Viên Minh trầm ngâm một lát, xong liền cúi người đưa cây củi lửa xuống, toan nhìn cho rõ ràng hơn.
Sói xanh kia lại như bị ánh lửa kích động, đột nhiên nổi giận gào thét, cả người lao phắt lên, đồng thời song trảo bám vào vách hố đất, dụng lực vọt ra khỏi hố.
Mấy khúc cây và tấm lưới bên trên không thể ngăn cản , sói xanh trực tiếp đánh văng mấy khúc cây rồi đội cả tấm lưới lăn ra bên cạnh.
Thân thể sói xanh bị tấm lưới quấn quanh, giãy dụa mấy lần cũng không thể thoát ra được.
Viên Minh thấy thế, lập tức vứt cây củi lửa đi, rút trường kiếm bên hông ra, đoạn tung người nhảy về phía sói xanh, đồng thời huy kiếm chém xuống phía sói xanh.
Sói xanh lập tức đổ người tại chỗ lăn qua một bên, vừa tránh né trường kiếm, vừa lao qua chỗ rách trên tấm lưới ra ngoài.
Vừa đứng dậy, sói xanh lập tức khôi phục tư thế đứng bằng bốn chân, nhe răng hướng về phía Viên Minh, để lộ ra hàm răng sắc nhọn trắng như tuyết.
Viên Minh khi vừa nhìn rõ bộ dáng của sói xanh kia, liền sửng sốt.
Sói xanh lúc này, cả người chằng chịt những vết thương máu chảy đầm đìa, trong mắt không còn quang mang(tia sáng) xanh tối, mà lại lộ ra sắc máu, khóe miệng nhếch lên không ngừng chảy nước bọt.
Dù đôi mắt chẳng có điểm nào quen thuộc, nhưng bộ dáng kia thì Viên Minh không lạ gì.
“Cáp Cống, là ngươi sao?” Hắn mở miệng dò hỏi.
Sói xanh vốn đang nhỏ giọng gầm gừ, khi nghe Viên Minh hỏi, trong tròng mắt màu đỏ máu lập tức hiện ra vẻ giằng co vùng vẫy, đồng thời ánh mắt vốn nên là màu xanh tối lần nữa hiện ra.
Nhưng chỉ chớp mắt sau đó, đôi mắt sói xanh lại bị sắc máu bao trùm, thân thể hung hăng nhào về phía Viên Minh.
“Hắn thế này là bị Phi Mao thuật phản phệ rồi sao?” Viên Minh vừa nghĩ vừa tránh né.
Khi sói xanh vọt qua bên cạnh người, Viên Minh đưa mắt nhìn thoáng qua, phát hiện hai chân sau sói xanh tráng kiện dị thường, không những không giống chân những con sói xanh khác, trái lại trông không khác gì chân người bị phủ lông thú.
Hơn nữa, phần lông trên chân người này cũng không phải màu xanh đen mà là màu trắng.
Viên Minh trong lòng kinh nghi bất định, vừa đáp xuống đã bị sói xanh quay ngược lại đâm thẳng vào, chỉ có thể ném Thanh Ngư kiếm xuống, bắt chéo hai tay chắn ở trước ngực.
“Ầm”
Lực lượng khổng lồ từ cú va chạm húc bay Viên Minh ra hơn mười trượng.
Giữa không trung, hắn nhanh chóng đội da vượn lên, thi triển Phi Mao thuật, hóa thân thành vượn trắng, đoạn lật người một cái, vững vàng đáp xuống đất.
“Cáp Cống, tỉnh lại, tỉnh lại.” Thấy sói xanh lần nữa nhào tới, Viên Minh hét lớn, đồng thời bước lên một bước, nhắm cái miệng to như chậu máu, đưa tay tay quét ngang chộp tới cổ họng sói xanh.
Cánh tay vượn tráng kiện kẹp trúng ngay yết hầu sói xanh, chặn đứng thân thể nó lại.
Miệng sói xanh không ngừng cắn xé nhưng thủy chung không cách nào cắn trúng Viên Minh.
Viên Minh giờ mới để ý thấy, hai chân sói xanh vừa rồi chỉ có phần lông chuyển màu trắng, mà hai chân sau giờ này đều đã biến thành màu trắng.
“Nhanh như vậy…”
Hắn liên tưởng đến suy đoán ẩn sâu tận đáy lòng mình, trong lòng không khỏi chấn động.
“Xin lỗi, Cáp Cống, ngươi phải mau chóng tỉnh lại.” Viên Minh quát khẽ, đồng thời vung tay phải lên, đập một quyền vào sau đầu sói xanh.
“Rầm”, một âm thanh trầm thấp vang lên.
Một quyền cực mạnh này trực tiếp đánh cho sói xanh đổ vật xuống đất, giãy dụa mấy lần xong mới lảo đảo đứng lên.
Có điều khác là, lần này sói xanh đứng thẳng người bằng hai chân sau.
Sắc máu trong mắt sói xanh đã rút đi quá nửa, một lần nữa trở về màu xanh sẫm, phản xạ ánh sáng tỏa ra từ đống lửa, chiếu lại ánh xanh khiến người ta sợ hãi.
“Viên…Minh.” Sói xanh há miệng phát ra thanh âm khàn khàn.
Miệng sói xanh khép mở khá chậm chạp, thanh âm cũng có vẻ hơi mơ hồ, giống như việc mở miệng nói chuyện trở nên vô cùng khó khăn.
“Cáp Cống, trả lời ta, ngươi đây có phải là bị Phi Mao thuật phản phệ rồi không?” Viên Minh thấy thế, vội vàng hỏi.
“Viên Minh, da thú…của ta…không cởi ra được.” Sói xanh do Cáp Cống hóa thành gian nan nói với vẻ đắng chát.
Dứt lời, y bất ngờ đờ người ngồi bịch xuống đất.
Viên Minh thấy thế liên thu hồi Phi Mao thuật, bước lại gần rồi lo lắng hỏi: “Ngươi hiện tại thấy thế nào, bây giờ ta có thể làm gì?”
“Ta dùng…dùng quá nhiều lần, Phi Mao thuật của ta…không giải trừ được…đã không, không cởi được da thú…Ta không biết, nên làm gì…” Cáp Cống vừa nói vừa dùng móng vuốt cào lên mặt mình.
Móng vuốt sắc bén như đao lập tức cắt qua phần da lông bao trùm khuôn mặt, Cáp Cống lại cố chịu đau, cứng rắn xé rách một mảng da thú, để lộ ra khuôn mặt be bét máu thịt bên trong.
Viên Minh ngưng hồn lực vào hai mắt rồi cẩn thận quan sát, phát hiện trên mặt Cáp Cống căn bản không có dấu vết phi mao (khoác lông), trái lại mỗi sợi lông giống như từ trong máu thịt y mọc ra vậy.
“Viên Minh, mau cứu ta…” Cáp Cống tay run run, đưa mảng da thú mới bị xé toạc về phía Viên Minh, cầu khẩn.
“Ngươi, có thể sắp biến thành Nhân Tiêu.” Viên Minh nhìn một màn này xong, cau mày nói.
Nghe được câu này, cánh tay đang giơ lên của Cáp Cống bỗng cứng ngắc, ngay tiếp đó run rẩy kịch liệt.
“Ngươi nói…cái gì, ta sắp biến thành…loại quái vật kia sao? Ta…” Y thoạt đầu không thể tin nổi, nhưng khi nhìn lại hai chân mình, thanh âm liền trở nên nghẹn ngào.
Lúc trước khi nhìn thấy dung mạo thật của ntv, trong lòng Viên Minh thực ra đã có chút suy đoán, chỉ là lòng còn tồn tại tâm lý may mắn, không muốn tin.
Nhưng hôm nay sau khi nhìn thấy bộ dạng Cáp Cống, hắn không thể không đối diện với một sự thật, đó chính là kết cục của thứ gọi là Phi Mao thú nô phản phệ kia, quá nửa chính là biến thành Nhân Tiêu.
Nói cách khác, mỗi Nhân Tiêu mà Bích La động xem như quái vật để săn giết, đều từng là một con người sống sờ sờ.
Điểm này, hắn từng muốn nhờ mèo bạc xác thực nhưng nó không trả lời.
Hiện tại không cần trả lời gì nữa, sự thật trước mắt đã cho hắn đáp án chắc chắn.
Phi Mao thuật phản phệ xâm thực, hậu quả không chỉ là tâm trí thay đổi, không chỉ là mất đi lý trí, trở nên khát máu tàn bạo, mà còn khiến cơ thể thay đổi, biến thành quái vật không phải người, chẳng phải thú.
Nhìn bộ dạng của Cáp Cống, trong lòng Viên Minh không khỏi cảm thấy thương cảm.
Từ khi hắn bị bắt tới Thập Vạn Đại Sơn, trở thành một Phi Mao thú nô tới nay, trong suốt khoảng thời gian này, ngươi duy nhất có thể tính là bạn hắn cũng chỉ có một người Cáp Cống mà thôi, nhưng giữa bọn hắn ngoài việc từng có một giai đoạn cùng nhau trải qua hoạn nạn ra, thực tế gặp nhau cũng không nhiều lắm.
Bây giờ nghĩ lại, Viên Minh mới giật mình nhớ ra, Cáp Cống đã từng nói với hắn, y muốn gia nhập Bích La động, trở thành đệ tử ký danh không phải vì thứ gì khác, chỉ là muốn một lần nữa khôi phục tự do.
Vì mục tiêu này, Cáp Cống rất siêng năng trong việc săn thú.
Nhưng chính sự siêng năng ấy lại khiến y tiến nhanh hơn trên con đường biến thành Nhân Tiêu.
Dù sao y không được như mình, có thể nhờ lư hương tạm thời áp chế, hơn nữa y còn tu luyện Huyết Khí pháp và Phi Mao thuật hỗ trợ lẫn nhau, có lẽ đây cũng là một trong những nguyên nhân.
Chỉ thoáng chốc sau đó, đôi mắt Cáp Cống lần nữa lóe lên tia sáng màu máu, đồng thời lông trên người đã có quá nửa chuyển thành màu trắng.
“Ngươi nói…là thật…Ta có thể phải…Không thể…”
“Viên Minh, giúp ta một chút…Giết ta đi…”
Cáp Cống gian nan mở miệng.
Mõm sói của y đã bắt đầu rút ngắn lại, trở nên càng lúc càng ngắn, đồng thời lông trên mặt lại đang lặng lẽ mọc ra.
“Ngươi đang nói gì thế? Ta làm sao có thể giết ngươi?” Viên Minh cả kinh đáp.
“Ta…không muốn, ta không muốn…biến thành loại quái vậy kia…” Giọng Cáp Cống có chút nghẹn ngào, thanh âm khàn khàn đến rối tinh rối mù, khiến Viên Minh nghe được càng thêm thương cảm.
Thế nhưng, hắn cũng không có cách nào để giúp y.
Lư hương của hắn dù là một bảo vật, nhưng hắn lại không biết sử dụng, chỉ có thể trợ giúp mình, không cách nào giúp người khác.
Ánh sáng trong mắt Cáp Cống mờ dần đi, y mở miệng nói: “Hãy để ta…chết…như một con người. Ta không hy vọng…đi tới U Minh, nó…nó không nhận ra ta…”
“Nó?”
“Đồ Á…là con gái của ta…”
Viên Minh cũng là lần đầu tiên biết, Cáp Cống lại còn có một cô con gái.
“Nó vừa sinh ra…đã mắc bệnh tim, ta vì…ta vì trị bệnh cho nó…mới bán mình cho Bích La động.” Cáp Cống tựa như nhớ tới hình dáng con gái mình, đáy mắt vậy mà lại có thêm nét cười.
Chỉ là nét cười này, rất nhanh đã bị thống khổ thay thế.
“Ta cứ nghĩ ngươi giống ta, đều là bị bắt tới đây.” Viên Minh thở dài nói.
“Ta ban đầu…là nô bộc, vì đắc tội…Mông Sơn trưởng lão, lúc đầu…là phải chết, về sau…kiểm tra có linh căn…mới trở thành, thành Phi Mao thú nô.” Cáp Cống thều thào nói.
“Vậy con gái người?” Viên Minh lo lắng hỏi.
“Không biết. Khi ta đi…nó vừa đầy tháng…Đã qua bảy năm, không gặp…” Cáp Cống nước mắt lưng tròng, đáy mắt tràn ngập sự bi thương.
“Nếu đã như thế, người càng phải sống, chí ít…gặp con bé một lần.” Viên Minh cố tìm lý do khuyên nhủ.
Cáp Cống liên tục lắc đầu, nói: “Không thể…để nó thấy…”
“Ta đã…sắp mất thần trí…Giết, giết ta đi…”
Giọng điệu như cầu xin của Cáp Cống khiến trái tim Viên Minh thắt lại, trong lòng dâng lên cảm giác chua xót khó tả, không khỏi nhớ tới gã Nhân Tiêu Vương kia.
Tại thời khắc cuối cùng, khi tỉnh táo lại, gã cũng cầu khẩn y như thế này:
“Giúp ta một chút…Giết ta đi…”
“Nếu như…ngươi có thể ra ngoài, thay ta…trông nó một chút.” Cáp Cống lần nữa mở miệng.
Cổ họng Viên Minh như nghẹn lại, hồi lâu không nói lên lời, nhưng cuối cùng hắn vẫn lên tiếng hỏi: “Con bé ở đâu?”
“Thanh Áo sơn, Miêu Hoa trại, dưới gốc cây hoa gạo lớn nhất trại.” Cáp Cống nói câu này vô cùng trôi chảy, không hề đứt đoạn, bởi nơi đó chính là nhà của y.
Viên Minh nhắc lại mỗi chữ mỗi câu của y một lần, rồi nhận lời giúp y.
Trong mắt Cáp Cống rốt cuộc hiện lên sự vui vẻ, tựa như hoàn thành được tâm nguyện lớn nhất của mình.
“Viên Minh, cám ơn ngươi…Tiễn ta một đoạn đi.” Cáp Cống nói xong liền chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Viên Minh nghe thế, tay xách Thanh Ngư kiếm lên mà cảm giác nó chưa bao giờ nặng nề như vậy, mấy lần nhấc lên rồi lại buông xuống.
Hắn nghĩ đi nghĩ lại trong đầu, muốn tìm ra cách cứu Cáp Cống nhưng lại chẳng thấy được đầu mối nào.
Tiến trình Nhân Tiêu hóa là không thể nghịch chuyển, hoặc là đối với người như bọn hắn là không thể chống lại, nó như gồng xiềng vận mệnh của Phi Mao thú nô, một khi đeo lên rồi thì gần như chẳng thể thay đổi.
“A…”
Đúng lúc này, Cáp Cống lại một lần nữa đau đớn rên rỉ, phần lông từ eo trở xuống đều đã chuyển màu trắng.
“Mau, động thủ…Ta sắp áp chế không nổi…” Cáp Cống khó nhọc nói.