Trong sào huyệt của Nhân Tiêu Vương.
Một thi thể không đầu nằm lặng yên bên ao máu, toàn thấy không còn chút dấu hiệu nào của sự sống.
Viên Minh ngồi xổm bên cạnh, trải một tấm vải rách ra nền đất, đặt ngay ngắn cái đầu người màu đỏ sậm lên đó. Cái đầu này chính là đầu Nhân Tiêu Vương.
Hắn cẩn thận bao buộc tấm vải lại, xong đưa mắt nhìn mèo bạc đang ngồi xổm bên cạnh.
Nó hiện đang tỉ mỉ quan sát một viên châu to bằng quả long nhãn trước người, không biết đang suy tư điều gì.
“Đi thôi.” Viên Minh lên tiếng nhắc.
Mèo bạc giật mình tỉnh hồn, nâng một chân trước lên xong nhẹ nhàng quet qua khoảng không bên trên viên châu, Hồn châu lập tức biến mất tại chỗ.
Viên Minh cảm thấy ngạc nhiên nhưng cũng không hỏi thêm gì, nhấc bọc vải chứa đầu Nhân Tiêu Vương lên, tiếp đó dựa theo chỉ dẫn của mèo bạc, từ một lối ra khác của động quật rời đi.
…
Không biết qua bao lâu, hai bóng người đang nhanh chóng truy tìm trong động quật, cuối cùng đi tới bên này.
“Khí tức kẻ đó ở đây rất nồng đậm, không sai được, ở ngay bên trong…” Sơ Hùng trưởng lão mắt sáng lên, chỉ chỉ cửa hang bên cạnh, nói.
“Mau vào diệt sát hắn, thu lấy Hồn châu.” Tát Nhân trưởng lão thúc giục.
Sở Hùng trưởng lão vung bàn tay lên, tức thì trong lòng bàn tay lăng không có thêm một kiện binh khí bộ dáng như một bộ cốt trảo màu đen, xong liền nhoáng người một cái xông vào trong động quật.
Tát Nhân cũng lách người tiến vào, theo sát ngay phía sau.
Nhưng khi bọn họ vừa xông vào trong động quật, cả hai lại không hẹn mà cùng sửng sốt.
Bên trong động quật là một mảnh lộn xộn, tàn thi vương vãi khắp nơi trên mặt đất, đại bộ phận đã bị phân hủy nghiêm trọng, còn có không ít thi thể khô quắt trơ xương, hỗn loạn không chịu nổi.
Mà ở ngay chỗ cạnh áo máu kia, còn có một thi thể không đầu nằm đó.
“Đây là…” Sở Hùng trưởng lão giật mình, vội vọt tới.
Tát Nhân trưởng lão cũng vội vàng đuổi theo.
“Hắn làm sao lại chết rồi? Không phải là giả chứ?” Tát Nhân trưởng lão khó mà tin được nói.
“Vết thương trên ngực là do Thực Cốt Thủ của ta gây ra, cái này không nhầm được, chính là hắn.” Sở Hùng trưởng lão vừa lên tiếng giải thích, vừa cau mày lại, hiển nhiên cũng vô cùng hồ nghi.
Nhân Tiêu Vương này làm sao lại đột nhiên chết mất, hơn nữa…đầu của hắn đi đâu rồi?
“Hồn châu!”
Nội tâm hai vị trưởng lão đồng thời trở nên căng thẳng, vội vàng lục tìm trên người Nhân Tiêu Vương.
Nhưng sau một lát, hai người cùng rùng mình, phát hiện Hồn châu không còn, hiển nhiên đã bị người khác nhanh chân tới trước lấy đi.
“Sở trưởng lão, chuyện Hồn châu còn ai biết nữa không?” Tát Nhân trưởng lão kinh nghi bất định hỏi.
“Ngươi biết việc này liên quan tới thân phận thật của hắn, ta sao lại đi nói với người khác? Không phải ngươi đã…” Sở Hùng trưởng lão nhìn Tát Nhân trưởng lão, hoài nghi hỏi.
“Ngươi trông ta giống loại người đi làm chuyện ngu xuẩn như thế sao?” Tát Nhân trưởng lão liếc nhìn lại, nói.
“Vậy chuyện này rốt cuộc là ai làm?” Sở Hùng trưởng lão nhíu mày, liên tục cân nhắc.
Tát Nhân trưởng lão sau khi quan sát bốn phía, lại nhìn những tàn thi trên mặt đất, bất giác nhíu chặt tràng mày.
“Ngươi đoán ra được gì rồi sao?” Nhìn vẻ mặt xoắn xuýt của lão, Sở Hùng trưởng lão không nhịn được hỏi.
“Người thử nhìn tình trạng và sự phân bố của những tàn thi một chút, xem có trông ra điều gì không?” Tát Nhân trưởng lão không đáp mà hỏi lại.
Sở Hùng trưởng lão nghe thế liền cẩn thận quan sát một lát, xong thần sắc chợt biến đổi.
“Những thi thể này lúc trước có dấu vết hoạt động, bọn chúng bị người ta điều khiển.” Sở Hùng trưởng lão lộ vẻ khó có thể tin nhìn Tát Nhân trưởng lão.
“Có thể khống thi, ít nhất cũng nói rõ kẻ lấy đi Hồn châu…là Hồn tu, cái này…” Tát Nhân trưởng lão muốn nói lại thôi.
“Nơi này chỉ có hai người chúng ta, còn cái gì không dám nói? Có phải ngươi cũng cảm thấy là Đại trưởng lão làm?” Sở Hùng trưởng lão dứt khoát nói.
“Toàn bộ Bích La Động, ngoài lão nhân gia ông ta ra, ta không nghĩ ra người thứ hai.” Tát Nhân trưởng lão khẽ gật đầu.
“Lão gia hỏa này, nói không chừng đã sớm phát hiện sự tồn tại của Hồn châu, cứ thế tới trước nẫng tay trên luôn, uổng cho chúng ta còn tính sau khi lấy được sẽ dâng tặng lão.” Sở Hùng nói với vẻ khá tức tối.
“Cơ mà sao lão lại hái đầu của hắn đi?” Tát Nhân hơi khó hiểu hỏi.
“Chắc là…Chắc là…” Thần sắc Sở Hùng trưởng lão hơi đổi.
“Việc này có vẻ không đúng lắm, nếu thật là Đại trưởng lão, lão chỉ cần nói một câu thì chúng ta ai dám trái lệnh? Hơn nữa, lão vì cớ gì lại muốn mang đầu người đi?” Tát Nhân trưởng lão cẩn thận suy tư một hồi rồi nói.
“Hồn tu luôn thần bí âm hiểm, lấy đầu lâu đi là dùng để luyện chế pháp khí Hồn tu nào đó cũng không chừng.” Sở Hùng trưởng lão trầm ngâm nói
“Nói như vậy cũng có lý, nếu là Đại trưởng lão làm, chúng ta sau này vạn vạn không thể đề cập Hồn châu nữa…Cứ tạm coi như việc này chưa từng xảy ra đi.” Tát Nhân trưởng lão cười bổ sung thêm.
“Đúng vậy! May mắn hắn chết rồi, sau khi hủy thi diệt tích thì việc này xem như cũng kết thúc, tâm bệnh nhiều năm của ta và người cũng có thể trừ bỏ.” Sở Hùng trưởng lão thở dài nói.
Dứt lời, hai người đưa mắt nhìn nhau, trong lòng vẫn còn khá nặng nề.
…
Một bên khác, trong một sơn cốc bí mật.
Viên Minh ngồi xổm dưới một vách đá xanh dựng đứng, bỏ đầu Nhân Tiêu Vương vào trong một cái hố lớn mới đào, xong lấp lại bằng đất cát lẫn đá, xem như mai táng.
Tiếp đó, hắn lại kiếm một khối đá có hình dạng đặc biệt mảnh dài, mang về đặt ở bên cạnh xem như lập một tấm bia không chữ.
Sau làm xong xuôi hết thảy, hắn liếc mắt nhìn con mèo bạc đang ngồi xổm trên tảng đá bên cạnh, nhíu mày nói:
“Chuyện ở đây đã xong, chúng ta cũng từ biệt thôi.” Hắn đối với chuyện xảy ra trong động quật khi trước vẫn còn chút bất mãn, nên không muốn giao thiệp với nó quá nhiều.
“Dừng lại.”
Tiếng mèo bạc lại vang lên trong đầu hắn, vẫn là giọng điệu không thể nghi ngờ.
Viên Minh quay đầu nhìn lại, liền thấy một quyển sách màu xanh dày bằng bàn tay thình lình xuất hiện, rơi xuống bên chân hắn.
“Đây là cái gì?” Viên Minh cau màu hỏi.
“Lần này nếu không có ngươi hỗ trợ…Ta cũng không thể dễ dàng có được Hồn châu…Cai này, coi như thù lao.” Dứt lời, nó cũng thèm quan tâm xem Viên Minh phản ứng thế nào, lập tức quay người rời đi.
Chỉ còn một mình Viên Minh ở lại, hắn đứng tại chỗ do dự hồi lâu mới quyết định nhặt cuốn sách bìa xanh từ dưới đất lên.
Nhìn qua thấy trên bìa sách có ghi ba chữ to “Minh Nguyệt Quyết.”
Không phải văn tự Nam Cương mà là văn tự người Trung Nguyên sử dụng trong ký ức của Viên Minh.
Một lát sau, Viên Minh chọn một triền dốc hướng về phía mặt trời, ngồi lên một tảng đá lớn bằng phẳng, rồi bắt lật xem cuốn sách kia.
“Cái Hồn tu chi thuật, không chịu gánh nặng bởi hình tướng, không bị ước thúc bởi thuật phép, kỳ dị khó lường, bình thường khó phòng. Kẻ tu hành phải biết người biết ta, không phải người có thần hồn cường đại, ý chỉ cứng cỏi thì không thể ngông cuồng tu tập, nhớ lấy, nhớ lấy!”
Lời mở đầu ở trang thú nhất không phải là tóm tắt nội dung chính yếu của công pháp, mà là nhắc nhở người đọc tự nhìn lại bản thân, xem mình có tư cách tu tập công pháp hay không?
Viên Minh mặc dù không hiểu cái gì gọi là Hồn tu chi thuật, nhưng vẫn cảm thấy giọng điệu lời mở đầu này ít nhiều có chút dọa người.
Hắn lật xem tiếp, thấy nội dung được ghi đằng sau bình thường hơn nhiều.
“Nhật tinh tại thần, Nguyệt tinh tại hồn. Minh Nguyệt công pháp, lấy Nguyệt tinh dưỡng hồn, bồi dưỡng hồn phách, cường hóa thần hồn…”
Viên Minh đọc một lượt từ đầu chí cuối Minh Nguyệt quyết, mới hiểu được cái gọi là Hồn tu kia giống như là một loại tu sĩ chuyên tinh luyện lực lượng thần hồn, mà Hồn tu công pháp thường thường cũng là lấy rèn luyện thần hồn làm mục đích tu luyện công pháp.
Thủ đoạn công kích lúc lâm trận đối địch của nó cũng chủ yếu là tấn công thần hồn ý thức của đối phương, hơn nữa thủ đoạn còn rất kín đáo khó lường, khiến người ta khó mà đề phòng.
Viên Minh không khỏi nhớ tới lúc đối chiến với Nhân Tiêu Vương trong động quật, đám thi thể què cụt kia đã kết bầy kể lũ tấn công, nghĩ đến có lẽ chính là do con mèo bạc kia thi triển một loại thủ đoạn của Hồn tu a?
Có điều, tu luyện công pháp loại này có vẻ vô cùng khó khắn, giọng điệu cảnh cáo ở trang đầu cũng không phải chỉ là nói quá, mà đúng là trong quá trình tu hành có tồn tại nguy hiểm, người không có tâm chí kiên định rất có thể sẽ tự làm tổn thương hồn phách của chính mình.
Một khi hồn phách bị tổn thương, người đó liền có thể bị mất trí nhớ, sa sút trí tuệ, mất hồn, thậm chí biến thành kẻ ngớ ngẩn.
Viên Minh vốn không hứng thú lắm với bản Minh Nguyệt quyết này, nhưng sau khi thấy tầng thứ nhất công pháp nói, chỉ cần tu luyện thành công, lập tức có thể đem lực lượng thần hồn luyện hình hóa vật, trong lòng liền manh nha ý định tu tập.
Hắn dù không biết lực lượng thần hồn của mình có đủ tiêu chuẩn không, nhưng đối với ý chí bản thân thì vẫn khá tự tin.
Sau đó, hắn lại tiếp tục đọc nội dung phía sau, kết quả phát hiện công pháp này ngắn đến bất ngờ, tổng cộng cũng chỉ có mỗi ba tầng.
Cũng may nội dung ba tầng công pháp này lại được ghi rất tỉ mỉ chi tiết, khoảng trống ở rìa thỉnh thoảng còn thấy có một ít văn tự rất nhỏ, tựa như là chú giải do ai đó ghi lại.
Bên trong ghi chép kỹ càng phương pháp tu hành và thủ đoạn công kích hậu kỳ, có điều nội dung lại tương đối thâm ảo tối nghĩa, tối thiểu với Viên Minh mà nói, muốn lý giải hết thì ít nhiều vẫn khá khó khăn.
Trước mắt hắn cũng không định tu luyện ngay, liền thu sách lại, ngồi tại chỗ điều tức hơn nửa canh giờ, xong lập tức rời đi.
…
Trong thời gian nửa tháng sau đó, Viên Minh không tiếp tục ra ngoài săn thú, mà một mực ở lỳ trong động quật, vừa dưỡng thương vừa tu luyện.
Thứ nhất là hắn không xác định Khôn Đồ và Ba Đạt có tìm tới gây rắc rối cho hắn hay không, thứ hai là hắn không chắc việc tông môn xử lý sự kiện Nhân Tiêu có dính dáng gì tới mình hay không, dù bản thân chỉ là nhất giới Phi Mao thú nô thân phận thấp kém, nhưng hắn vẫn không thể không phòng.
Vào ban ngày, hắn tiếp tục tu luyện Cửu Nguyên quyết, buổi tối khi có trăng lên, hắn liền ra ngoài thử tu luyện Minh Nguyệt quyết.
Điều làm hắn bối rối là, hắn lại một lần nữa gặp lại khốn cảnh như khi tu luyện Huyết Khí pháp.
Tu luyện Minh Nguyệt quyết có một cái tiêu chuẩn nhập môn rất cụ thể rõ ràng, chính là có thể “Thần thức nội thị, tọa chiếu tự quan.”
Cái gọi là thần thức chính là một loại năng lực vượt xa lục thức của tu sĩ sau khi bước vào Luyện Khí kỳ sinh ra, trong Cửu Nguyên quyết cũng có nhắc tới, nói ngắn gọn là một loại năng lực cảm thụ đặc biệt có thể dò xét vạn vật.
Chỉ là thần thức hiện tại của hắn vô cùng yếu ớt, chỉ có thể nhắm mắt cảm giác trong phạm vi hơn một xích, hơn nữa mỗi một lần mở thần thức ra hơi lâu một chút là lập tức có cảm giác hư thoát, cả người phải nghỉ ngời một thời gian dài mới có thể hồi phục lại.
Ngoài ra, theo mỗi lần tu vi tăng lên, thần thức cũng sẽ tăng thêm một chút, nhưng với Viên Minh mà nói thì cảm giác cũng không rõ ràng lắm.
Mà theo ghi chép trên sách, cái gọi là “Thần thức nội thị, tọa chiếu tự quan” cũng chính là phải dẫn đạo thần thức quan sát ba khu vực trọng yếu trong cơ thể chính mình gồm: đan điền, kinh mạch và thức hải, so sánh giống như là quân vương nhân gian đi tuần sát non sông lãnh thổ, qua đó thể hiện quyền khống chế.
Nhưng Viên Minh qua hơn nửa tháng cố gắng, vẫn chỉ có thể miễn cưỡng nội thị một chút thức hải của mình, nhìn thấy cũng chỉ là một khoảng hỗn độn nho nhỏ, chứ chưa thể chân chính nội thị toàn bộ thức hải, chớ nói gì tới cái gọi là thần thức ngoại tuần kinh mạch, thăm viếng đan điền.
Loại lưu chuyển thần thức này khác nhiều so với việc mèo bạc chỉ đạo hắn dùng lực lượng thần hồn ngưng tụ hai mắt lúc trước, không chỉ cần thao tác phải tỉ mỉ hơn nhiều, mà yêu cầu với việc khống chế lực lượng thần hồn cũng cực kỳ nghiêm khắc, Viên Minh thủy chung khó mà nắm giữ.