Dưới ánh mắt chăm chú của Viên Minh, chỉ thấy bướu thịt kia bỗng nhiên nhúc nhích rất nhanh, trên đó bắt đầu tách ra những sợi tơ đen mảnh nhẹ không ngừng kéo dài, hướng ngực Viên Minh dò xét.
Viên Minh nhất thời trợn tròn hai mắt, hắn thà chết cũng không muốn bị quỷ vật này ký sinh khiến mình sống không bằng chết.
Giữa lúc giãy dụa, hắn phát hiện cánh tay mình dù bị trói chặt nhưng cổ tay vẫn có thể hoạt động, liền lập tức xoay cổ tay ném lên trên.
Cây đoản thương(1) bằng xương, vốn vẫn được hắn nắm chặt trong tay, lúc này bay lên tới ngang tầm mắt hắn.
Viên Minh không chút do dự, dùng hết sức lực đưa đầu đập tới.
Đoản thương kia bị đụng trúng, liền như một cây lao bắn vọt đi, trong nháy mắt trước khi hai mảng xương sườn của con gấu khép kín lại, đâm vào bên trong.
“Rống…”
Gấu đen gầm lên giận dữ, hai bên xương sườn vốn đang khép lại bỗng đờ ra, đồng thời những sợi tơ đen dài kia cũng chậm rãi rụt về.
Ngay sau đó, lồng ngực con gấu một lần nữa từ từ mở ra, cây đoản thương mang theo toàn bộ hy vọng của Viên Minh đã thành công đâm lên tim gấu đen nhưng vẫn còn cách cái bướu thịt kia chỉ chút xíu, rốt cuộc vẫn không thể đánh trúng mục tiêu.
Trái tim con gấu vẫn còn duy trì co bóp, còn những sợi tơ đen kia giờ như phát điên, nhất tề xông về phía lồng ngực Viên Minh.
Viên Minh căng hai mắt nhìn chằm chằm, mặt lộ vẻ căng thẳng đến cực điểm.
Ngay khoảnh khắc trước khi những sợi tơ đen kịp chạm tới làn da của hắn, trái tim đang đập thình thịch của con gấu bỗng ngưng nhịp, khối u thịt màu đen kia lại giống như gặp quỷ, điên cuồng nhúc nhích muốn thoát khỏi trái tim gấu đen.
Những sợi tơ đen lao về hướng Viên Minh như bị thoát lực, chỉ trong nháy mắt nhao nhao buông thõng xuống.
“May quá, kịp rồi.” Viên Minh xúc động đến muốn rơi nước mắt.
Giữa lằn ranh sinh tử, những trái độc hôm qua hắn ăn giờ lại cứu hắn một mạng.
Ngay trước khi bố trí cạm bẫy, Viên Minh đã đập nát hết chỗ trái cây kia, bôi nước quả lên đầu những cây chông xương và cả hai ngọn đoản thương.
Lúc xương những cây chông dưới hố chỉ đâm vào thân thể con gấu nên độc tính không ảnh hưởng đến cơ thể ký sinh, nhưng lần này đâm trực tiếp vào trái tim, từ đó bướu thịt đen kia cũng trực tiếp chịu tác dụng của độc tính, mất đi lực lượng.
Dây leo quấn quanh người Viên Minh lập tức nhao nhao tróc ra, cùng đóa hoa thịt cổ quái trên người con gấu đồng thời héo rũ, lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được, hóa thành bột mịn, để con gấu trong tích tắc sau đó rơi xuống mặt đất.
Khối u thịt màu đen ký sinh trên người con gấu cuối cùng cũng thoát xuống, rớt qua một bên, màu sắc trên đó cũng biến mất rất nhanh, chỉ thoáng cái đã hóa thành màu xám trắng, nhìn vào trông không khác gì một khối đá tầm thường.
Viên Minh thấy thế, không dám chậm trễ nửa khắc, vội vàng bò tới cạnh tàn thi gấu đen.
Nhân dịp con gấu này chưa chết cứng, hắn vội vã tháo túi da thú từ bên người xuống, dùng cốt thương rạch cổ nó ra, xác nhận trên đó vẫn còn một ít huyết dịch sót lại.
Qua một lúc lâu, khi tất cả máu huyết của con gấu đã đông lại, hắn cũng chỉ mới thu thập được nửa túi.
“Dã thú lớn nhỏ khác nhau, lượng máu càng không cố định, người kia cũng không nói phải thu đầy túi, chỗ này hẳn là đủ rồi.” Viên Minh nút chặt miệng túi, giơ lên lắc lắc rồi tự nói.
Dứt lời, hắn một lần nữa treo tui lên bên người, đưa mắt nhìn thoáng qua thi thể con gấu bên cạnh, bụng bất chợt lại có tiếng ọt ọt vang lên.
Đối với một khối thịt thú lớn cơ này, Viên Minh đúng là không nỡ vứt đi, nhưng nghĩ tới việc nó mới bị ký sinh, trong nội tâm lại có phần bài xích.
Có điều sự bài xích trong lòng, sau cùng vẫn không thắng được cơn đói trong bụng.
Vì đề phòng vạn nhất, Viên Minh lần này không có ăn sống thịt gấu mà cẩn thẩn tìm lấy một đống cành khô, học cổ nhân đánh lửa, chật vật một hồi mới nhóm được lửa để nướng thịt gấu.
Trong khi chờ thịt chín, Viên Minh bước tới cạnh khối u thịt ký sinh kia, thấy nó giờ đã hóa thành một khối đá màu nâu xám to chừng nắm tay, nhìn không có chút sức sống nào, hắn vẫn nhịn không được cầm cốt thương chọc chọc.
Kết quả, hắn liền phát hiện tảng đá này thế mà cứng rắn dị thường, hoàn toàn khác với khi còn ở dạng u thịt màu đen.
Viên Minh lập tức thấy hứng thú.
Hắn phất tay huơ huơ trên hòn đá này, thấy nó không hề phản ứng gì, lại đưa tay gần thêm chút nữa, kết quả phát hiện nó vẫn im lìm như cũ.
“Xem ra nó chết hẳn rồi.”
Ngay lúc Viên Minh toan bỏ đi, từ bên hông túi da thú đột nhiên có một giọt máu rỉ ra, rơi “tách” một tiếng lên trên khối đá xám.
Khối đá vốn không có chút sinh cơ kia đột nhiên khẽ bùng một cái, mặt ngoài lần nữa hóa thành bộ dáng bướu thịt màu đen.
Nhưng rất nhanh sau đó, khi lực lượng của giọt máu kia bị hao hết, cái bướu thịt màu đen lại khô quắt, lần nữa trở về làm tảng đá.
“Vật này đúng là có chút thú vị a.” Viên Minh không khỏi ngạc nhiên.
Hắn đi vắt mấy phiến lá tới, bọc khối đá kia lại rồi đặt qua một bên.
Đợi tới khi thịt gấu được nướng chín cháy, phát ra mùi thơm nức mũi, Viên Minh mới xé một khối xuống, bắt đầu gặm ăn.
Bữa tiệc này là lần ăn thoải mái, no nê nhất của Viên Minh từ đó tới nay, nhưng để hắn có chút không hiểu là, ăn thịt thú chín này tuy có thể chắc bụng, nhưng so với lúc gặm thịt dư trên khúc xương sói hôm qua thì không có cái cảm giác khí huyết tràn đầy.
“Chẳng lẽ là do con gấu này bị rút khô máu, vậy nên huyết khí bị hao tổn nhiều?” Viên Minh thắc mắc.
Hắn ngẩng đầu thoáng nhìn sắc trời, phát hiện trời đã về chiều liền không trì hoàn nữa, cầm theo cả chỗ thịt còn chưa ăn hết và tảng đá có thể ký sinh bỏ vào huyệt động mình ẩn thân khi trước.
Xong xuôi, hắn mới căn cứ vào lộ tuyến trong đầu, lên đường trở về khối đá mốc giới kia.
…
Đợi tới lúc trời chạng vạng tối, khi Viên Minh cuối cùng cũng trở lại chỗ mốc giới, hắn lại không thấy bóng dáng Hô Hỏa trưởng lão, chỉ có một một con mãnh hổ da lông sặc sỡ đang nằm ngang trên chỗ đất cạnh cột đá.
Nghe được tiếng Viên Minh trở về, mãnh hổ kia đột nhiên quay người, dùng tư thế của con người ngồi dậy, nhìn qua phía hắn.
Viên Minh cũng nhìn về phía y, hai người đều không lên tiếng, càng không làm động tác thừa, chỉ ăn ý duy trì một khoảng xa, cảnh giác nhìn chằm chằm đối phương.
Đúng lúc, một hồi những tiếng ù ù vang lên.
Từ trong mảnh rừng rậm rạp, một con lợn lòi màu đen điên cuồng lao như tên bắn qua bên này.
Viên Minh lập tức nắm chặt cốt thương trong tay lên đề phòng, mãnh hổ kia cũng xoay đầu, trợn mắt.
Chỉ thấy lợn lòi kia cả ngươi chồng chất vết thương, đôi răng nanh dính đầy vết máu, túi da thú treo bên người nhìn qua thấy căng phồng.
Vừa khi tới bên này, thấy Viên Minh cùng mãnh hổ, y liền nhanh chóng giảm tốc, cuối cùng dừng ở một chỗ cách đó không xa.
Ba gia hỏa nửa người nửa thú lấy cột mốc giới làm trung tâm, tạo thế ba cạnh hình tam giác đồng thời quan sát, phòng bị lẫn nhau.
Đợi thêm một lúc lâu sau vẫn không thấy có thêm ai xuất hiện nữa.
Khi mặt trời sắp hạ xuống, con chim ưng to lớn kia mới vỗ cánh bay tới, mà Hô Hỏa trưởng lão đang đứng trên lưng của nó.
Sau khi đáp xuống đất, Hô Hỏa trưởng lão vỗ cái túi da bên hông, tức thì một luồng sáng xanh bay ra, bao phủ con chim ưng tơ lớn uy vũ khí phách xong liền bay ngược trở lại túi rồi biến mất không thấy gì nữa.
Dù chứng kiến cảnh này đã hai lần, Viên Minh vẫn cảm thấy một màn trước mắt này hết sức thần kỳ.
“Đưa túi trữ máu cho ta.” Hô Hỏa trưởng lão đảo mắt qua ba người Viên Minh, nói.
Ba người hiểu ý, nhao nhao tháo túi da thú bên người xuống rồi đưa qua.
Hô Hỏa trưởng lão mở từng túi ra, đưa lên chóp mũi, hít hà mấy cái, cẩn thận kiểm tra thực hư.
Khi thấy túi của Viên Minh chỉ có một nửa, lão cũng không nói gì, chỉ là khi mở nút ra, không khỏi nhíu mày.
“Con gấu đen bị người giết đã bị Huyết Hồn đằng ký sinh?” Hô Hỏa trưởng lão nhìn về phía Viên Minh, mở miệng hỏi.
“Huyết Hồn đằng(2) là cái gì?” Viên Minh nghe thế, mặt lộ vẻ mịt mờ không hiểu.
Hô Hỏa trưởng lão nhíu nhíu mày, không tiếp lời mà phất tay thu hết mấy túi trữ máu lại.
“Xem như không tệ, có ba người thông qua được khảo nghiệm.” Hô Hỏa trưởng lão gật gật đầu, đoạn bấm đốt ngón tay điểm tới.
Ba tia sáng màu trắng mảnh như tơ từ ngón tay lão bắn ra, lần lượt rơi lên ngực ba người Viên Minh xong lóe lên rồi biến mất, dung nhập vào thân thể ba người.
Viên Minh còn chưa kịp phản ứng đã thấy trước ngực có cảm giác ấm áp, kế đó lớp da vượn trắng trên người bỗng trở nên mềm nhũn, trong lớp da thú kia có từng đường vân màu máu như những sợi rễ, cứng rắn rút ra khỏi cơ thể Viên Minh, kéo lệch cả thân mình, nội tạng của hắn.
Cả người hắn không ngừng run rẩy, nhịn không được khuỵu hai đầu gối quỳ rạp xuống đất, chỉ kịp chống hai tay trên nền đất, cắn chặt hàm răng, bất ngờ là hắn không rên lên dù là một tiếng.
Tình trạng hai người kia cũng tương tự, chỉ là bọn họ không có cứng cỏi như Viên Minh mà nhao nhao ngã lăn ra đất, người run rẩy, miêng không ngừng kêu thảm.
May là quá trình này không tiếp tục quá lâu, chỉ sau mấy hơi thở, lớp da thú trên người bọn hắn đã hoàn toàn tróc ra, rơi trên mặt đất.
Nhưng ba ngươi Viên Minh lại giống như phải trả qua mấy canh giờ, hư thoát ngồi bệt trên mặt đất, da dẻ toàn thân đỏ bừng, còn quần áo ai cũng thủng chi chít trăm ngàn vết.
Ba người vô lực ngồi trên mặt đất, há miệng thở dốc, mất một lúc lâu mới miễn cưỡng khôi phục lại, nhất tề đưa mắt nhìn tấm da thú với vẻ phức tạp.
Sau khi khoác tấm da thú này lên, thực lực bọn hắn đều tăng nhiều nhưng lần đau khổ mới đây quả là kinh khủng.
“Nhờ người ngoài thi triển Phi Mao thuật sẽ phải trải qua thống khổ không nhỏ, nhưng chờ khi các người tu thành pháp lực, khi tự mình thi triển sẽ đỡ hơn nhiều.” Tiếng Hô Hỏa trưởng lão truyền tới cắt ngang dòng suy nghĩ của ba người.
“Thật vậy sao?” Ba người nghe vậy đều thấy vui vẻ.
“Thật hay không, các ngươi thử qua chẳng phải là biết sao?! Tiếp đây ta sẽ truyền thụ Huyết Khí Pháp cho các ngươi, tập trung nghe cho kỹ!” Hô Hỏa trưởng lão đáp với giọng mất kiên nhẫn.
Ba người vội vàng ngồi dậy, tập trung tinh thần lắng nghe.
“Cái gọi Huyết Khí Pháp chính là một môn công pháp thông qua minh tưởng luyện khí, từ đó tăng cường huyết khí. Sau khi nhập môn liền coi là chính thức bước chân vào Tu Tiên đồ mà người người hâm mộ, trở thành tu sĩ Luyện Khí kỳ, đợi tích góp từng chút pháp lực tới một mức nhất định là có thể thi triển Phi Mao thuật. Khẩu quyết như sau: Địa phế hữu hỏa, tòng U tuyền nhập, thượng thăng nhập phúc, hoàng hoàng như cự(3)…” Hô Hỏa trưởng lão chậm rãi giảng giải.
Cả bộ khẩu quyết Huyết Khí Pháp chừng hai, ba trăm chữ, nội dung có chút trúc trắc tối nghĩa, nhưng Viên Minh phát hiện bản thân nghe một lần đã có thể dễ dàng nhớ không sót chữ nào.
“Trí nhớ của ta tốt vậy sao?!” Trong lòng hắn có chút kinh ngạc, còn lại phần lớn là mừng rỡ.
Hai người kia không ngừng gãi đầu gãi tai, lộ vẻ lo lắng, hiển nhiên là nhớ không hết.
“Hô Hỏa trưởng lão, người có thể nói lại lần nữa không?” Tên thú nô mang da lợn lòi kia sau một thoáng chần chờ, dùng ngữ điệu khẩn cầu hỏi.
“Ta chỉ nói thêm một lần cuối.” Hô Hỏa trưởng lão lạnh nhạt nhìn y một cái rồi tụng niệm khẩu quyết Huyết Khí Pháp thêm lần nữa.
Hai người vội vàng tập trung tinh thần ghi nhớ, rốt cuộc lần này cũng miễn cưỡng nhớ được.
Chú giải:
1. Đoản thương: cây thương, giáo ngắn.
2. Huyết Hồn đằng: Đằng là cây dây leo.
3. Khẩu quyết nên mình để nguyên gốc, tạm dịch như sau: Địa phế (phế là phổi) có lửa, theo suối U nhập vào, bay lên chỗ bụng, huy hoàng như đuốc.