Linh khí trong cơ thể Diệp Tiểu Xuyên tán loạn, khiến hắn khổ sở không thể tả, ngay cả trong lúc hôn mê cũng vẫn biểu lộ ra vẻ thống khổ như cũ.
Khi luồng ánh sáng xanh nhạt cổ quái phát ra từ cổ kiếm thần bí dung nhập vào cơ thể hắn, thời gian dần trôi qua, loại thống khổ này mới dần dần dịu bớt.
Lần này hắn hôn mê trọn một đêm, đến khi tỉnh lại đã là vào buổi trưa hôm sau, Diệp Tiểu Xuyên cảm thấy cổ họng hơi ngứa, bên tai còn có tiếng lộc cộc.
Hắn sờ lên mũi, trong miệng lẩm bẩm: "Đừng làm rộn, để ta ngủ tiếp một lúc nữa."
Lời còn chưa dứt, cả người hắn như bị sét đánh, ngồi bật dậy, hai tay lập tức sờ loạn khắp người mình, không thấy thiếu cánh tay, cũng không thấy thiếu chân.
Dùng tâm thần quan sát, hắn thấy kinh mạch trong cơ thể hoàn hảo như lúc ban đầu, chân nguyên linh lực như dòng suối nhỏ, chậm rãi chảy xuôi trong kinh mạch.
"Ể? Chuyện gì xảy ra vậy? Ta nhớ rõ mình đã tẩu hỏa nhập ma rồi, sao lại giống như không có chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ tối qua ta đang nằm mơ?"
Hắn nghi ngờ nhìn xung quanh, vừa quay đầu, chỉ thấy một cái đầu khổng lồ đứng ngay sau lưng mình. Hắn không kịp chuẩn bị tâm lý, lập tức bị hù hét lên một tiếng.
Cô Lỗ Điểu bị tiếng hét bất ngờ của hắn hù dọa không nhẹ, đập cánh bay lên, từ trên không trung rụng xuống mấy sợi lông vũ sặc sỡ.
Diệp Tiểu Xuyên vỗ ngực, chửi ầm lên: "Con chim xấu xí, suýt chút nữa đã dọa chết ta! Hôm nay ta nhất định phải làm thịt ngươi thành bữa ăn ngon!"
Nói xong, hắn bò dậy, nắm lấy một tảng đá ném thẳng lên không trung, hướng về phía Cô Lỗ Điểu đang bay lượn.
Cô Lỗ Điểu vỗ cánh bay nhanh, nhẹ nhàng né tránh tảng đá, trong miệng phát ra tiếng kêu "lộc cộc lộc cộc", dường như đang chế giễu Diệp Tiểu Xuyên.
Diệp Tiểu Xuyên tức giận, xoay người đi nhặt tảng đá, không ngờ khi hắn vừa xoay người đưa tay ra, chỉ thấy bên chân mình có một thanh kiếm kiểu dáng hết sức cổ sơ, thân kiếm dài hơn ba thước, trên trường kiếm che kín đồ án minh văn màu xanh.
Theo hắn xoay người đưa tay, thanh kiếm quái dị bên chân bỗng nhiên chấn động một cái.
Diệp Tiểu Xuyên ngây ngẩn cả người, trong đầu trống rỗng, sau một khắc, hắn nhìn rõ ràng chuôi của cổ kiếm, dường như chính là chuôi kiếm quái dị mà hắn đã giữ lại trên vách đá hôm qua.
Hắn nhớ rõ ràng, hôm qua hắn vứt bỏ chỉ là chuôi kiếm, vậy mà chỉ qua một đêm, chuôi kiếm đã mọc ra thân kiếm rồi sao?
Ngay tại trong nháy mắt lúc nãy, hắn rõ ràng nhìn thấy cổ kiếm thần bí dưới chân chấn động một cái, không phải là hắn hoa mắt chứ? Hẳn là trên Tư Quá Nhai này đã mấy trăm năm không có người đến diện bích, có thứ gì đó không sạch sẽ sao?
Ý nghĩ này vừa lóe lên, hắn đột nhiên nghĩ đến một ý nghĩ càng thêm kỳ lạ và hoang đường. Để kiểm chứng suy nghĩ của mình, ngón trỏ tay phải của hắn nhẹ nhàng khẽ động, gần như đồng thời, cổ kiếm dưới chân phát ra một tiếng rung động ‘ong ong’ thật lớn.
Sắc mặt Diệp Tiểu Xuyên trong nháy mắt thay đổi, đột nhiên cảm thấy giữa hắn và thanh kiếm cổ xưa bí ẩn dưới chân có một loại liên hệ thần kỳ khó giải thích, thậm chí có một loại cảm giác huyết mạch tương liên.
Hắn không thể tưởng tượng trợn to mắt, vẫn duy trì tư thế quái dị xoay người đưa tay nhặt tảng đá, khoảng mười mấy hơi thở sau, hắn đột nhiên vung tay lên, cổ kiếm trên đất theo cánh tay giơ lên, từ dưới đất vèo một tiếng phóng lên, đồng thời, một luồng hào quang xanh như có như không tỏa ra từ thân kiếm.
Giờ phút này Diệp Tiểu Xuyên cảm thấy cổ kiếm này như chính là cánh tay của mình, theo ý nghĩ bố trí của hắn, cổ kiếm trên không trung nhanh chóng bay nhanh xuyên thẳng qua.
Khoảng thời gian một nén nhang trôi qua, Diệp Tiểu Xuyên nắm chặt chuôi kiếm, thần kiếm đã nằm trong tay, cảm giác huyết nhục tương liên càng thêm bành trướng mãnh liệt.
Cuối cùng, hắn nhận ra một vấn đề quan trọng.
"Lão tử đã đạt tới tầng thứ năm cảnh giới Khống Vật rồi!"
Hắn cuồng ngạo kêu lên, tiếng hét quanh quẩn bên vách đá sau núi, hưng phấn, kích động, đắc ý, còn có một chút hèn mọn và phách lối!
Tầng thứ năm Khống Vật, là cảnh giới mà các tu chân giả thiết tha mơ ước, đạt tới cảnh giới này, có thể ngự kiếm phi hành, ngày đi nghìn dặm, ngao du cửu thiên, tiêu diêu thiên địa…
Diệp Tiểu Xuyên không có chút chuẩn bị tâm lý nào, đột nhiên đạt tới cảnh giới này, hắn đắc ý vênh váo, ôm chặt cổ kiếm màu xanh, trên sườn đồi khoa tay múa chân, lại nhảy lên, tình cảm sâu nặng, thậm chí còn hôn lên thân cổ kiếm kia hơn mười cái.
Từ giờ phút này trở đi, Diệp Tiểu Xuyên biết rõ ràng rằng bản thân mình đã chính thức gia nhập hàng ngũ tu chân giả! Đợi hắn chăm chỉ tu luyện điển tịch cổ lão trên vách đá, nhất định sẽ một tiếng hót làm kinh người.
Đến lúc đó, tiên tử, bạc, phòng ở… Tất cả những thứ mình thiếu thốn, đều sẽ như thủy triều, như sóng biển vọt tới mình!
Cô Lỗ Điểu ngồi xổm trên một cây tùng già xiêu vẹo ở biên giới sườn đồi, tròng mắt đảo quanh, nhìn xuống thiếu niên lang đang khoa tay múa chân, ôm cổ kiếm, sờ thân kiếm dưới sườn đồi, không khỏi nghĩ rằng, tiểu tử này điên rồi hả?
"Oa ờ!"
Đúng lúc này, một tiếng thét chói tai hưng phấn vang lên chỉ thấy chân Diệp Tiểu Xuyên đạp tiên kiếm bay lên tận chín tầng trời, cuồng phong làm tóc và vạt áo hắn bay phất phới, hổ hổ sinh uy, rất có khí thế anh hùng bễ nghễ thiên hạ, khinh thường thương khung.
"Ầm!"
"Ái chà chà!"
Lần đầu tiên ngự kiếm phi hành, Diệp Tiểu Xuyên vừa bay chưa được ba trượng đã không khống chế được phương hướng, đụng đầu vào vách đá, cả người và kiếm cùng rơi xuống sườn đồi, bị đụng cho thất điên bát đảo.
Hắn lẩm bẩm đứng dậy, lấm la lấm lét nhìn bốn phía, sợ có người nhìn thấy bộ dạng bẩn bựa của mình.
Một lát sau, hắn cầm lấy tiên kiếm, thầm nói: "Xem ra gần đây ta phải luyện tập ngự kiếm phi hành một chút, nếu không lại khiến người ta cười đến rụng răng?"
Hắn ăn điểm tâm do Cô Lỗ Điểu đưa tới, rồi đuổi Cô Lỗ Điểu đi.
Diệp Tiểu Xuyên khoanh chân ngồi trên sườn đồi, yêu thích ngắm nhìn cổ kiếm thần bí này không buông. Bỗng nhiên, hắn phát hiện trên thân kiếm ở gần chuôi kiếm, có hai chữ cổ nhỏ được khắc theo lối chữ triện. Sau khi hắn cẩn thận phân biệt, nhận ra hai chữ này.
"Vô Phong?"
Hắn lẩm bẩm: "Chẳng lẽ chuôi tiên kiếm này tên là Vô Phong? Tên này thật là rất chuẩn xác."
Hắn nhớ lại hôm qua khi phát hiện chuôi kiếm trong lỗ khảm trên vách đá, lúc đó chuôi kiếm không có thân kiếm và mũi kiếm, đến giờ hắn vẫn chưa biết chuyện gì đã xảy ra, sao chỉ qua một đêm, chuôi kiếm lại biến thành một thanh tiên kiếm hoàn chỉnh.
Diệp Tiểu Xuyên bỗng nhiên nghĩ ra một điều, lẩm bẩm: "Chẳng lẽ Thần Kiếm Vô Phong này không giống như những tiên kiếm bình thường khác? Có thể tự co duỗi thân kiếm?"
Hắn nhớ lại những gì sư phụ của mình, Túy đạo nhân, đã truyền thụ cho hắn về ngự kiếm chi đạo trong những năm qua, tâm thần của hắn dần dần thấm vào thân kiếm Vô Phong, cảm giác huyết mạch tương liên khiến hắn gần như coi cổ kiếm Vô Phong này như một phần cơ thể của mình.
"Thu kiếm!"
Hắn khẽ quát một tiếng.
Chỉ thấy theo ý nghĩ của hắn mà thay đổi, thanh quang của Vô Phong cổ kiếm lóe lên, thân kiếm lập tức biến mất vô ảnh vô tung, chỉ còn lại chuôi kiếm cổ sơ nắm trong tay hắn.
Diệp Tiểu Xuyên không những không giật mình, mà còn nhảy dựng lên, quát: "Ra khỏi vỏ!"
Vù!
Thanh quang lóe lên, thân kiếm vừa rồi biến mất một cách kỳ lạ lại trong nháy mắt xuất hiện trở lại.
"Lão tử phát đạt rồi!"
Tiếng thét hưng phấn của Diệp Tiểu Xuyên vang vọng tận chín tầng trời, thật lâu không tiêu tan. Có lẽ tiếng thét quá mức chói tai hèn mọn, khiến một đàn chim tước đang xây tổ trên vách đá xung quanh kinh động bay đi.