“Đệ tử ghi nhớ lời dạy của Tam động chủ, quyết không dám cho ăn quá định lượng.” Viên Minh lắc đầu đáp với ngữ khí vô cùng chắc chắn.
Nói xong, hắn lấy túi trữ vật treo bên hông xuống, đưa cho Tam động chủ.
Tam động chủ sắc mặt dịu xuống, liếc mắt nhìn xong cũng không tiếp lấy túi trữ vật, chỉ mở miệng ra lệnh: “Ngươi đi theo ta.”
Dứt lời, nàng liền quay người đi ra phía ngoài Hỏa phường.
Viên Minh thoáng chần chừ, cuối cùng đánh ôm quyền cáo từ Phương Cách, đoạn quay người bước nhanh đi theo.
Đợi tới khi bọn hắn đã đi xa, những đệ tử khác mới đưa mắt nhìn nhau, nhịn không được xì xào bàn tán.
“Cứ như thế không hả, hôm nay làm việc gấp đôi, có ý kiến gì không?” Phương Cách sầm mặt lại, quát lớn. Cả đám nghe vậy liền lập tức giải tán.
Viên Minh mang theo Hỏa Sàm Nhi trên vai, đi theo Tam động chủ ra rời khỏi Hỏa phường, đi đến phía hậu sơn.
“Hỏa Sàm Nhi thích đi theo bên cạnh ngươi, có phải là có nguyên nhân đặc biệt gì không?” Tam động chủ hỏi.
“Có thể là vì chúng ta hợp ý chăng, ta cũng thích Hỏa Sàm Nhi.” Viên Minh liếc mắt nhìn tiểu ăn hàng trên bờ vai rồi đáp.
Hắn kỳ thực đã từng suy đoán, luôn cảm thấy việc này hẳn là có liên quan tới Minh Nguyệt quyết hoặc là lư hương thần bí.
Nguyên do là bởi, mỗi lần khi hắn ôm lư hương tu luyện Minh Nguyệt quyết, tiểu gia hỏa kia luôn yên tĩnh lạ thường, hơn nữa còn thích dựa sát vào người hắn.
“Được rồi, mặc kệ là vì nguyên nhân gì, nửa tháng qua ngươi đã trông nom nó rất tốt, ta rất hài lòng.”
“Đây là bổn phận của đệ tử.” Viên Minh khiêm tốn đáp.
“Đưa lệnh bài cho ta.” Tam động chủ tới trước một sườn núi nhỏ thì dừng bước lại rồi nói.
Viên Minh nghe thế, lập tức gỡ yêu bài của mình xuống, hai tay dâng lên.
Tam động chủ lật cổ tay một cái, trong lòng bàn tay cũng có thêm một tấm lệnh bài bằng ngọc được điêu khắc tinh xảo, đoạn đập nhẹ nó vào lệnh bài của Viên Minh.
“Ba mươi điểm cống hiến ta đáp ứng cho ngươi đã được nhập đủ vào trong lệnh bài. Dựa theo ước định của chúng ta lúc trước, ta còn có thể truyền thụ cho ngươi một môn thuật pháp, ngươi đã nghĩ kỹ muốn học gì chưa?” Tam động chủ hỏi.
“Ta muốn học Ngự Thú thuật.” Viên Minh lập tức đáp giống như đã chuẩn bị sẵn từ trước.
Nghe lời đáp này, Tam động chủ không khỏi nhíu mày.
“Ngự Thú thuật là bản lĩnh giữ nhà của Bích La Động chúng ta, ngoại trừ Ngự Thú đường sở trường về mặt này, đệ tử các đường khác muốn học cũng chỉ cần có trưởng lão đề cử, sau trả một số điểm cống hiến nhất định là có thể tới Ngự Thú đường học tập. Ngươi chớ lãng phí cơ hội lần này” Tam động chủ nói.
Ý của nàng là, muốn có cơ hội học tập Ngự Thú thuật không khó, còn những thuật pháp khác lại không như vậy.
Viên Minh cũng biết, các trưởng lão nội môn bản thân đều có tư tàng pháp thuật mà không bỏ vào Quy Tàng các. Những thuật pháp này là thứ không thể có được thông qua cách tự học, và hiển nhiên, tu sĩ cấp bậc cao như Tam động cũng sẽ có.
Nhưng hiện tại, thứ Viên Minh muốn học nhất chính là Ngự Thú thuật, chỉ có điều hắn mãi không thể học được từ Ngự Thú đường.
Nếu dựa vào thư tịch trong Quy Tàng các, hắn chỉ có thể học tập một ít tri thức về phương diện phân biệt và chăn nuôi, còn những nội dung mấu chốt, quan trọng nhất của Ngự Thú thuật lại không không học được.
Viên Minh sở dĩ muốn học Ngự Thú thuật, kỳ thật là để chuẩn bị cho việc trở về Trung Nguyên sau này.
Đường về vạn dặm, hắn không thể chỉ dựa vào hai cái đùi để đi đường, vậy nên nắm giữ Ngự Thú thuật chính là một trong kỹ năng phải có.
“Tam động chủ, đệ tử hiểu rõ ý của người, nhưng ta vẫn muốn học tập Ngự Thú thuật từ người.” Viên Minh không giải thích, chỉ nói rõ ràng thẳng thắn nhu cầu của mình.
“Nếu đã vậy, ta sẽ dạy ngươi Ngự Thú thuật.” Tam động chủ vốn tính lạnh lùng, lập tức không hỏi thêm nữa.
Dứt lời, nàng xoay cổ tay, trong lòng bàn tay liền có thêm một tấm cốt giản màu trắng.
“Cốt lõi của Ngự Thú thuật là thuần thú, tức bằng vào ý chí con người ma luyện ý chí linh thú, dùng ý niệm của mình áp đảo dã tính của linh thú, khiến nó thuần phục. Kế đó lại lấy thủ đoạn đặc thù, lạc ấn phù văn ngự thú tại thức hải của linh thú.” Tam động chủ giảng giải.
Những kiến thức cơ bản này Viên Minh đã từng đọc trong Quy Tàng các.
Linh thú bị cấy phù văn ngự thú vào, sẽ như trúng một tầng huyễn thuật thần phục, ngoài người lạc ấn phù văn, người nắm giữ phù thạch ngự thú cũng có thể thông qua mối liên kết giữa phù thạch và phù văn ngự thú để điều điều khiển linh thú.
Trong Bích La Động, ngoài đại bộ phận đệ tử Ngự Thú đường có linh thú đã thuần hóa của riêng mình, linh thú của các đệ tử khác khi đi ra ngoài làm nhiệm vụ, có quá nửa là tốn điểm cống hiến đi thuê từ Ngự Thú đường.
Cũng bởi vậy, Thanh Phù đường phụ trách bán và cho thuê linh thú mới trở thành một trong những nguồn thu quan trọng của Bích La Động.
“Trong cốt giản ta cho ngươi có ghi chép kỹ càng làm thế nào để áp chế thú hồn hung thú, cô đọng phù văn ngự thú và luyện chế phù thạch ngự thú. Ngươi trước cầm về nghiên cứu cẩn thận, sau nếu có thắc mắc thì có thể đến hậu sơn tìm ta, ta sẽ giải đáp giúp ngươi ba lần. Hết ba lần mà người vẫn không thể nắm vững, đó là do tư chất ngươi không đủ, nên từ bỏ.” Tam động chủ căn dặn.
“Đa tạ Tam động chủ.”
Viên Minh ngoài miệng nói đa tạ, nhưng trong lòng lại khá tự tin vào bản thân, dù sao lực lượng thần hồn của hắn mạnh hơn đệ tử bình thường, đây là ưu thế trong việc áp chế thú hồn.
Sau khi dặn dò xong, Tam động chủ lại hỏi: “Vừa rồi thấy ngươi ở Hỏa phường bên kia, đã rèn phôi thành công rồi sao?”
“Lần đầu tiên thành công.” Viên Minh trả lời.
“Bao nhiêu búa?” Tam động chủ kỳ thực đã có đáp án khi nhìn qua khối phôi sắt kia, nhưng vẫn hỏi.
“Một ngàn búa.” Viên Minh đáp.
Ánh mắt Tam động chủ khẽ chớp, nhưng sắc mặt không có thay đổi gì lớn.
“Khi trước đúng là chưa từng nhìn ra ngươi còn có tư chất ở phương diện luyện khí.” Nàng suy nghĩ một chút rồi nói.
Viên Minh chỉ cười cười không nói gì thêm.
“Một khi đã có thể rèn phôi ngàn búa, về sau nếu còn muốn việc học tập luyện khí tiến thêm một bước thì đi tìm A Mộc Hợp đi.” Tam động chủ nói.
“A Mộc Hợp?” Viên Minh kinh ngạc hỏi.
“Hắn là sư huynh của Trần Uyển và Phương Cách, bình thường đều ở trong Khí Lư phía sau Hỏa phường.”
Hóa ra là vị đại sư huynh tình cách cố quái trong truyền thuyết.
“Vâng.” Viên Minh vừa thầm nghĩ trong lòng, vừa vội lên tiếng đáp ứng.
“Hỏa Sàm Nhi.” Tam động chủ mở miệng gọi.
Chồn nhỏ vừa ăn xong một viên Hỏa tinh thạch, ngẩng đầu lên rồi trừng đôi mắt như hai hạt đậu đen nhìn chằm chằm nàng, rồi lại quay đầu liếc mắt nhìn Viên Minh.
“Nhìn ta làm gì, còn không trở về?” Viên Minh thì thầm nói.
Hỏa Sàm Nhi nghe thế, có vẻ không tình nguyện lắm, chậm rãi bò từ trên cánh tay Viên Minh xuống rồi nhảy lên hướng Tam động chủ.
Tam động chủ ôm nó vào trong lòng. Một cái đầu nhỏ đầy lông đỏ rực, bóng mượt ló ra từ khoảng giữa hai tòa núi non tròn trịa, hơi biến dạng một chút nhưng vẫn như trước không ngừng nhìn về phía Viên Minh.
Cảnh này làm Viên Minh cũng có chút xấu hổ, sợ Tam động chủ hiểu lầm, hoài nghi mình có phải đã cho tiểu gia hỏa kia uống thuốc mê gì không?
May là Tam động chủ cũng không so đo, chỉ nói một câu “Ngươi có thể trở về.”, sau đó liền xoay người rời đi.
Lúc này, Viên Minh nhớ ra một chuyện, vội gỡ túi linh thú và túi trữ vật bên hông xuống, lấy đồ mình cất bên trong ra, toan trả lại cho Tam động chủ.
Tam động chủ nhìn hắn một cái rồi nói: “Ngươi trước cứ giữ lấy, đợi lần sau khi ta bế quan luyện khí, Hỏa Sàm Nhi vẫn phải cho ngươi chăm sóc.”
“Vâng.” Viên Minh nghe thế đương nhiên vui mừng, vội vàng nói.
Sau khi Tam động chủ mang Hỏa Sàm Nhi rời đi, Viên Minh không quay lại Hỏa phường, cũng không trở về chỗ ở của mình, mà đi tới một chỗ cây cối tươi tốt giữa lưng chừng núi, tiếp tục tu luyện Cửu Nguyên quyết.
Gần đây không biết có phải do tu luyện Minh Nguyệt quyết nhập môn hay không, hắn cảm giác tốc độ tu luyện Cửu Nguyên quyết cũng tăng lên, mơ hồ cảm thấy thời gian tới lúc đột phá lên tầng tiếp theo đã không còn xa.
Đêm nay mây đen che khuất ánh sao, mặt trăng cũng không thấy bóng dáng.
Viên Minh không tu luyện Minh Nguyệt quyết như thường ngày, mà nhắm mắt khoanh chân ngồi trên giường, một tay kẹp một mảnh xương màu trắng dán lên chỗ mi tâm của mình.
Nội dung ghi chép trong mảnh xương chính là Ngự Thú thuật của Bích La Động.
Chưa tới thời gian nửa khắc, Viên Minh đã ghi nhớ toàn bộ nội dung bên trong, chậm rãi gỡ cốt giản xuống.
Thông qua những kiến thức có được từ Quy Tàng các khi trước, Viên Minh đã có khá quen thuộc với nguyên lý của Ngự Thú thuật, nhưng sau khi xem qua nội dung trong cốt giản, mới coi như thực sự có nhận thức tương đối toàn diện và rõ ràng.
Chỉ nói riêng vấn đề thuần thú, đa số linh thú dã tính khó thuần, dù được tông môn nuôi dưỡng từ nhỏ, thực chất bên trong chúng vẫn không muốn thần phục, muốn dựa vào thần hồn của con người để áp chế, độ khó cũng không nhỏ.
Quá trình này cực kỳ giống với việc hoàn khố ngao ưng (2), tức phải dựa vào nghị lực của con người, mài mòn nhuệ khí, lệ khí và dũng khí phản kháng của linh thú, chỉ khi đã chân chính áp chế bọn chúng từ phương diện linh hồn, việc lạc ấn phù văn ngự thú sau đó mới có thể thuận lợi đạt thành.
Cái này không chỉ là một kỳ khảo vấn với linh thú, mà cũng là khảo vấn chính ngự thú sư.
Về phần thần hồn cường đại, đây dĩ nhiên là ưu thế nhưng cũng không phải là nhân tố quyết định thành bại, còn phải xem sau đó trình độ lạc ấn phù văn ngự thú có đủ chắc chắn, khả năng khống chế phù thạch có đủ nhạy hay không, cái nào cũng là thử thách kiểm tra năng lực của ngự thú sư.
Thế nên, Viên Minh còn phải học rất nhiều thứ.
Nhưng trước trước, hắn phải tới Khí Lư, tìm vị A Mộc Hợp kia để học vẽ phù văn đã.
Nguyên nhân không có gì khác, học tập các loại phù văn cần thiết cho luyện khí, cũng sẽ hỗ trợ hắn trong việc lạc ấn phù văn linh thú, đây là chuyện tốt, có thể nhất cử lưỡng tiện.
Trong quá trình luyện chế pháp khí, Viên Minh mới chỉ hoàn thành được một phần của giai đoạn rèn phôi, tiếp đó còn phải tiếp tục học hỏi, hoàn thành nốt công đoạn gõ nện phôi sắt thành khí hình cần thiết.
Điểm này cũng không tính là quá khó, dù sao lúc trước trong quá trình rèn phôi, các luyện khí sư đã sử dụng búa rèn đạt tới tình trạng vô cùng thuần thục, rèn ra các loại khí hình như đao thương kiếm kích, búa rìu cũng chỉ là chuyện thêm thời gian mà thôi.
Chỉ có hai bước khắc phù và khai linh đằng sau bước rèn phôi mới là thử thách thực sự.
Bằng vào Viên Minh hiện tại nếu đối mặt với việc khắc phù thì sẽ gặp phải hai điều khó khăn. Thứ nhất là chuyện lĩnh ngộ phù văn, thứ hai là việc khắc họa phù văn.
Về phần chúng khó khăn thế nào thì trong bản chép tay của Hắc Mộc đại sư cũng không nói kỹ, chỉ đợi đến khi trực tiếp làm thử, Viên Minh mới có được trải nghiệm sâu sắc.
Sau khi suy nghĩ một lát, Viên Minh dần dần thu hồi tâm tư hỗn loạn, lấy lư hương ra ôm vào trong ngực, bắt đầu đả tọa vận công, tiếp tục tu luyện Minh Nguyệt quyết.
Đêm nay không trăng, dù tốc độ tu luyện sẽ chậm một chút nhưng tu hành quý ở kiên trì, một ngày cũng không thể bỏ.