Lòng bàn tay Viên Minh liên tục phun ra từng đám khói đen, tựa như vô cùng vô tận, không ngừng rót vào trong đầu bạch điêu.
Thời thời gian trôi qua, ý thức của bạch điêu quả nhiên bắt đầu tan rã từng bước, cường độ phản kháng càng lúc càng yếu.
Viên Minh hơi nhếch khóe miệng, tiếp tục vận chuyển Ngự Thú thuật toan thu phục con bạch điêu trong một lần duy nhất.
Từ tình hình trước mắt mà nói, lần này khả năng thành công rất cao.
Đúng lúc này, chuyện bất ngờ bỗng xảy ra.
Mặt đất dưới chân Viên Minh bất thình lình nứt vỡ, đồng thời một đoạn dây leo màu tím đen vươn ra, dùng tốc độ nhanh đến dị thường quấn chặt hai chân hắn.
Nhánh đằng (1) này chỉ to bằng đầu ngón tay, vỏ nhẵn mịn, lá thon dài, trên thân và lá nhánh đằng điểm xuyết những đốm tím trông khá đẹp mắt.
Nhưng chính doạn dây mảnh khảnh xinh đẹp này lại ấn chứa sức mạnh lớn kinh người. Hai chân hắn nhoáng cái đã bị xiết chặt, không thể động đậy được chút nào, giống y như bị người ta dùng xích sắt trói lại.
Viên Minh dù kinh hãi nhưng không loạn, thậm chí vẫn không từ bỏ việc thu phục bạch điêu. Hắn bấm niệm pháp quyết rồi điểm về phía Thanh Ngư kiếm ở bên cạnh.
Thanh Ngư kiếm bắn vọt lên, hóa thành một dải bóng xanh hình quạt chém lên trên nhánh đằng màu tím đen.
Một tiếng “phành” nhỏ vang lên. Nhánh đằng bị bổ ra một vết rách nông, còn chưa vào sâu đến một phần ba thân của nó.
Trên mặt Viên Minh rốt cuộc thoáng hiện ra vẻ kinh ngạc.
Thanh Ngư kiếm tuy chỉ là một kiện nửa pháp khí, nhưng theo tu vi của hắn ngày càng tăng tiến, uy lực mà kiếm này có thể phát huy cũng càng lúc càng lớn, có thể dễ dàng chém đứt thân cây to bằng thùng nước, vậy mà lại không làm gì được một đoạn dây leo mảnh khảnh?
Tử hắc quái đằng (dây leo kì quái màu tím đen) vặn vẹo như rắn, nhanh chóng chui từ dưới đất lên, quấn tới nửa thân trên Viên Minh.
Viên Minh vội vàng tái khu động Thanh Ngư kiếm chém về phía vết rách trên tử hắc quái đằng.
Nhưng tử hắc quái đằng tựa như có ý thức, nhanh chóng vặn vẹo lắc lư.
“Phành” một tiếng, Thanh Ngư kiếm bổ lên thân quái đằng, có điều nó lại chém trúng một chỗ khác, trong khi đó, vết rách lúc trước tỏa ra những tia sáng màu tím đen rồi bất ngờ liền lại với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Viên Minh kinh ngạc nhíu mày, vội vàng từ bỏ việc thu phục bạch điêu, nhanh chóng thu hồi toàn bộ pháp lực.
Không có pháp lực của hắn duy trì, lồng giam từ cành cây đang vây khốn bạch điêu nhanh chóng tan rã. Bạch điêu có thể nói là sống dậy từ chỗ chết, lấy lại tự do xong liền cuống cuồng vỗ cánh chạy trốn, không dám quay đầu nhìn lại.
Viên Minh không rảnh để ý tới bạch điêu, vận khởi toàn bộ pháp lực rót vào trong Thanh Ngư kiếm, theo đó thân kiếm dâng lên một tầng sáng xanh mờ mờ, hung hăng bổ về phần gốc dây leo nằm sát mặt đất.
Một tiếng “phốc” nhỏ vang lên, quái đằng bị chém đứt hơn nửa, tức thì một đám chất lỏng màu tím từ chỗ đứt phun ra ngoài.
Viên Minh thấy thế mừng rỡ, lập tức thôi động Thanh Ngư kiếm thêm lần nữa, toan chém đứt hẳn nhánh đằng tím này.
Đúng lúc nào, mặt đất lại lần nữa vỡ ra, theo đó, một nhánh đằng khác nhỏ hơn vươn ra, nhanh như chớp quấn mấy vòng xung quanh Thanh Ngư kiếm.
Viên Minh không ngờ sẽ có chuyện này xảy ra, vội vàng điều khiển Thanh Ngư kiếm thoát đi.
Nhưng Thanh Ngư kiếm dù sao cũng chỉ là một kiện nửa pháp khí, bản chất không khác mấy so với đao kiếm bình thường, nhất định phải lấy đà một đoạn mới có thể phát huy được uy lực của kiếm, gặp phải vật bám dính ngay trên thân thì không cách nào tạo ra thương tổn lớn. Kết quả là, Thanh Ngư kiếm vung vẩy thế nào cũng không thoát khỏi nhánh đằng quấn trên thân.
Không những thế, càng lúc càng có nhiều nhánh dây từ dưới đất chui ra, quấn lên trên người Viên Minh.
Nửa thân trên của hắn rất nhanh đã bị quái đằng quấn kín, không những hai tay không thể động đậy, khuôn mặt dưới lớp da cóc cũng đỏ bừng lên.
Lực lượng của những nhánh quái đằng này thực sự kinh người, siết cho cả người hắn vang lên ken két, gần như không thể thở được.
Viên Minh âm thầm run sợ, tự biết bằng biến thân cóc đen thì khó lòng đối phó được quái đằng này.
Chỉ có điều hiện tại cả người hắn bị tử hắc quái đằng quấn quanh, dẫu muốn đổi sang biến thân vượn trắng cũng không làm được nữa.
“Phải rồi! Đằng này nếu là thực vậy thì hẳn không ngăn được mủ cóc độc ăn mòn.” Viên Minh đột nhiên nghĩ tới một việc, xong vội vận khởi pháp lực rót vào nang độc sau lưng.
Mấy tia dịch độc từ đó bắn ra, đánh lên trên tử hắc quái đằng.
Tiếng ăn mòn ‘xèo xèo’ vang lên. Những nhánh đằng tiếp xúc với dịch độc nhanh chóng trở nên khô héo.
Tử hắc quái đằng vặn vẹo kịch liệt, loáng thoáng còn nghe nó phát ra âm thanh khàn khàn, giống như vật sống đang kêu đau.
Quái đằng trên người Viên Minh nới lỏng khá nhiều, theo đó việc hít thở của hắn cũng đã thông thuận trở lại.
Viên Minh thở phào nhẹ nhõm, vừa tiếp tục phun dịch độc ăn mòn quái đằng, vừa bắt đầu thử thoát ra khỏi nó.
Chính lúc này, bắp chân Viên Minh truyền ra cảm giác đau nhức dữ dội giống như bị dao đâm.
Hắn vội vàng cúi đầu nhìn xuống, tức thì mặt mày biến sắc.
Chỉ thấy phần ngọn quái đằng không biết từ lúc nào đã quấn xuống tận bắp chân hắn, hơn nữa nó có trở nên sắc nhọn, đâm xuyên qua lớp da cóc, cắm sâu vào trong da thịt của hắn.
Tình hình nguy cấp, Viên Minh không kịp nghĩ nhiều, lập tức khom người tóm lấy ngọn quái đằng rồi kéo nó ra.
Có điều biến thân cóc đen không làm tăng sức mạnh cánh tay của Viên Minh, hắn không những không kéo được quái đằng ra, trái lại quái đằng ở bắp chân còn bắt đầu xâm nhập vào cơ thể hắn, khiến phần cơ da quanh đó nhanh chóng sưng lên.
“Rốt cuộc là thứ quỷ gì?” Viên Minh mắng to một câu, đồng thời tiếp tục dùng hết sức nắm chặt quái đằng.
Cùng lúc đó, một đám khói đen từ tay phải hắn phun ra, cuồn cuộn chui vào trong thân quái đằng, đây rõ ràng là Ngự Thú thuật.
Loại quái đằng này trông giống một loại thực vật, nhưng một loạt những cử động quỷ dị của nó khiến Viên Minh không thể không xem như một loại hung thú giống bạch điêu, bất đắc dĩ ôm suy nghĩ chữa ngựa chết thành ngựa sống thử một lần.
Quả nhiên, khói đen Ngự Thú thuật vừa rót vào trong quái đằng, động tác của tử hắc quái đằng bỗng khựng lại.
Viên Minh vui mừng khôn xiết, dốc toàn lực vận chuyển Ngự Thú thuật, tiếp tục quấy nhiễu quái đằng.
Nang độc trên lưng hắn cũng không hề dừng bắn ra dịch độc. Dịch độc màu đen gần như thấm đẫm toàn bộ quái đằng trên người, theo đó một mảng lớn quái đằng bắt đầu khô héo.
Dưới thế công kép như vậy, phạm vi công kích của tử hắc quái đằng càng ngày càng nhỏ.
Nơi quái đằng tiếp tục với mặt đất phát ra một tiếng “rắc”, một đoạn gốc thô to mọc đầy xúc tu màu đen trồi lên khỏi mặt đất, trên đó còn dính rất nhiều bùn đất.
Xuyên qua bộ rễ và bùn đất, có thể thấy phần gốc quái đằng có nhiều khe hở giống như nếp gấp, tạo thành một khuôn mặt xấu xí vặn vẹo.
“Yêu đằng!” Viên Minh không khỏi trợn trừng hai mắt.
Hắng từng đọc trong điển tịch ở Quy Tàng các của Bích La Động, hung thú trong Thập Vạn Đại Sơn cũng không phải đều là động vật như hổ báo gấu sói…vv…, một ít cỏ cây thực vậy nếu dưới cơ duyên xảo hợp mở ra linh trí thì cũng có thể thu nạp thiên địa linh khí, lột xác thành hung thú.
Rầm một tiếng, rễ đằng kéo theo tiếng gió rít trầm đục quất lên lưng Viên Minh, kẻ lúc này đang không cách nào tránh né.
Theo một tiếng “bốp” vang dội, Viên Minh như bị búa tạ đập trúng, cả người ngã văng trên đất, miệng phun một ngụm máu tươi, Ngự Thú thuật cũng bị cắt ngang.
Không còn Ngự Thú thuật áp chế, những nhánh đằng tím đen đang cứng ngắc bất động lâp tức khôi phục năng lực hành động, một lần nữa trói cứng Viên Minh lại.
Mấy chục sợi rễ trên phần gốc yêu đằng thình lình đón gió dài ra, nhanh như tên bắn phóng về phía lưng Viên Minh.
Tất cả nang độc trên lưng cóc đều bị rễ đằng đâm xuyên. Nang độc phồng lên lúc này chẳng khác nào bóng da bị thủng, nhanh chóng tóp lại, đồng thời ngừng phun ra dịch độc.
Không chỉ vậy, sợi rễ màu đen còn phát ra một luồng lực hút quỷ dị khiến máu trong người Viên Minh dâng trào, nhất tề chảy về phía sợi rễ màu đen.
Viên Minh cảm nhận được khí lực bản thân đang không ngừng trôi đi theo khí huyết, vội vàng lật người nhảy lên, thu thập pháp lực tán loạn, lần nữa thi triển Ngự Thú thuật.
Lần này, hắn điều động toàn bộ pháp lực và hồn lực trong cơ thể, điên cuồng thi triển Ngự Thú thuật.
Theo một tiếng “Ầm”, một đám khói đen dày dặc gấp mấy lần lúc trước từ hai tay Viên Minh tỏa ra, cuồn cuộn chảy vào trong thân tử hắc yêu đằng.
Mọi động tác của tử hắc yêu đằng lại lần nữa khựng lại, nhưng sợi rễ màu đen vẫn không dừng việc hút máu. Sợi rễ vốn màu đen giờ đã biến thành đỏ màu, đồng thời những chỗ khác trên thân yêu đằng cũng nổi lên những chấm nhỏ màu đỏ máu.
Những chỗ bị dịch độc ăn mòn lúc trước bắt đầu nhanh chóng khôi phục lại.
Viên Minh sắc mặt âm trầm, nhưng hắn không phân tâm thi triển pháp thuật ngăn rễ đằng hút máu, vẫn như cũ dốc toàn bộ pháp lực vào việc thi triển Ngự Thú thuật, ào ạt xung kích ý thức của tử hắc yêu đằng.
Pháp lực và hồn lực của hắn đều không còn thừa nhiều, nếu như phân tán nữa thì càng khó có thể làm được gì.
Kế hoạch duy nhất bây giờ là đặt hết trứng vào một giỏ, sử dụng Ngự Thú thuật để tiêu diệt ý thức của yêu đằng, vậy có lẽ còn có chút hy vọng sống.
Một người một đằng cứ như thế giằng co tại chỗ.
Thời gian từng chút từng chút trôi đi.
Viên Minh mặt mũi tái mét, thân thể lung lay sắp đổ, xem ra trạng thái cực kém.
Pháp lực và hồn lực của hắn đều sắp cạn kiệt, quan trọng hơn nữa là huyết dịch đã bị yêu đằng hút mất gần một nửa, đầu óc bắt đầu choáng váng từng cơn, nếu không phải thân thể hắn vẫn luôn cường tráng, sợ rằng hiện tại đã sớm ngã quỵ xuống đất.
Tử hắc yêu đằng cũng không khá hơn, bị Ngự Thú thuật xung kích lâu như vậy, ý chí của nó cũng đã sắp sụp đổ, những nhánh đằng quấn trên người Viên Minh đã rơi ra quá nửa.
“Tình hình không ổn! Ý thức yêu đằng này dù suy yếu rất nhiều nhưng vẫn có thể chống cự thêm một khoảng thời gian, trong khi trạng thái của ta quá kém, pháp lực và hồn lực đều sắp hao hết, có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.” Viên Minh thầm lo lắng, liếc nhìn về phía cánh tay phải.
Hắn khẽ cắn răng, phân một tia pháp lực và hồn lực, rót chúng vào ấn ký lư hương trên tay phải.
Dựa vào kinh nghiệm trong quá khứ, mỗi lần lực lượng thần hồn của hắn bị hao tổn lớn, hoặc là thần hông bị tấn công, lư hương đều sẽ tự động truyền ra nhiệt lưu giống như hồn lực hỗ trợ hắn.
Lúc này hồn lực của Viên Minh đã tiêu hao rất nhiều mà lư hương lại chưa hề có động tĩnh gì, rơi vào đường cùng, hắn đành mạo hiểm thử dẫn động.
Ấn ký chiếu ra những tia sáng xanh, đồng thời lư hương lóe hiện rồi tự động bay lên trên đỉnh đỉnh Viên Minh, dừng ở chỗ huyệt Bách Hội.
Viên Minh trông thấy cảnh này, nhất thời sửng sốt.
Ngoại trừ lần mang thần hồn của hắn đặt lên trên người hoàng đế thiếu niên kia, về sau mỗi lần được gọi ra lư hương màu xanh đều ngoan ngoãn nghe theo sự điều khiển của hắn, chưa từng xảy ra tình huống nào như bây giờ.
Không đợi hắn nghĩ kỹ, một luồng nhiệt lưu to lớn từ trong lư hương phun ra ngoài, băng qua huyệt Bách Hội, tiến vào trong thức hải.
Tinh thần đang mệt mỏi của Viên Minh đột nhiên được nâng cao, hắn vội vàng vận chuyển Minh Nguyệt quyết hấp thu luồng nhiệt lưu, theo đó lực lượng thần hồn gần như cạn kiệt trong thức hải bắt đầu khôi phục.
Có điều nhiệt lưu mà lư hương truyền vào lần này quá nhiều, Minh Nguyệt quyết cũng không kịp hấp thu, gần nửa nhiệt lưu bị rót thẳng vào trong Ngự Thú thuật.
Khói đen do Ngự Thú thuật sinh ra thình lình tăng lên gấp bội, tựa như một con cuồng long xâm nhập vào trong thân yêu đằng.
Tử hắc yêu đằng vặn vẹo kịch liệt một hồi, ý thức chống cự liên tục bại lui.
Không biết có phải phát giác Viên Minh không thể hấp thu hết hay không, luồng nhiệt lưu do lư hương phun ra đột nhiên chia thành hai phần, hơn nửa vẫn rót vào thức hải Viên Minh, gần một nửa còn lại rót vào trong tấm da cóc đen.
Trên mặt tấm da cóc nổi lên một tầng ánh sáng kỳ dị, ngay sau đó ảo ảnh cóc lại lần nữa xuất hiện, chỉ khác là lần này trông rõ hơn rất nhiều, mặt ngoài ảo ảnh còn xuất hiện rất nhiều đốm xanh, trông như màu của lư hương.
Ảo ảnh cóc há miệng phun ra một luồng sáng đen, hòa vào tấm lưng chồng chất vết thương.
Những nang độc bị rễ yêu đằng đâm thủng kia chậm rãi vặn vẹo, dòng dịch độc màu đen lại một lần nữa tràn ra, bao trùm sợi rễ yêu đằng.
Dịch độc của cóc đen lúc này cũng phát sinh một chút biến hóa, màu sắc nhạt đi rất nhiều, trong đó còn thình lình thấy có lẫn một số chấm màu xanh, tình trạng giống hệt như ảo ảnh cóc.
Độc dịch tuy nhạt màu đi nhưng uy lực lại tăng mạnh, rễ yêu đằng vừa chạm phải thì nhanh chóng tan rã. Toàn bộ rễ cây yêu đằng đều từ từ rủ xuống, xem bộ sắp bị dịch độc cóc đen bao phủ ăn mòn hết.
Tử hắc yêu đằng rơi vào cảnh hai mặt thụ địch, ý thức sụp đổ càng nhanh hơn.
Ngay khi Viên Minh cắn chặt răng định tiếp tục thôi động Ngự Thú thuật, phát động đợt tấn công cuối cùng, lư hương màu xanh đột nhiên lắc mạnh một cái, ánh sáng xanh ở mặt ngoài cũng lóe lên.
Một tiếng nổ mạnh như tiếng sấm vang lên trong đầu Viên Minh, tầm mắt chỉ trong khoảnh khắc trở nên đen kịt, người lập tức ngất đi.
***Chú giải***
1. Đằng là thực vật thân thảo, mọc thành bụi, thân dạng dây leo, cây mây chính là ví dụ điển hình.