“Khôn Đồ sư huynh, hắn cũng không phải Nhân Tiêu mà ngươi cứ luôn miệng kêu đánh đòi giết, không thấy quá đáng sao?” Trần Uyển nhíu mày, nhịn không được mở miệng chất vấn.
“Chỉ là một tên Phi Mao thú nô mà thôi, có trách thì trách hắn không biết quản cái mồm, tự mình muốn chết.” Khôn Đồ trừng mắt nhìn Viên Minh, nói.
“Được rồi, đừng mất thời gian tranh cãi chuyện này nữa, để hắn dẫn đường, chúng ta mau chóng tìm ra Nhân Tiêu Vương, chỉ cần giết được nó, lần lịch luyện này của chúng ta sẽ được xem như hoàn thành nhiệm vụ vượt mức, nói không chừng còn có hi vọng tấn thăng nội môn.” Thanh niên cao to kia cười nói.
“Thông đạo này không có lối rẽ, các người cứ đi thẳng vào trong là được, không lo nhầm đường đâu.” Viên Minh lập tức nói.
Thanh niên cao to thu nụ cười lại, nhếch miệng nói: “Không dẫn đường, ngươi sẽ chẳng còn tác dụng gì, giết đi cũng không vấn đề gì.”
Viên Minh nghe thế đành phải đáp ứng.
Hắn nhận cây đuốc từ tay một người, đi trước dẫn đám người quay trở lại thông đạo.
Đi một lúc lâu, khi tới gần động quật kia, cả đám đều dần dần ngửi được mùi máu tanh lẫn mùi hôi thối tràn ngập trong không khí, mỗi người đều tự giác nhỏ tiếng lại, bắt đầu trở nên yên tĩnh.
Cả đội ngũ này, trừ Viên Minh, còn có mười bảy mười tám người, xem ra đều là kẻ nổi bật trong đám đệ tử ký danh, có thể xem là người đông thế mạnh, dù ít nhiều có chút kiêu ngạo nhưng chẳng ai là kẻ ngốc cả.
Lúc đi vào cửa động quật, bọn chúng đều tự giác ngừng lại, sai Viên Minh đi vào trước.
Viên Minh bất đắc dĩ, chỉ có thể bước vào trước.
May mắn là trong động trống không, Nhân Tiêu Vương chưa quay lại.
Hắn cầm đuốc đi kiểm tra động quật một vòng, nhìn kỹ mọi ngóc ngách mà lúc trước không nhìn rõ, tuy không tìm thấy “kẻ” phát ra âm thanh khi trước, nhưng lại phát hiện thêm rất nhiều phù văn được khắc trên mặt đất quanh ao máu, mơ hồ quây toàn bộ ao máu lại.
Viên Minh trong lòng tin chắc những phù văn này mới được khắc sau khi hắn rời đi, bởi lúc trước, khi hắn đi vùi những miếng thiết phù hình tam giác thì trên mặt đất còn chưa có những vết khắc phù văn này.
“Nhân Tiêu Vương không ở đây, bên trong tạm thời không có nguy hiểm.” Viên Minh hướng bên ngoài hô lên.
Tiếng nói vang lên, nhưng phải chờ thời gian một nén hương mới có người bước vào động quật.
Tiếp đó, đám người nối nhau đi vào, mắt thấy bên trong không có nguy hiểm, lá gan cũng lớn hơn, bắt đầu xem xét xung quanh.
“Nhân Tiêu Vương đâu? Nó đâu?” Có người hỏi dò.
“Nhìn tình hình hẳn là chạy rồi?”
“Tìm xung quanh xem còn động quật nào khác không?” Thanh niên cao to quát, bộ dáng như một thủ lĩnh.
Khôn Đồ thì làm bộ như vô tình lại gần chỗ Viên Minh.
Viên Minh bụng đã có đề phòng, liên tục di động, duy trì một khoảng cách nhất định với gã.
Đúng lúc này, ở một phía khác của động quật bỗng có tiếng hét thảm vang lên.
Đám người còn chưa kịp có phản ứng đã lập tức thấy một cái đầu lâu ‘lộc cộc’ lăn đến cạnh chân.
Ngay sau đó, trong động quật u ám bỗng thấy một cái bóng màu máu bay qua.
Nam tử cao gầy chế giễu Viên Minh lúc trước chỉ kịp la lên một tiếng, nửa người đã bay lên, kéo theo một đám máu tươi bắn tóe ra xung quanh.
“Nhân Tiêu Vương, là Nhân Tiêu Vương…” Không biết là ai hô lên trước tiên.
Hào quang đủ màu sắc nhao nhao bừng lên ở khắp nơi trong động quật. Đám đệ tử ký danh nhất loạt kích phát pháp hộ thân của riêng mình, đồng thời lui qua một phía khác.
Viên Minh vung một tay, ném cây đuốc về phía Khôn Đồ, đoạn quay người lẩn vào trong bóng tối, xong bằng vào ưu thế quen thuộc địa hình hơn những kẻ khác, cấp tốc ẩn giấu thân hình của mình.
Bị cây đuốc thu hút, thân ảnh Nhân Tiêu Vương lóe lên, nhào về phía Khôn Đồ.
“Viên Minh!”
Khôn Đồ nổi trận lôi đình, vội vàng thôi động pháp lực, theo đó ngọc bội màu xanh lục bảo trên người gã lập tức tỏa một vầng sáng dịu nhẹ, bao bọc cả người gã vào bên trong.
Đồng thời, gã nghiêng phắt người né qua một bên, tránh đi đòn công kích trực diện của Nhân Tiêu Vương.
Nhưng khi song phương lướt ngang qua nhau, Nhân Tiêu Vương bỗng vung tay quét ngang, tức thì cánh tay xương xẩu mọc đầy những lông dài bỗng nổi cơ bắp cuồn cuộn, nặng nề nện lên người Khôn Đồ.
Quầng sáng xanh quanh người Khôn Đồ sáng bừng lên, tiếp “rắc” một tiếng vỡ vụn, thân thể Khôn Đồ bị đánh ngã lăn ra ngoài.
Hiện tại vừa mới đối mặt, đám người còn chưa kịp thấy rõ hình dạng Nhân Tiêu Vương mà đã có mấy người tử thương, điều này khiến những đệ tử ký danh lúc đầu còn chí khí dâng trào kia, lập tức có chút tâm thần thất thủ.
“Ngăn không được, pháp khí hộ thân cũng không ngăn nổi một kích.”
“Quá mạnh, nó quá mạnh…”
Đám người vừa hoảng sợ gào thét, vừa vội vàng lùi về phía sau, bất tri bất giác chen thành một nùi.
“Ngu xuẩn, tản hết ra, đừng chen chúc vào một chỗ.” Thanh niên cao to gầm lên một tiếng.
Lời vừa dứt, Nhân Tiêu Vương đã nhào qua bên này đánh giết.
“Tất cả mọi người về vị trí của mình, dựa theo kế hoạch chúng ta đã bàn lúc trước, mau chóng bày Viêm Hỏa Khốn Sát trận.” Thanh niên cao to lớn tiếng kêu gọi.
Lúc này, mọi người mới ổn định tinh thần lại một chút, xong vội vàng tản ra bốn phía.
Thanh niên cao to chắp tay trước ngực, trong lòng bàn tay kẹo một lá bùa màu xanh lục, mặt ngoài lá bùa có những đường phù văn như viết như họa, tổ hợp lại thành hình một cái chuông đồng.
Thanh niên chủ động tiến lên trước một bước nghênh đón, ý đồ ngăn cản Nhân Tiêu Vương để tranh thủ chút thời gian cho những người còn lại.
Những người khác được khích lệ, nhao nhao tản sang hai bên, bắt đầu đứng kín hai bên trái phải, muốn vây Nhân Tiêu Vương vào chính giữa.
Trong đám người đang vọt tới trước, thân ảnh Ba Đạt lại đang lùi lại, liên tục thối lui đến cửa thông đạo, đoạn chui vào rồi cứ thế chạy không ngoảnh đầu lại.
Nhân Tiêu Vương lao thẳng về phía Thanh niên cao to, đồng thời giơ một bàn tay lên, vỗ tới người thanh niên.
“Đangggg”
Một tiếng chuông trầm đục ngân lên, hào quang màu vàng kim quanh người thanh niên sóng động, ảo ảnh chuông vàng cũng lắc lư không ngừng nhưng không vỡ vụn ra ngay.
Thân ở trong ảo ảnh chuông vàng, Thanh niên cao to đau đớn kêu lên, hai lỗ tai chảy ra hai dòng máu đỏ tươi uốn lượn, đồng thời hai tai mất đi thính giác, chẳng còn nghe được âm thanh gì.
Có điều, nhờ vào ánh sáng từ ảo ảnh chuông vàng chiếu ra, y thấy rõ chỗ lồng ngực Nhân Tiêu Vương không ngờ lại có một lỗ hổng cực lớn, xuyên thấu cả lồng ngực, hiển nhiên là nó đã bị thương cực nặng.
“Nhanh lên, nó bị trọng thương, thôi động trận pháp, phóng ra viêm hỏa, đốt chết nó.” Thanh niên cao to há miệng tràn đầy máu tươi, lớn tiếng la lên.
Nói xong, y lập tức lui nhanh về sau, lùi hẳn tới chỗ ngoài vòng vây.
Đám người vây xung quanh cuối cùng cũng đứng đúng vị trí, tám người trong đó tự lấy từ trong ngực áo ra một lá cờ nhỏ màu đỏ lửa hình tam giác, đoạn truyền pháp lực vào trong đó.
Trên mặt cờ nhỏ màu đỏ lửa nhao nhao tỏa ra ánh sáng, tức thì, một luồng hơi nóng bỏng từ trong đó tràn ra ngoài.
Chớp mắt sau đó, tám lá cờ nhỏ đồng thời có lửa hừng hực bốc lên, hóa thành từng con hỏa mãng to bằng cánh tay lao tới phía Nhân Tiêu Vương.
Lửa bùng lên quanh người Nhân Tiêu Vương, tức thì cả người nó lập tức bốc cháy.
Lửa cháy rừng rực thiêu đốt Nhân Tiêu Vương, tỏa ra nhiệt độ cực cao khiến cả động quật vô cùng khô nóng, ngay cả vách đá đã rất lâu không thấy ánh mặt trời cũng truyền ra từng hồi những tiếng khô nứt.
Tiếng kêu thảm thiết của Nhân Tiêu Vương quay quắt trong động quật khiến người nghe dựng tóc gáy.
Sau thời gian mười mấy nhịp thở, linh lực trên lá cờ hình tam giác hao hết, lửa từ Viêm Hỏa đại trận cùng lụi dần đi rồi tắt hẳn.
Không gian trong động cũng theo đó tối dần đi, Viên Minh nhíu màu nhìn về phía Nhân Tiêu Vương.
Chỉ thấy nó khom người, hai tay ôm người, toàn bộ lông tóc trên người bị đốt cháy khét lẹt, cả người trông y như một khối than đen cháy khét, trên người vẫn còn lốm đốm những tia lửa lập lòe, bốc lên từng sợi khói xám.
“Chết rồi sao?” Viên Minh hơi ngạc nhiên.
“Ha ha, chết rồi, Nhân Tiêu Vương bị chúng ta giết chết rồi.” Một gã thanh niên gầy gò mừng rỡ kêu lên.
“Cũng không ghê gớm như trong tưởng tượng ha…” Một người khác cười nói, hoàn toàn quên đi bộ dáng sợ hãi muốn tè ra quần lúc trước của mình.
“Lần này nhờ có Thanh Xuyên sư huynh, nếu không có hắn tranh thủ thời gian cho chúng ta, chúng ta cũng không kịp thôi động Viêm Hỏa đại trận.” Cuối cùng cũng có người lời công đạo.
Lúc này, người khác cũng hùa theo khen nịnh thanh niên cao to kia.
Thanh niên cao to vừa lau vết máu bên khóe miệng, vừa khoát khoát tay với mọi người, bộ dáng như thể không muốn giành công.
“Lần này là mọi người đồng tâm hiệp lực, ta…”
Y còn chưa nói dứt lời, một cái đầu lâu lại đột nhiên bay lên, kéo theo máu tươi phun như suối lên phía trên động quật, rồi vẩy lên mặt những đệ tử chung quanh.
Cảm nhận được xúc cảm ấm nóng từ máu tươi, những người khác còn chưa kịp phản ứng với chuyện vừa xảy ra, đã nghe Trần Uyển hét lớn:
“Không ổn! Nhân Tiêu Vương chưa chết, mọi người chạy mau!”
Dứt lời, nàng một ngựa đi đầu, quay người xông vào trong thông đạo.
Khôn Đồ lúc trước bị một kích đánh bại cũng lặng yên thiêu đốt một lá phù màu vang đất, người nhoáng cái liền chui xuống dưới đất, biến mất không còn tăm tích.
Sự hoảng loạn trong đầu những người còn lại vào thời khắc này bị phóng đại lên rất nhiều, tất cả cuống quýt chen chúc nhau chạy về phía cửa thông đạo.
Cây đuối bị người ném trên mặt đất soi ra một cái bóng máu, ngọn lửa tắt đi, cả động quật một lần nữa chìm vào trong bóng tối.
Từng tiếng kêu rên thảm thiết vang lên, kéo dài không ngớt.
…
Qua một lúc lâu, toàn bộ động quật rốt cuộc yên tĩnh trở lại.
Viên Minh vẫn trốn tại chỗ, hai tay che miệng, không dám thở mạnh.
Trong bóng tối bỗng nhiên truyền đến một hồi những tiếng sột soạt.
Hắn mạnh mẽ tự ổn định tâm thần, xong lại lần nữa tập trung tinh thần, ngưng tụ tâm thần vào hai mắt, nhìn về phía trong động quật.
Chỉ thấy động quật vốn không tính là rộng rãi, giờ phút này trở thành một mảnh hỗn loạn, chân cụt tay đứt nằm vương vãi khắp nơi trên mặt đất, trên vòm, bên vách động phủ đầy những vết máu lộn xộn.
Mùi máu tanh nồng nặc hoàn toàn át mất mùi thi thể hư thối.
Nhân Tiêu Vương cả người cháy đen dính đầy máu đang kéo hai bộ tàn thi đi về phía hố xác.
Mỗi bước đi của nó kéo theo tiếng thi thể ma sát với mặt đất, không ngừng kích thích thần kinh Viên Minh.
Để không cho tình trạng đầu óc choáng váng, đau đớn kích liệt xảy ra lần nữa, Viên Minh chỉ nhìn một chút xong lập tức nhắm mắt lại, yên lặng tu dưỡng.
Qua một hồi lâu, tiếng kéo thi thể ngừng lại.
Viên Minh lập tức lần nữa tập trung ánh mắt, tìm kiếm tung tích Nhân Tiêu Vương.
Sau khi nhìn quanh một vòng, hắn phát hiện Nhân Tiêu Vương đang xoay người quỳ rạp xuống chỗ cạnh hố xác kia, cúi đầu nhìn thứ gì đó.
Ngay sau đó, liền thấy nó há mồm phun ra một hơi, tức thì một viên châu màu đen nổi lên. Một vầng hào quang từ viên châu bừng sáng lên, tỏa ra nhưng tia sáng đen nhánh, từ đó sinh ra một lực hút cường đại.
Thoáng cái, tầng tầng sương mù màu đen từ hố xác dâng lên, rồi từng hư ảnh tàn hồn mờ nhạt từ hố xác chậm rãi bay ra, cái nào cái nấy mặt lộ vẻ sợ hãi giãy dụa, hiển nhiên là bị cưỡng ép rút ra.
Mặc kệ những hư ảnh giãy dụa thế nào, cuối cùng cũng khó mà chống cự được lực hút từ viên châu kia, tất cả bị xé thành từng mảnh nhỏ, rồi từng chút từng chút, dung nhập vào trong viên châu màu đen.
Nhân Tiêu Vương há miệng hút vào, một lần nữa nuốt viên châu màu đen vào trong cổ, tức thì hai mắt nó lóe lên tia sáng đỏ tươi, nhưng ngay sau đó, tia sáng kia tắt đi, khôi phục lại trạng thái ban đầu.
Lúc này, Nhân Tiêu Vương lại đột nhiên làm một động tác khiến Viên Minh hơi kinh ngạc.
Chỉ thấy nó đưa hai tay ôm đầu của mình rồi lắc lư dữ dội một hồi, tựa như để trút nỗi bực dọc trong người.