Lam Kha hé miệng thổi một tiếng huýt dài nhẹ nhàng du dương, theo đó con Kim Tình điêu liền bay tới, lượn vòng trên đầu nàng, đưa đôi mắt màu vàng kim sáng lấp lánh có thần quét qua phía dưới.
Viên Minh và A Cổ Lạp theo sát phía sau, đồng thời chú ý đến động tĩnh xung quanh, đề phòng Hỏa Nham xà tập kích.
“Cục!”
Một lát sau, Kim Tình điêu đột nhiên kêu một tiếng, ánh mắt nhìn về phía một khối đá màu đen nằm ở bên phải phía trước, thoại nhìn là sản phẩm của nham tương sau khi nguội đi.
Lam Kha thấy thế không nói lời nào, lập tức giơ tay chỉ về phía trước, vòng tay màu bạc trên cổ tay nàng bắn ra, đánh lên tảng đá màu đen.
Hào quang bên trên vòng tay tụ lại, hình thành một lưỡi kiếm sáng bạc, dễ dàng chém tảng đá màu thành hai nửa như chém bùn.
Một khối ngọc thạch màu đỏ lửa to bằng nắm tay khảm bên trong khối đá, chính là Hỏa Phác ngọc.
Vẻ kinh ngạc lóe lên trong mắt Viên Minh, hiển nhiên hắn không ngờ con mắt của Kim Tình điêu lại thần dị như vậy, có thể nhìn thấu tình hình bên trong khối đá.
“Khối đầu tiên!” Lam Kha bước tới cạnh, cúi người nhặt Hỏa Phác ngọc lên.
Một cái bóng dài màu đỏ sậm từ chỗ gần ngay sau khối đá bắn vọt tới, không ngờ lại là một con rắn màu đỏ sậm thân to bằng miệng bát, đang nhe những cái nanh sáng như tuyết cắn về phía bắp chân Lam Kha, nhìn kỹ thid chính là Hỏa Nham xà, hung thú chỉ nơi này mới có.
Rắn này chỉ là hung thú cấp một bậc thấp, tấn công cũng chẳng lợi hại gì mấy, nhưng răng nó lại ẩn chứa kịch độc, dù có là tu sĩ Luyện Khí đỉnh phong mà bị cắn cũng sẽ rất phiền toái.
A Cổ Lạp khoát tay, tức thì từ giữa ánh sáng màu lam lưu chuyển, một cây thủy tiễn bắn nhanh về phía Hỏa Nham xà.
Có điều động tác của gã đã chậm một nhịp, thủy tiễn kia rõ ràng không kịp ngăn Hỏa Nham xà.
Đôi mi thanh tú của Lam Kha nhíu lại, chiếc vòng trên cổ tay tỏa ánh sáng bạc, nàng đang định ngăn con Hỏa Nham xà lại.
Đúng vào thời khắc này, mặt đất ầm ầm rung động, ngay sau đó, một cây gai gỗ bén nhọn trồi lên, xuyên qua thân thể Hỏa Nham xà, nâng nó lên cao.
Cây thủy tiễn màu lam cuối cùng đã phóng tới, đánh lên người con rắn kia.
Một tiếng “phành” lớn vang lên, thân thể Hỏa Nham xà bị đánh đứt thành hai đoạn, máu tươi vẩy ra, hai đoạn thân vặn xoắn mấy vòng, rất nhanh liền ngừng lại.
Lam Kha triệu hồi vòng tay màu bạc, thu khối Hỏa Phác ngọc lại rồi quay người gật đầu với Viên Minh, sau đó lại tiếp tục bước tới trước tìm kiếm.
Viên Minh theo sát phía sau, cẩn thận chú ý động tĩnh xung quanh.
A Cổ Lạp tự thấy hơi mất mặt, thần sắc càng thêm khó coi, ánh mắt nhìn bóng lưng Viên Minh thoáng hiện lên một tia âm tàn.
Nửa canh giờ trôi qua rất nhanh.
Ba người phối hợp càng lúc càng nhuần nhuyễn, Viên Minh và A Cổ Lạp hợp lực ngăn hết những con Nham Hỏa xà phát động đánh lén, Lam Kha cũng không cần lo lắng, có thể yên tâm điều khiển Kim Tình điêu tìm kiếm Hỏa Phác ngọc, hiệu suất làm việc cực nhanh.
Cho tới lúc này, bọn hắn đã tìm được hai mươi mấy khối Hỏa Phác ngọc, Lam Kha cũng dựa theo tỉ lệ phân chia đã thống nhất từ trước, chia Hỏa Phác ngọc cho hai người Viên Minh và A Cổ Lạp.
Viên Minh đưa tay sờ ngực áo, bên trong đã có bảy khối Hỏa Phác ngọc thỉnh thoảng đập vào nhau phát tiếng đinh đang thanh thúy. Theo tỷ giá thì cứ năm khối Hỏa Phác ngọc có thể đổi được một điểm cống hiến , vậy chỗ Hỏa Phác ngọc này cũng gần tương đương một phẩy năm điểm cống hiến.
Thời gian hiện tại còn sớm, nếu cứ dựa theo tốc độ bây giờ thì trước khi trời tối có thể thu thập mười mấy, thậm chí hai mươi khối Hỏa Phác ngọc, chính là tương đương bốn điểm cống hiến.
Vừa nghĩ tới đây, trong lòng Viên Minh lập tức nóng lên.
Nhưng chính vào thời khắc này, đan điền của hắn chợt động, thì ra pháp lực đã cạn thấy đáy.
Không có đủ pháp lực để hộ thể, mọi nơi trên người hắn cũng bắt đầu thấy hơi đau.
Viên Minh không có bảo vật tịch hỏa(kháng lửa) như Lam Kha, A Cổ Lạp nên gắng gượng được tới lúc này đã không dễ dàng gì.
“Hai vị, pháp lực của ta sắp hao hết, phải rời khỏi đây nghỉ ngơi một lát.” Viên Minh không cố chống đỡ, lên tiếng thông báo.
A Cổ Lạp hơi hếch cằm lên, trong mắt lộ nét châm chọc, sắc mặt đu ám cũng trở nên khá hơn một chút.
“Không sao, ngươi đi trước đi, hai người chúng ta cũng đủ tự vệ.” Lam Kha nói.
“Ừm, các người tìm Hỏa Phác ngọc tiếp đi, thu hoạch trong khi ta rời đi thì hại vị tự chia nhau là được rồi.” Viên Minh đáp một câu, xong liền nhanh chóng rời đi, rất nhanh đã tới chân ngọn núi lửa khổng lồ.
Nơi này nhiệt độ đã trở lại bình thường, hắn tìm một chỗ yên tĩnh vận chuyển Cửu Nguyên quyết.
Thiên địa linh khí tụ đến, bổ sung pháp lực cho hắn.
Một khắc đồng hồ sau, Viên Minh đột nhiên mở to mắt.
Pháp lực trong đan điền mới chỉ khôi phục được non nửa, tốc độ khôi phục rõ ràng chậm hơn trước.
“Thế này là sao? Linh khí chỗ này cũng đâu có mỏng nhỉ?” Viên Minh đang muốn kiểm tra kỹ lại, đột nhiên một tràng tiếng kêu chi chi từ phía xa truyền đến, thoạt nghe hơi quen tai.
Hắn đứng người lên, núp sau một tảng đá lớn gần đó rồi đưa mắt nhìn lại phía phát ra âm thanh.
Một cái bóng nhỏ nhắn màu đỏ lửa trông như hồ ly từ phía xa xuất hiện rồi nhanh chóng chạy về phía núi lửa, nhìn kỹ thì chính là con chồn lửa của Tam động chủ.
“Hỏa Sàm Nhi! Sao nó lại tới đây? Hẳn là Tam động chủ tới nơi này?” Viên Minh rời khỏi chỗ nấp, bước ra.
Lại nói, hắn là do Tam động chủ dẫn vào tông môn, Hỏa Luyện đường hiện tại cũng là do nàng quản hạt, nếu nàng ở gần đây thì bản thân hắn cũng nên bước ra bái kiến.
Viên Minh nhìn xung quanh một hồi lâu vẫn không phát hiện bóng dáng Tam động chủ.
Lúc này, chồn lửa cũng để ý thấy Viên Minh ở nơi xa, nó vừa quay đầu nhìn sang phía bên này, đồng thời ngưng bước chân vội vã lại.
Nhưng rất nhanh sau đó, nó đã đưa mắt rời đi rồi lại tiếp tục sải bước chạy nhanh về phía núi lửa.
Mắt Viên Minh lộ vẻ kinh ngạc, nhìn bộ dạng này của con chồn lửa giống như đang truy đuổi thứ gì đó?
Vào thời khắc này, lại một hồi tiếng bước chân dồn dập từ đằng xa truyền đến, nhìn kỹ thì là một thanh niên cao lớn tóc đỏ, đầu đầy mồ hôi đang chạy về phía này, nhìn trang phục thì hẳn là đệ tử Ngự Thú đường.
“Vị sư huynh đằng trước, xin hay ngăn con chồn lửa kia lại, nó là linh thú của Tam động chủ, không được để nó chạm vào dung nham, nó không chịu nổi nhiệt độ của dung nham đâu.” Thanh niên tóc đỏ vừa chạy vừa hô, bên trong thanh âm lộ rõ vẻ cuống quýt.
Viên Minh thoáng sửng sốt.
Theo ý của người này, chẳng lẽ con chồn lửa vào đi vào trong dung nham?
Mặc dù chồn lửa này chưa khai mở linh trí, nhưng dù có là sâu kiến cũng có bản năng cầu sinh, làm sao lại đi nhảy vào trong dung nham chứ?
Có điều con chồn lửa kia vẫn cứ băng băng chạy về phía trước, trong mắt còn tràn đầy lửa nóng, trông khí thế đúng một bộ quyết ý thẳng tiến không lùi, vĩnh viễn không quay đầu.
“Chắc không nhảy vào trong dung nham thật đó chứ?!” Viên Minh mặt hơi biến sắc, vội vàng đuổi theo, miệng hô lớn cái tên “Hỏa Sàm Nhi”.
Nhưng con chồn lửa vốn có chút thân cận hắn, giờ phút này cơ bản chẳng thèm để ý hắn la gọi, cũng chẳng thèm quay đầu lại, cứ thế cắm đầu chạy thẳng về phía dung nham núi lửa, như thế nơi đó có thứ gì vô cùng hấp dẫn.
Tốc độ chạy của chồn lửa rất nhanh, Viên Minh dù đã thi triển Vô Ảnh Bộ vẫn đuổi không kịp, hơn nữa khoảng cách hai bên còn đang không ngừng dài ra.
Viên Minh nhớ tới ơn cứu mạng của Tam động chủ, cắn răng hạ quyết tâm, thi triển Phi Mao thuật.
Da vượn trắng cuộn trùm lên người, loáng cái hắn đã hóa thành hình thái vượn trắng, tốc độ theo đó lập tức tăng mạnh, nhưng cũng chỉ miễn cưỡng ngang bằng với chồn lửa.
Lúc này cả hai đã khá gần dung nham núi lửa, lấy tốc độ của chồn lửa thì chỉ phút chốc nữa thôi là sẽ tới.
Viên Minh đảo mắt ngẫm nghĩ, xong lập tức lấy một khối Hỏa Phác ngọc từ trong ngực áo ra, ném về phía trước.
Lúc trước hắn từng thấy Tam động chủ dùng một khối tinh thạch đỏ lửa thu hút chồn lửa, mà Hỏa Phác ngọc cũng là khoáng thạch thuộc tính Hỏa, có lẽ sẽ có tác dụng.
Hỏa Phác ngọc vẽ một đường cong, rơi đúng vào chỗ trước người chồn lửa.
Chồn lửa nhìn Hỏa Phác ngọc, vui vẻ kêu lên một tiếng rồi nhào tới, há miệng cắn.
“Quả nhiên hữu dụng.” Viên Minh mừng rỡ tăng tốc chạy tới.
Nhưng con chồn lửa chỉ ngửa đầu lên một cái đã nuốt chửng luôn cả viên Hỏa Phác ngọc rồi lập tức tiếp tục chạy về phía trước, thời gian dừng lại trước sau cũng chỉ có ba nhịp thở.
Viên Minh mặt đanh lại, cũng còn là trong khoảng thời gian ba nhịp thở đó khoảng cách đôi bên đã rút ngắn được một quãng.
Hắn tiếp tục đuổi tới trước, đau lòng lấy thêm một khối Hỏa Phác ngọc ném rơi xuống chỗ trước người chồn lửa.
Chồn lửa có vẻ khá thích Hỏa Phác ngọc, lại lần nữa dừng bước ngậm lấy rồi ngửa đầu nuốt vào, xong mới tiếp tục chạy tới trước.
Có kinh nghiệm ngậm ngọc từ lần trước, lần này chồn lửa chỉ tốn thời gian khoảng hai nhịp thở.
“Thật đúng là có thể ăn.” Viên Minh bất đắc dĩ lầu bầu một câu, xong lại tiếp tục lấy Hỏa Phác ngọc ra ném tới.
Bảy khối linh ngọc chỉ nháy mắt đã ra đi sạch sẽ, cũng may khoảng cách hai bên cuối cùng đã rút ngắn còn chưa tới ba trượng, có điều khoảng cách từ chồn lửa tới chỗ dung nham cũng chỉ còn chưa tới năm trượng.
Viên Minh căn đúng thời cơ bấm niệm pháp quyết điểm tới, tức thì mặt đất trước người chồn lửa ầm ầm rung động, đồng thời một cây gai gỗ thân to bằng miệng bát bất thình lình trồi lên.
Xém chút thì húc đầu vào gai gỗ, chồn lửa tức giận gầm gừ một tiếng, lách người toan vòng quanh rồi tiến lên tiếp.
Nhưng bên kia cũng có một tiếng ầm vang, đồng thời một cây gai gỗ trồi lên, tiếp tục ngăn trở đường đi của nó.
Không đợi chồn lửa kịp phản ứng, những phía khác quanh người nó cũng lại có tiếng ầm vang, đồng thời từng cây gai gỗ liên tiếp mọc ra, chỉ nháy mắt đã hình thành một hàng rào gai gỗ vây nó vào giữa.
Chồn lửa sau khi lòng vòng tại chỗ mấy vòng, đột nhiên dừng lại rồi tung mình nhảy lên phía trên.
Những cây gai gỗ chỉ cao có bốn, năm thước, trong khi sức bật của chồn lửa không kém, dễ dàng nhảy được ra ngoài.
Nhưng ngay khi nó vừa nhảy lên, một bàn tay to lớn mọc đầy lông trắng từ bên cạnh vươn tới, chụp một cái đã tóm được gáy nó.
Chồn lửa huy động bốn trảo cào đạp loạn xạ, miệng không ngừng gào thét nhưng gáy bị người ta tóm rồi, bất kể có giãy dụa thế nào cũng chỉ là phí công.
Viên Minh không để ý chồn lửa mà lập tức giải trừ Phi Mao thuật.
Thi triển Phi Mao thuật thêm một khắc thì sát khí tích tụ trong cơ thể cũng sẽ tăng thêm một phần, dù Minh Nguyệt quyết tựa như có thể hóa giải, nhưng hắn vẫn muốn nếu không cần thiết thì không dùng tới thuật này.
Da vượn tuột khỏi người hắn rơi xuống được hắn túm một cái thu lại, xong vo viên nhét đại vào trong ngực áo.
Chồn lửa lúc này không biết vì gào thét, giãy dụa mệt quá, hay là vì thấy bản thể Viên Minh mà đột nhiên trở nên ngoan ngoãn.
“Viên sư đệ, ngươi làm sao lại đến tận đây?” Một thanh âm đột nhiên từ phía trước truyền đến, đồng thời hai bóng người từ trong một khoảng đất trũng đằng trước bước ra, chính là Mộc Ly và Xích Thuật.
“Ngươi bắt được thứ gì đó? Hỏa hồ? Phải cẩn thận!” Mộc Ly vừa thấy chồn lửa trong tay Viên Minh, lập tức nhíu đôi tràng mày rậm rạp lại, vung gậy sắt tay lên toan đánh tới.
Hung thú trong Thập Đại Vạn Sơn nhiều vô số kể, dẫu chúng sở hữu năng lực quỷ dị nào đó cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên, thế nên nếu gặp phải thì tốt nhất là đánh chết ngay, chứ dây dưa mất tập trung một cái là có thể lập tức mất mạng.
Xích Thuật trong tay bấm niệm pháp quyết, tức thì hai quả cầu lửa to bằng đầu người phừng phừng bùng lên trước người, bộ dạng sẵn sàng tấn công.
“Hai vị dừng tay, đây là linh thú của Tam động chủ, là một con chồn lửa còn nhỏ!” Viên Minh vội vàng giấu chồn lửa ra sau lưng, nói nhanh.
“Linh thú của Tam động chủ! Sao nó lại ở đây?” Mộc Ly kinh hãi thu gậy sắt lại, hỏi.
“Chuyện này e là phải hỏi hắn.” Viên Minh quay người nhìn về phía sau lưng.
Thanh niên tóc đỏ kia đang thở hồng hộc chạy đến, thấy Viên Minh bắt được chồn lửa, không khỏi thở phào một hơi, chắp tay nói cám ơn: “Đa tạ…Đa tạ ba vị sư huynh ra tay tương trợ.”
Bọn hắn lúc này đang ở trên ngọn núi khổng lồ, địa hình không bằng phải lại có nhiều nham thạch nhô lên che khuất tầm nhìn nên thanh niên không nhìn thấy cảnh Viên Minh ra tay bắt chồn vừa rồi, cứ nghĩ là hắn phải dựa vào sự hỗ trợ của hai người Mộc Ly mới ngăn được chồn lửa.