốn an lành, khi đang muốn đứng dậy, chợt nghe một âm thanh, tựa như vang lên trong đầu hắn:
“Ta…”
Khoảnh khắc khi vừa nghe thấy âm thanh này, Viên Minh cả người cứng đờ, lập tức nín thở ngưng thần, vểnh tai lắng nghe.
“Ta…là người, bất…bất động.”
“Ta là ngươi, bất động, là có ý gì?” Thanh âm kia vang lên đứt quãng làm Viên Minh nghe được nhưng chẳng hiểu mô tê gì.
Ngay tại thời điểm hắn theo bản năng muốn hỏi một câu “Là ai đang nói chuyện”, âm thanh kia lại thình lình vang lên lần nữa trong đầu hắn, khác là lần này nhịp nhàng, liền mạch hơn một chút.
“Ta…là người…, liền…bất động, sẽ chết.”
Viên Minh nghe thế, trong lòng càng thêm kinh nghi bất định.
Lý trí bảo hắn kìm nén xúc động muốn lên tiếng, cũng khiến hắn dừng động tác dậy dậy ngay lập tức.
Viên Minh thoáng ngẩng đầu, nâng tầm mắt lên cao hơn đám thi cốt rữa nát một chút, lén lút nhìn về phía xa hơn một chút, nhưng vẫn chỉ thấy một khoảng tối om, chẳng nhìn ra được thứ gì.
Có điều đúng vào lúc này, một quầng sáng màu đỏ nhạt đột nhiên bừng lên, chiếu rọi phương viên mấy trượng xung quanh thành một vùng mờ mờ đỏ máu, nhìn y như một cái động quỷ.
Viên Minh mượn nhờ quầng sáng mờ kia, cẩn thận từng li từng tí quan sát bốn phía xung quang, muốn tìm xem là ai vừa nhắc nhở mình nhưng lại chẳng tìm thấy gì.
Chỉ là khi ánh mắt hắn tụ lại chỗ tỏa ra ánh sáng màu máu, trong lòng liền không nhịn được run lên.
“Nhân Tiêu Vương…”
Hắn nhìn thấy ở sát vách đá phía bên kia, thình lình có một cái ao máu diện tích khoảng sáu thước vuông, huyết dịch bên trong bốc lên, tỏa ánh sáng đỏ, chiếu lên vách động phía sau cũng biến thành một mảng đỏ máu.
Mà tại ao máu kia, con Nhân Tiêu Vương đầu mọc hai sừng đang ngồi ngay ngắn trong đó, hai mắt nhắm nghiền, đầu hơi ngửa lên, miệng há rộng.
Ở khoảng không trên miệng nó ba tấc, một viên châu to bằng quả vải thiều, toàn thân đen nhánh đang nằm lơ lửng, phía trên viên châu bao phủ một tầng những sợi sương mù đỏ thẫm hơi bốc lên, tựa như sương mù buổi sớm.
Lúc này, từ bên trong ao máu bắt đầu từng bóng người mờ ảo bay ra, bị một lực hút vô hình kéo lấy, hút vào trong viên châu màu đen kia.
Viên Minh cứng cổ, không dám thở mạnh, nhìn chằm chằm không chớp mắt về phía Nhân Tiêu Vương kia, trái tim đập bình bịch liên hồi.
Đợi một lúc lâu, ngay khi cổ hắn bắt đầu thấy đau nhức, con mắt Nhân Tiêu Vương bỗng mở ra, trong mắt khí huyết ngưng kết, cơ bản không nhìn thấy con ngươi đâu.
Chỉ thấy nó há miệng hút vào, viên châu màu đen kia liền hạ xuống, rơi vào trong miệng nó.
Viên Minh ngưng thần nhìn kỹ, phát hiện viên châu kia vẫn chưa chìm vào trong bụng Nhân Tiêu Vương, mà là treo ở giữa cổ họng nó, không lên không xuống, trông như hầu kết của nó vậy.
Theo viên châu màu đen chui vào cổ họng, một tầng sương mù màu đen lập tức ngưng tụ trên mặt nó, tiếp đó nhanh chóng chảy vào cặp mắt rồi bị hấp thu sạch sẽ.
Màu đỏ máu trong hai mắt Nhân Tiêu Vương nhạt bớt đi, con ngươi đen nhánh lóe sáng, khí thế cả người đột nhiên tăng vọt, giống như một bộ xác sống chuyển hóa thành yêu tà.
Chỉ thấy một tay nó duỗi ngón hóa thành trảo, chụp xuống khoảng không ngay trên ao máu dưới người.
Bên trong ao máu dập dờn bỗng ùng ục bốc lên một mảng bọt khí, huyết dịch dâng lên như sôi trào, tiếp đó một một thanh trường đao tạo hình thô kệch, trông giống y như đẽo đá mà thành, được huyết dịch nâng lên, đưa tới tay Nhân Tiêu Vương.
Nhân Tiêu Vương một tay nắm chặt trường đao, thân hình lướt ra khỏi ao máu, hướng thông đạo ở một bên động quật, lập tức xông thẳng ra ngoài, nhoáng cái đã không thấy đâu nữa.
Nó vừa rời đi, mặt ao máu dần dần khôi phục lại vẻ tĩnh lặng, đồng thời bên trong lại bắt đầu có khoảng mười cái bóng mờ bay ra, hơn nữa tất cả chúng đều di chuyển về phía hố xác mà Viên Minh đang dừng chân.
Còn không đợi hắn kịp nhìn rõ ràng, ánh sáng trong ao máu liền tắt phụt, không gian xung quanh lần nữa rơi vào tăm tối.
Viên Minh vừa mới thả lỏng tinh thần được một chút, lại đột nhiên căng thẳng, thở gấp, giãy dụa toan đứng dậy.
Nhưng khi hắn muốn chống người lên, mới phát hiện cánh tay mình chẳng biết từ khi nào đã trở nên tê dại cứng ngắc, thậm chí bản thân còn không cảm giác được cánh tay tồn tại.
Ngay tiếp đó, hắn mới kinh hãi phát giác, không chỉ có hai tay, đến ngay cả hai chân hắn cũng đều hoàn toàn mất tri giác, còn nửa thân trên dù còn tri giác nhưng cũng không cách nào động đậy được.
“Hỏng rồi, độc tính phát tác.” Nội tâm Viên Minh chìm xuống.
Lúc giao thủ với đám Khôn Đồ khi trước, hắn đã sơ ý bị dính độc, bây giờ xem ra độc sắp triệt để phát tác.
Viên Minh trong lòng vô cùng lo lắng, làm sao mà ngay cả động đậy cũng khó khăn, muốn tự cứu cũng làm không được.
Hắn giờ phút này dù không nhìn thấy mấy cái bóng tựa như vong hồn kia, nhưng lại có thể cảm nhận được nhiệt độ không khí xung quanh lần nữa hạ xuống, lông tơ không khỏi dựng ngược lên, thứ đó tới rồi…
Còn không đợi Viên Minh kịp làm ra phản ứng gì, hắn đã chợt cảm thấy sau gáy phát lạnh, tựa như có thứ gì đó kéo tới.
Ngay sau đó, cảm giác lạnh lẽo kia lan ra khắp người, khiến toàn thân hắn không khỏi cứng đờ.
“Là âm linh hay là quỷ hồn?” Viên Minh thầm kinh nghi.
Lúc này, cảm giác lạnh lẽo nơi cổ tăng lên, những vong hồn kia tựa như đang chui vào trong cơ thể hắn.
Ngay khi Viên Minh cảm giác như rơi vào hầm băng, cả người càng lúc càng lạnh, cánh tay pahir đột nhiên truyền ra một luồng hơi ấm, trong nháy mắt đã tràn đến sau lưng.
Luồng hơi ấm này chỉ thoáng đảo qua thôi mà đã xua tan cảm giác lạnh lẽo do vong hồn phụ thể kia gây ra.
Viên Minh không nhìn thấy, nhưng có thể cảm giác được nhiệt độ xung quanh tăng lên một chút, khôi phục lại trạng thái ban đầu, có điều là hắn vẫn không cách nào động đậy.
Cứ cho là vong hồn không tới quấy rầy hắn nữa, nhưng nếu không cách nào thoát khốn, cứ bị vây ở chỗ này cũng không phải cách, dù hắn không bị độc phát mà chết, đợi tới khi Nhân Tiêu Vương quay lại, hắn khả năng cao vẫn phải chết.
Viên Minh trong lòng suy nghĩ cẩn thận một lượt, liền ý thức được căn bản không có biện pháp nào.
Phi Mao thuật trong trường hợp này không dùng được, mà cưỡng ép vận chuyển Cửu Nguyên quyết, không nhưng không thể kháng độc tố, trái lại còn có thể vì vận công mà khiến độc tố tăng tốc xông lên não, đến lúc ấy còn chết nhanh hơn.
Về phần lư hương trên cánh tay, trước đó tuy có thể giúp hắn ngăn việc thần hồn bị tổn thương, nhưng nó chưa từng thể hiện năng lực giải độc, chẳng biết có tác dụng hay không?
Nhưng bây giờ đã chẳng có cách nào khác, Viên Minh chỉ đành ôm suy nghĩ lấy ngựa chết làm ngựa sống(1), bắt đầu thử nghiệm câu thông lư hương.
Theo việc điều chuyển một tia pháp lực chảy tới chỗ lư hương trên cánh tay, nơi đó bắt đầu tỏa ra một quầng sáng nhỏ, rồi ấn ký lư hương nổi lên, mắt thấy nó bắt đầu chuyển từ hư thành thật, một chân lư hiển hiện ra.
Đúng lúc đó, một hồi cảm giác tê dại mãnh liệt gấp bội đột nhiên đánh tới, cắt ngang quá trình vận chuyển pháp lực của Viên Minh, theo đó lư hương trên cánh tay cũng lần nữa biến mất, không thấy gì nữa.
Hy vọng cuối cùng cũng không còn.
Viên Minh trong lòng thầm mắng một tiếng, nhưng trong đầu lại đột nhiên nảy ra một ý tưởng.
“Mới rồi nhờ các hạ lên tiếng nhắc nhở, tại hạ vô cùng cảm kích, không biết có thể giúp ta thêm lần nữa không?” Viên Minh cũng không biết chắc là có ai nghe thấy thật không, nhưng vẫn mở miệng hô.
Lời nói xong, bốn phía lặng yên, không có, dù chỉ là nửa bóng người đáp lại.
“Nếu ngươi đã nhắc nhớ ta, ngươi chắc chắc không muốn để ta cứ thế này chết đi, hơn nữa…Xin giúp ta thoát khốn.” Viên Minh tiếp tục hô.
Bốn bề xung quanh vẫn lặng yên, chẳng có chút hồi đáp nào.
“Ộc ố phát ác, không ộng ậy ược, làm sao áp ế ộc ố?(2)” Độc tố từng bước lan ra khiến cổ họng Viên Minh cũng bắt đầu tê liệt, âm thanh phát ra cũng bắt đầu méo đi, nhả chữ không còn rõ ràng.
Ngay vào lúc Viên Minh gần như mất hết hy vọng, âm thanh kia rốt cuộc lại truyền đến, vẫn giống lúc trước, tựa như trực tiếp vang lên trong đầu hắn:
“Gia hỏa…ngu xuẩn!”
***
Chú giải:
1. Lấy ngựa chết làm ngựa sống: Thành ngữ chỉ việc biết là vô vọng nhưng cố gắng níu một tia hy vọng, ra sức cứu chữa, khắc phục.
2. Câu này mình phịa bởi Viên Minh nói không rõ, rất khó để nghe ra hắn nói gì, chỉ có thể đoán là: Độc vừa phát tác khiến cả người tê liệt, làm sao để áp chế độc tính.