Lặc Cống hết nhìn Khôn Đồ lại nhìn Viên Minh, mặt đầy vẻ xoắn xuýt, tuy miệng đã hơi há ra nhưng cuối cũng vẫn không dám lên tiếng nói thay cho Viên Minh.
“Khôn Đồ sư huynh, trước khi ta sang đây đã đăng ký nhiệm vụ ở Hành Chấp đường, muốn mấy chuyện thần không biết quỷ không hay, e là hơi khó nhỉ?” Viên Minh ngừng bước, quay người nhìn Khôn Đồ, nở nụ cười để lộ hàm răng trắng như tuyết rồi nói.
“Ta hoài nghi có người tâm tư bất lương, dòm ngó linh thú trong đường, ta phải cẩn thận kiểm tra một số kẻ có điểm khả nghi. Trước đó, ngươi không thể rời đi.” Khôn Đồ híp hai mắt lại, sát cơ lóe lên.
“Phải rồi, nhiệm vụ ta nhận là giúp Tam động chủ chăm sóc con chồn lửa của nàng.” Viên Minh cười cười, thản nhiên nói.
Hắn đặc biệt nhấn mạnh ba chữ “Tam động chủ”, nói như gằn.
Lặc Cống không biết đầu đuôi câu chuyện, trông thấy bộ dáng này của Viên Minh, trong lòng chỉ muốn mắng: “Quá lỗ mãng, quá lỗ mãng…”
Khôn Đồ nghe vậy khẽ giật mình.
Không như Lặc Cống, gã biết rõ Tam động thu Viên Minh vào núi, khả năng cao cũng là vị con chồn lửa kia, thế nên không thể không tính đến việc Viên Minh đến đây có phải cũng là theo ý Tam động chủ hay không?
Nghĩ tới đây, gã không khỏi có chút do dự.
Kỳ thực gã tất nhiên cũng sẽ không ngốc đến độ làm chuyện kiểu giết người diệt khẩu trong tông môn, vốn chỉ định giữ Viên Minh lại, khiến hắn nhục nhã một phen rồi đuổi hắn đi, hiện tại bởi e ngại Tam động chủ, gã không thể không thay đổi chủ ý.
Ít nhất, trước khi tìm hiểu rõ ràng mọi việc thì không thể công khai như thế.
Gã cũng không muốn vừa tiến vào nội môn, còn chưa đứng vững gót chân, đã khơi khơi đắc tội với đại nhân vật trong tông chỉ vì một nhân vật nhỏ không đáng chú ý, như thế rõ ràng là được không bằng mất.
“Hừ, hôm nay ta còn có chuyện quan trọng bên người, lười so đo với ngươi. Mạc Lỗ, nhớ cho kỹ tên này, về sau hắn còn to gan dám đến địa bàn Ngự Thú đường chúng ta, lập tức đánh ra ngoài cho ta. Nếu hắn ở địa bàn của chúng ta xảy ra chuyện gì liên lụy lên đầu ta, kẻ duy nhất mà ta hỏi chính là ngươi.” Khôn Đồ nhìn về phía Mạc Lỗ, căn dặn một câu rồi lập tức dẫn mấy người Ô Lỗ quay lưng đi ra ngoài.
“Vâng vâng vâng, Khôn Đồ sư huynh cứ yên tâm, ta nhất định làm theo. Sư huynh đi thong thả.” Mạc Lỗ khom lưng cúi đầu về hướng bóng lưng Khôn Đồ, thần sắc rặt một bộ nịnh nọt.
Trong suốt quá trình, Lặc Cống hiển nhiên cũng nhìn ra Khôn Đồ và Viên Minh không hợp nhau, cho nên một mực cúi đầu đứng bên cạnh Mạc Lỗ, không nói nửa lời.
Viên Minh thờ ơ lạnh nhạt, đối với một màn trước mắt này cũng không cảm thấy bất ngờ.
Trải qua đoạn thời gian này, hiểu biết của hắn về Bích La Động tự nhiên đã không phải không biết chút gì giống như trước đây.
Nếu nói toàn bộ tông môn, người có địa vị cao nhất hiển nhiên là ba vị động chủ, tiếp đó là trưởng lão chủ sự các đường, ví dụ như Mông Sơn trưởng lão mà hắn đã nhiều nghe qua đại danh.
Ngoài những người này ra còn có một số trưởng lão nội môn dù không chủ quản sự vụ, nhưng vì thực lực bản thân không yếu nên địa vị cũng tương đối cao, những người này thông thường đều là từ đệ tử nội môn tấn thăng lên.
Loại trưởng lão này tối thiểu cũng phải là Trúc Cơ kỳ trở lên, số lượng không nhiều lắm, phần lớn còn lại là chấp sự bình thường giống như Mạc Lỗ, địa vị cao hơn đệ tử ký danh một chút, bình thường cũng đều là do đệ tử ký danh thăng cấp lên.
Bọn họ phụ trách xử trí các loại tạp vụ trong tông môn, thỉnh thoảng sẽ bóc lột đệ tử ký danh, còn khi ở trước mặt đệ tử nội môn và trưởng lão thì không dám sơ sểnh chút nào, vị gọi là “Hô Hỏa trưởng lão” trước kia chính là nằm trong hàng ngũ này.
“Tên tiểu tử này còn không mau đi đi? Đúng là xúi quẩy!” Mạc Lô đợi Khôn Đồ đi xa rồi, liền ngồi thẳng lên, khẽ vê cọng râu cá trê, nhìn Viên Minh trách mắng xong còn trừng mắt với Lặc Cống.
Viên Minh quay nhìn bọn họ thật sâu, cười lạnh một tiếng rồi lập tức xoay người bước ra khỏi đại điện.
Hắn đi một mạch từ trên núi xuống dưới, dự định tới Quy Tàng các mà Lam Kha từng nhắc đến thử thời vận, xem xem có thiêm thư của Hành Chấp đường rồi thì có thể lấp liếm quá quan được không.
Kết quả hắn vừa đi ra khỏi địa giới Ngự Thú đường chưa được bao lâu, sau lưng đã có một con gấu xám băng băng đuổi theo.
Hắn nhướng mày, đè chặt tay lên trường kiếm bên hông, đoạn quay người nhìn lại.
Chỉ thấy Lặc Cống ngồi trên lưng gấu xám, từ xa xa vẫy vẫy tay với hắn.
Viên Minh thấy thế, thần sắc thoáng thả lỏng nhưng tay vẫn không buông kiếm.
Lặc Cống đuổi tới gần, nhảy từ trên lưng gấu xám xuống, hơi lúng túng nhìn Viên Minh, nói: “Mới rồi thực xin lỗi, tên Khôn Đồ kia giờ là hồng nhân trước mặt Mông Sơn trưởng lão, ta chọc không nổi.”
“Sư huynh nghĩ nhiều rồi, lúc trước có thể giúp đỡ, ta đã vô cùng cảm kích.” Viên Minh lúc này mới buông chuôi kiếm ra, khách khí nói.
“Ài, ở trong Bích La Động, nhất là Ngự Thú đường bọn ta, cường giả vi tôn, lời của kẻ yếu không có trọng lượng. Ta đuổi theo cũng không phải chỉ để xin lỗi, chú yếu là muốn nói với người, muốn học tri thức thuần dưỡng linh thú cũng không nhật phải đến Ngự Thú đường, Quy Tàng các bên kia cũng có cất giữu loại sách này, ngươi có thể qua đó mượn đọc.” Lặc Cống khoát tay áo nói.
“Ta cũng nghe nói qua, đang tính đi qua bên kia xem tình hình, cám ơn ngươi đã nhắc nhở.” Viên Minh gật đầu nói.
“Có điều nếu đi Quy Tàng các sẽ tốn không ít tinh lực tự mình chỉnh lý, phân loại, nhưng trước mắt với ngươi mà nói đúng là cũng chẳng có cách nào khác. Được rồi, lời khách sáo ta không nói nữa. Ta làm thế này cũng là để báo ân tình thiếu ngươi lúc trước, ngày sau chúng ta cũng chỉ có thể coi như không quen, nếu không cuộc sống của ta ở Ngự Thư đường sẽ chẳng dễ chịu gì.” Lặc Cống cười khổ nói.
“Có thể hiểu, sư huynh bảo trọng nhiều hơn.” Viên Minh ôm quyền nói.
Thời khắc trước khi rời đi, Lặc Cống lại hạ giọng nhắc nhở: “Tên Khôn Đồ này tâm trả thù rất nặng, chính ngươi phải cẩn thận nhiều hơn.”
Nói xong, y liền cưỡi linh thú gấu xám của mình trở về Ngự Thú đường.
Viên Minh thì nhắm thẳng hướng tới Quy Tàng các mà đi.
…
Quy Tàng các nằm trên tầng hai một khu kiến trúc hình tròn thuộc khu vực giữa tông môn.
Đợi đến khi Viên Minh tìm tới Quy Tàng các, sắc trời đã khá tối.
Hắn lập tức bước tới phía trong cửa điện, khi đang định bước qua cửa lại bất ngờ đụng vào một người.
Hai người nhìn nhau, đầu tiền là cùng dừng lại, sau đó trong mắt cùng lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Ô, Viên Minh…”
“Triệu Đồng sư huynh.”
Người từ bên trong cửa đi ra không phải ai khác, chính là kẻ quanh năm buôn bán trong Cáp Mô cốc, Triệu Đồng.
Viên Minh quan sát trên dưới Triệu Đồng một lượt, thấy y ôm trong ngực mấy cuốn sách, hình như mới mượn từ Quy Tàng các ra.
“Sao ngươi lại ở chỗ này?” Triệu Đồng liếc mắt nhìn trang phục trên người Viên Minh, vừa kinh hỉ vừa thấy rất khó hiểu.
“Việc này kể ra rất dài dòng…” Viên Minh nhất thời cũng không biết nên bắt đầu nói từ đâu.
“Không vội, chúng ta tìm một chỗ rồi người từ từ kể cho ta nghe.” Sự hiếu kỳ trong lòng Triệu Đồng đại thịnh.
“Nhưng ta còn có việc, phải đến Quy Tàng các mượn xem một ít thư tịch.” Viên Minh tỏ vẻ khó xử.
“Mượn xem thư tịch, đã chuẩn bị đủ điểm cống hiến rồi sao?” Triệu Đồng hỏi.
“Ta vừa mới nhập môn, điểm cống hiến của tông môn đầu tháng sau mới được lĩnh, nhưng mà ta có nhiệm vụ của Hành Chấp đường bên người, cần tìm đọc tài liệu liên quan, định đi hỏi chút xem có thể dàn xếp được không.” Viên Minh thành thật đáp.
“Vậy thì khỏi đi đi. Điểm cống hiến ngươi cũng không có, ngay cửa Quy Tàng các còn không thể vào được thì ai dàn xếp cho ngươi? Tốt nhất là cứ thỏa mãn lòng hiếu kỳ của ta trước đi, ta nghĩ cách giúp ngươi.” Nói đoạn, Triệu Đồng liền không để hắn kịp nói gì, lôi Viên Minh đến ngồi ở một cái đình tròn tạo hình kỳ lạ cách đó không xa.
Viên Minh bất đắc dĩ, đành phải đem những chuyện mà mình trải qua trong suốt khoảng thời gian này ra, lựa chọn một số việc có thể nói ra kể cho Triệu Đồng nghe.
“Ta nói, tiểu tử ngươi đúng là vận cứt chó(1), có thể từ Phi Mao thú nô vượt lên làm đệ tử ký danh, nói không quá thì tời lúc ta nhập môn tới giờ cũng chỉ thấy có mỗi một mình ngươi.” Triệu Đồng nghe xong, mặt mũi tràn ngập vẻ khó có thể tin.
“Cũng coi là nhân họa đắc phúc đi.”
Nói xong, hắn nhìn chằm chằm vào chữ trên ngực áo Triệu Đồng, trong mắt không khỏi hiện vẻ cổ quái.
Ngày thường, Triệu Đồng ở Cáp Môc cốc luôn mặc phục sức bình thường, ít nhát Viên Minh chưa từng thấy y mặc trang phục đệ tử Bích La Động, hôm nay gặp mới phát hiện, trang phục mà y mặc rõ ràng là của đệ tử Luật Quy đường.
“Triệu sư huynh là đệ tử Luật Quy đường?” Viên Minh hỏi.
Triệu Đồng cúi đầu liếc mắt nhìn ngực áo mình, hỏi ngược lại: “Sao thế, cái này kỳ quái lắm sao”
“Ngươi là một đệ tử Luật Quy đường, làm sao lại chạy đến Cáp Mô cốc buôn bán?” Viên Minh có chút kỳ quái hỏi thăm.
“Khục, ngươi chớ hiểu lầm, ta thế nhưng là quang minh chính đại tiếp nhận nhiệm vụ từ Hành Chấp đường, chẳng có gì quá kỳ quái đâu.” Triệu Đồng biểu lộ có hơi xấu hổ, họ nhẹ một tiếng rồi nói qua loa.
Viên Minh nhìn chằm chằm y, tuy không nói gì nhưng biểu lộ trên mặt chẳng khác gì muốn nói “Ngươi coi ta là kẻ ngu sao?”.
“Được rồi, bình thường đệ tử Luật Quy đường đúng là sẽ không đi làm loại nhiệm vụ thu lao thấp lại chẳng được cảm ơn này. Ta là do thực sự không muốn ở trong Luật Quy đường nên mới đến Cáp Mô cốc cho thanh tĩnh, ở đó đọc sách sẽ không bị ai quấy rầy.” Triệu Đồng vừa nói vừa lắc lắc chỗ sách trong tay.
Viên Minh nghe thế liền liếc mắt nhìn đống sách trong tay y.
Kết quả liếc mắt cái liền thấy, bên trên bìa quyển sách ngoài cùng, rõ ràng dùng văn tự Trung Nguyên ghi bốn chữ lớn ‘Kim Thư Dục Nghiệt’, nhìn thế nào cũng không giống như sách đứng đắn gì.
“Ngươi đã không muốn ở trong Luật Quy đường, sao lúc trước lại gia nhập Luật Quy đường?” Viên Minh thu tầm mắt lại, hỏi.
“Người có linh căn tuyệt hảo trong thiên hạ rất ít, hơn nữa đại đa số chỉ có thể làm tán tu, có thể gia nhập tông môn đã là ông trời phù hộ rồi, tự nhiên là được phân đến đường khẩu nào thì cứ ở đó thôi.” Triệu Đồng lườm hắn một cái, nói.
Viên Minh nghe thế, khẽ gật đầu xem như chấp nhận câu trả lời này.
“Phải rồi, người đến Quy Tàng các là muốn mượn xem sách gì?” Triệu Đồng đổi đề tài hỏi.
“Phương diện nuôi dưỡng linh thú.” Viên Minh đáp gọn.
“Ngươi một tên đệ tử Hỏa Luyện đường, không tập trung rèn sắt, đi nghiên cứu cái gì nuôi dưỡng linh thú, sao làm việc còn kém đàng hoàng hơn cả ta thế?” Triệu Đồng cau mày hỏi.
“Ta dự định nhận nhiệm vụ trông coi một con linh thú, cần học ít kiến thức căn bản.” Viên Minh giải thích.
“Là con linh thú của Tam động chủ?” Triệu Đồng đã nghe Viên Minh kể quá trình nhập môn của hắn nên biết chuyện của Hỏa Sàm Nhi.
“Đúng vậy, con chồn lửa này với ta đúng là có chút duyên phận…” Viên Minh đáp, xong lại kể lại chuyện hắn gặp chồn lửa ở miệng núi lửa lúc trước cho Triệu Đồng.
Nghe mấy lời này, Triệu Đồng lộ vẻ vừa ngạc nhiên vừa ao ước, nói:
“Còn chồn lửa của Tam động chủ cũng không phải linh thú bình thường, trước mắt nó vẫn đang trong giai đoạn ấu niên(2), chưa nhìn ra quá nhiều điểm thần dị, chờ đến lúc thành niên, chà chà…Nó có thể thân cận ngươi thì đúng là thiên đại phúc nguyên(3).”
“Thế nên càng phải học tập chút tri thức nuôi thú mới được.” Viên Minh khẽ gật đầu.
“Muốn đến Quy Tàng các đọc sách thì phải có điểm cống hiến mới được. Lúc đăng ký vào cửa sẽ bị khấu trừ một điểm cống hiến, đợi khi tiến vào trong các là lập tức có thể mượn đọc các loại thư tịch. Bên trong có giá sách, có thể tự mình lấy đọc, có điều bình thường không thể mang ra ngoài, chỉ có thể đọc trong khu đọc sách, sau khi đọc xong phải đặt về chỗ cũ, dĩ nhiên nếu chịu bỏ ra chút ít thì cũng không phải không thể sao lại.” Triệu Đồng nói xong, bất giác vân vê cuốn Kim Thư Dục Nghiệt trong tay.
“Ồ, sách gì cũng có thể mượn đọc sao?” Viên Minh trong lòng khẽ động, hỏi.
***Chú giải***
1. Vận cứt chó (Cẩu thỉ vận): Một cách ví von của người TQ. Nguyên do của nó là thời xưa người TQ thường dùng phân bắc đã ủ đến bón ruộng nhưng thường không đủ, nên có hiện tượng dậy sớm đi hót phân chó. Lúc này chó thì vẫn bán được, mà người nhặt được phân chó cũng có thể bán được một khoản. Một phần nữa là do chó là con vật theo quan niệm phương Đông mang lại tài vận nên việc ai đó có lỡ dẫm phải phân chó thì ngoài việc xui xẻo là dẫm cứt thì vẫn có nhiều điều may mắn khác. Lâu dần, câu ví von này áp dụng cho trường hợp ai đó gặp may mắn bất ngờ nhưng đi kèm may mắn đó còn kém chút xui xẻo, hoặc còn dùng trong trường hợp mỉa mai khi không thích đối phương gặp may.
2. ấu niên: Thời kỳ con non, còn nhỏ.
3. Thiên đại phúc nguyên: Nguồn phúc lộc to lớn.
À, Kim Thư Dục Nghiệt là viết lái đi của Kim Chi Dục Nghiệt, tên một tác phẩm cung đấu có tên bên VN mình là Thâm Cung Nội Chiến.