Thấy Viên Minh không trực tiếp bị kéo sụm xuống, trong mắt Phương Cách lóe lên vẻ tán thưởng, xong lập tức trở lại như thưowinfg, mở miệng nói: “Ngươi trước tiên tập trung xem ta làm mẫu, sau đó tự mình thử luyện tập.”
Nói xong, y thuần thục châm lửa thêm than, đợi khi ánh lửa bùng lên lại bốc một nắm bột phấn màu vàng, ném xuống phía hố lửa.
Âm thanh “phừng phừng” vang lên.
Một ngọn lửa màu vàng từ hố lửa chợt bùng lên, chiếu cho khuôn mặt góc cạnh của Phương Cách phủ đầy sắc đỏ, nhiệt độ xung quanh trong nháy mắt tăng lên gấp đôi.
“Đây là bột dẫn cháy, được tạo thành bằng cách trộn lẫn mấy thứ như lưu huỳnh, diêm tiêu, giúp tiết kiệm kha khá thời gian. Ngươi hôm nay chỉ luyện rèn đúc nên cứ dùng phôi sắt đã nấu chảy trước đã.” Phương Cách vừa nói, vừa dùng kẹp gặp một khối phôi sắt vuông lớn bằng bàn tay, dày như viên gạch đưa vào hố lửa để nung.
Không bao lâu sau, khối phôi sắt kia đã bị nung đỏ.
“Xem kỹ, ta chỉ làm mẫu một lần.” Phương Cách nói, đồng thời lấy cây búa từ trong tay Viên Minh.
Chỉ thấy y tạo thế trung bình tấn, đưa phôi sắt đặt lên trên đe, một tay cầm cái kẹp, một tay vung mạnh cây búa, đập xuống phía phôi sắt đã nung đỏ.
Khi y huy động cánh tay, từng khối cơ nổi lên, gân tay lộ ra, cả cánh tay như vẽ một vòng tròn giữa không trung, kéo theo một loại mỹ cảm không tên tràn đầy sức mạnh.
“Keng.”
Búa rèn đập xuống, thanh âm trong vắt vang lên, tia lửa bắn ra.
Viên Minh chăm chú nhìn kỹ từng động tác của Phương Cách, cẩn thận quan sát cách y phát lực, đồng thời trong lòng âm thầm phỏng đoán.
“Keng”
Lại một tiếng búa trong vắt vang lên, lại là tia lửa bắn tung tóe, động tác gọn gàng dứt khoát, không có chút chậm trễ nào.
“Quá trình không phức tạp, chỉ cần theo đó mà làm, có vẻ không khó lắm.”
Sau mười mấy búa, động tác của Phương Cách bắt đầu tăng tốc, tần suất vung tay tăng lên gấp bội, tiếng “keng keng” liên tục vang lên, tia lửa cũng liên tục bắn ra y như pháo hoa vậy.
Viên Minh nhìn một chút, ánh mắt liền bắt đầu thay đổi.
Tầm mắt hắn hơi phiêu hốt(1), ánh mắt giống như mất tiêu cự, nhưng hai lỗ tai lại bất giác dựng lên, vô cùng chăm chú như thể muốn thông qua việc dùng cả tai và mắt để quan sát động tác của đối phương thấu đáo hơn một chút.
Cứ cho là trong Hỏa phường, số người đang rèn sắt cùng lúc không có một trăm thì cũng có tám mươi, thanh âm không thể nói là không hỗn tạp, nhưng tiếng nện búa của Phương Cách lại truyền vào tai Viên Minh rất rõ ràng.
Không phải bởi hắn đứng gần đó, mà là vì thanh âm kia rõ ràng là trong trẻo hơn những người khác, hơn nữa còn mang theo một nhịp điệu riêng có khó mà miêu tả bằng lời.
Viên Minh nhíu mày, nghe kỹ thêm một chút tiếng nện búa kia, đồng thời thầm tính toán số lần gõ.
Đây là thói quen riêng có của hắn, giống như khi vừa mới tiến vào trong Thập Vạn Đại Sơn, hắn sẽ lập tức âm thầm đánh dấu hành trình của mình, từ đó vẽ ra lộ trình trong đầu, ngay từ đầu, hắn đã quan sát và ghi chép chi tiết tất cả mọi thứ.
Phương Cách sau búa thứ mười tám, lần đầu tiên tăng tốc độ quai búa, chờ đến búa từ ba trăm sau mươi, lần thứ hai tăng tốc độ quai nện, hiện tại đã là búa thứ năm trăm ba mươi mốt.
Quan sát đến thời điểm này, tâm thái của Viên Minh so với trước đây không lâu đã hoàn toàn thay đổi.
Hắn đã ý thức được, cách thức rèn sắt dựa trên luyện khí này tuyệt không đơn giản chút nào.
Chỉ từ riêng một điểm đã có thấy thấy ngay được chỗ bất phàm.
Kể từ khi Phương Cách nhấc tay vung búa lên, phôi sắt trừ lúc đầu được nung trong hố lửa ra thì chưa hề tiến hành nung nóng lại một lần nào.
Thế nhưng phôi sắt kia lại một mực duy trì trạng thái nóng đỏ, từ đầu tới cuối chưa từng thấy tối, nguội đi.
“Đã tám trăm năm mươi búa, lại bắt đầu gia tăng tốc độ.” Ánh mắt Viên Minh ngưng tụ, trong lòng thầm nghĩ.
“Keng keng…”
Lúc này tiếng nện búa đã trở nên dồn dập như dính vào nhau, cứ lặp đi lặp lại như ngân châu rơi trên đĩa ngọc, leng keng leng keng rất vui tai.
Trong lúc quai búa, Phương Cách còn dùng tốc độ cực nhanh liên tục lật qua lật lại phôi sắt, động tác vô cùng thành thạo trôi chảy.
“Quai búa liên tục như vậy, lực lượng và sức chịu đựng cần thiết đều tuyệt không phải bình thường, tu vi vị Phương Cách sư huynh này dĩ nhiên không thấp.” Viên Minh quan sát Phương Cách nghiêm túc thận trọng, mặt gần như chẳng lộ cảm xúc gì, trong lòng thầm nghĩ.
Ngay khi hắn đếm tới búa thứ một nghìn, một mảnh hoa lửa cuối cùng bắn lên, Phương Cách dừng động tác quai búa lại.
Y đặt búa rèn qua một bên, trên cái đe màu đen chỉ còn lại khối phôi sắt nóng đỏ lớn bằng bàn tay đang dần nguội đi, đồng thời đổi màu để lộ ra từng lớp, từng lớp đường vân rèn tinh mịn(2).
Viên Minh nheo mắt nhìn, chỉ thấy tầng tầng lớp lớp đường vân rèn kia không những vô cùng tinh mịn, mà độ dày của đường vẫn mỗi tầng đều xêm xêm nhau, trông rất đẹp mắt, cũng rất không tầm thường.
“Bất kể là sử dụng vật liệu gì, một khối tinh thiết dùng để luyện khí bình thường, tối thiểu cũng phải trải qua một ngàn lần gõ như vậy, sau đó mới có đủ điều kiện để dùng luyện chế pháp khí. Nào, ngươi thử một chút đi.” Phương Cách nói xong liền dập tắt lửa trong hố lửa, đứng qua một bên nhường chỗ cho Viên Minh.
Y đây là muốn dạy từ cách nhóm lửa trở đi, hiển nhiên là đã cân nhắc đến hoàn cảnh của Viên Minh, xem ra vô cùng tỉ mỉ.
Viên Minh khẽ gật đầu, bước tới trước, tháo da thú và trường kiếm bên hông ra, đặt qua một bên.
Tiếp đó, hắn mới nhớ lại cách Phương Cách làm lúc trước, xong bắt đầu châm củi nhóm lửa.
Viên Minh nghiêm túc làm chính xác theo phương pháp của Phương Cách, lần lượt từng bước, rất nhanh đã nhóm lửa cháy lên.
Phương Cách ở bên cạnh thu tất cả vào trong mắt, âm thầm gật đầu, y thích nhất chính là kiểu sư đệ học tập nghiêm túc như vậy.
“Phừng.”
Một nắm bột dẫn cháy được ném xuống, nhiệt độ bên trong hố lửa lập tức dâng cao.
Viên Minh kẹp một khối phôi sắt đưa vào trong hố lửa, sau đó bắt đầu chờ nó được nung nóng.
Đợi tới khi phôi sắt được nung cho nóng đỏ, hắn lập tức kẹp nó mang ra đặt trên đe, cầm búa rèn lên và bắt đầu nện vào.
“Keng.”
Một mảng hoa lửa tóe lên, Viên Minh không khỏi nhíu mày, tiếng nện búa có phần trầm đục, kém xa âm thanh trong vắt của Phương Cách.
“Là do thời gian nung nóng chưa đủ, hay là dùng lực nhẹ quá?”
Viên Minh cưỡng ép đè nỗi nghi hoặc trong lòng xuống, bắt đầy xoay tròn cánh tay, tiếp tục quai búa.
Tiếng nện búa một lần nối tiếp một lần vang lên, tia lửa trên đe bắn tung tóe, thanh âm cũng bắt đầu trở nên trong trẻo, rõ ràng hơn mấy phần.
Sau khi quai đủ mười tám búa, Viên Minh âm thầm vận khởi pháp lực trong người, tăng lực vung búa lên, đồng thời cũng bắt đầu gia tăng tốc độ.
Phương Cách trông thấy cảnh này, tràng mày hơi nhíu lại, trong mắt lóe lên một tia ngoài ý muốn.
Viên Minh càng vung búa, trong lòng càng kinh ngạc, thán phục. Cái động tác trông có vẻ đơn giản máy móc này lại tiêu hao sức lực hơn xa so với tưởng tượng của hắn, mới sau mấy chục búa mà cánh tay hắn đã có từng đợt cảm giác đau ê ẩm truyền tới.
Đợi sau búa thứ một trăm năm mươi, cảm giác đau ê ẩm kia tăng lên gấp bội, đã bắt đầu kéo chậm tốc độ của hắn lại.
Đợi đến khi hắn nện búa thứ một trăm tám mươi, tốc độ đã trở lại như lúc đầu, còn khối phôi sắt trên đe kia cũng đã bắt đầu chuyển từ sắc đỏ lửa sang tối thấy rõ.
“Được rồi, không cần đánh nữa.” Phương Cách kêu Viên Minh dừng động tác.
Trong mắt y hiện lên vẻ thất vọng, thì ra tư chất của Viên Minh cũng không được tốt như y kỳ vọng.
“Sư huynh, ta còn có thể tiếp tục.” Viên Minh miệng thở hổn hển, nói.
“Không cần, giờ coi như ngươi tiếp tục nện búa thì khối phôi sắt này cũng vẫn sẽ là vật phẩm không đạt tiêu chuẩn.” Phương Cách nói với ngữ điệu từ tốn như trước.
“Cái này là vì sao?” Viên Minh thả búa rèn xuống, lau mồ hôi trên trán, thắc mắc hỏi.
“Quá trình chúng ta đang làm hiện tại gọi là rèn, hay còn gọi là luyện phôi. Thực chất là thông qua việc liên tục nện búa, đánh bay tạp chất bên trong ra. Để đảm bảo phôi sắt có độ dẻo và trạng thái tốt nhất, cần ít nhất một ngàn lần nện búa, hơn nữa giữa một ngàn lần nện này còn không được gián đoạn. Ngươi có biết tại sao lại như vậy không?” Phương Cách chậm rãi giải thích, sau đó hỏi một câu rồi nhìn về phía Viên Minh.
Viên Minh đã đoán ra đáp án, liền đáp: “Trong quá trình sư huynh quai búa lúc trước, chưa từng nung nóng phôi lại, đây là muốn thông qua việc không ngừng nện búa để đảm bảo nhiệt độ của phôi phải không?”
“Không sai, đồng thời theo tỉ lệ tạp chất bên trong phôi càng lúc càng ít, nhiệt độ của nó cũng trở nên càng lúc càng khó duy trì, vậy nên mới cần càng nện càng nhanh. Mà giữa quá trình này, một khi giảm bớt tốc độ, phôi sắt sẽ lập tức không tránh khỏi việc nguội đi hóa giòn, độ dẻo sẽ bị hao tổn.” Phương Cách khẽ gật đầu giảng giải.
Viên Minh nghe thế, trong lòng hơi chấn động, việc rèn đúc trông thì đơn giản, trên thực tế lại không dễ chút nào.
“Sư huynh, vậy phải làm sao mới có thể đạt tới trình độ ngàn búa không ngừng như ngươi?” Viên Minh ngẩng đầu, chân thành hỏi.
“Trước nói một chút, quan sát ta luyện phôi khi trước rồi sau đó tự mình trải nghiệm, có cảm nhận gì không?” Phương Cách không trả lời mà hỏi ngược lại Viên Minh.
“Lúc trước, ta chú ý động tác vung búa của sư huynh, ước đoán lực lượng của sư huynh dùng lúc quai búa, cũng để ý thời điểm mỗi lần sư huynh tăng tốc, thậm chí tiếng nện búa của sư huynh cũng không giống những người khác lắm, nhưng tới khi tự mình làm thì thực tế lại khác quá xa.” Viên Minh nghĩ ngẫm một chút rồi nói.
“Có thể để tâm đến những thứ này cũng đã rất không dễ dàng, có điều ngoài việc ngươi không thấy pháp lực của ta lưu chuyển ra, ngươi cũng không chú ý tới hô hấp của ta.” Phương Cách gật gật đầu, nói.
“Hô hấp?” Viên Minh cau mày nói như tự hỏi.
“Tiết tấu hô hấp chính là tiết tấu cơ sở của người luyện phôi, điểm này rất quan trọng. Có điều dù ngươi không chú ý nhưng lúc quai búa khi nãy lại giữ tiết tấu không tệ, xem như là vô tình mà đúng, nhưng ngươi cần phải duy trì nó trong tương lai.” Phương Cách giải thích thêm.
“Sư huynh, vậy vấn đề của ta là?” Viên Minh hỏi, đây là vấn đề mà hắn quan tâm nhất.
“Những vấn đề nhỏ thì không cần nói nhiều, vấn đề lớn nhất của ngươi, một là lực lượng không đủ, hai là kinh nghiệm không đủ. Những thứ này không phải chuyện có thể giải quyết trong một chốc một lát, cần phải tu luyện nhiều năm mới có thể giải quyết được.”
Viên Minh nghĩ ngẫm một chút rồi lại hỏi: “Không biết có nhiều sư huynh đệ có thể ngàn búa không ngừng như sư huynh đây không?”
“Ngươi muốn hỏi cấp độ như ngươi ở trong số các sư huynh đệ được xếp thế nào sao?” Phương Cách hỏi ngược lại.
Viên Minh hơi xấu hổ, gật gật đầu.
“Hạ đẳng.” Phương Cách sư huynh thẳng thắn đáp.
Viên Minh nghe thế sững người, làm thế nào cũng không ngờ được đáp án lại là như vậy, nhất thời càng thêm lúng túng.
Ai ngờ Phương Cách sư huynh lại giống như hoàn toàn không biết, sờ cằm trầm ngâm bồi thêm một đao: “Lần đầu tiên thử tay, chỉ có thể vung búa liên tiếp được có một trăm tám mươi ba lần, xem như…thành tích tệ nhất trong những năm qua.”
*****
Chú giải:
1. phiêu hốt: Trạng thái lơ lửng, không cố định.
2. tinh mịn: mịn và dày đặc, thường để chỉ việc xếp tầng.