Con ngươi Hồ Đạo Tâm co lại, không kịp phản ứng, chỉ nghe một tiếng hô, chưởng ấn Thái Cực màu xanh đã đánh vào lồng ngực nàng.
Nàng kêu lên một tiếng, thân thể yểu điệu lúc này như diều đứt dây, bay ngược ra ngoài, nặng nề ngã xuống tấm đá cứng rắn của lôi đài. Nàng giãy giụa muốn đứng lên, bỗng nhiên, cổ họng nóng lên, một cỗ tinh huyết từ trong miệng phun ra.
Hồ Đạo Tâm dưới lốc kiếm tấn công điên cuồng của Diệp Tiểu Xuyên, vốn đã là nỏ mạnh hết đà, bây giờ lại mạnh mẽ chống đỡ một chiêu Thái Ất Thần Chưởng, chân nguyên trong thể nội lăn lộn, khí huyết chấn động, nhịn không được liền phun ra một ngụm máu.
Trong miệng Hồ Đạo Tâm thì thào nói: “Không thể nào! Không thể nào! Sao ta lại thua Diệp Tiểu Xuyên!”
Diệp Tiểu Xuyên thu kiếm, cô độc đứng trên lôi đài, mang theo một loại khí thế bễ nghễ thiên hạ.
Hắn ra vẻ tiên phong đạo cốt, đạm nhiên mỉm cười, chỉ là đêm trước bị Vân Khất U cùng Cố Phán Nhi đánh cho máu ứ đọng vẫn chưa hoàn toàn biến mất, bây giờ bộ dáng cũng có vẻ hết sức hài hước.
Dương trưởng lão đi lên đài, kiểm tra thương thế của Hồ Đạo Tâm một hồi, cũng không có nguy hiểm tính mạng, chân nguyên bên trong kinh mạch thể nội coi như dồi dào, nhưng bây giờ khí huyết trong cơ thể Hồ Đạo Tâm quay cuồng, trong thời gian ngắn là không thể nào tái chiến.
Dương trưởng lão kinh ngạc đến cực điểm, liếc mắt nhìn Hồ Đạo Tâm đang bị thương, lại liếc mắt nhìn Diệp Tiểu Xuyên đang có vẻ hài hước. Hơn nửa ngày sau, hắn mới nói: “Ngươi thắng.”
“Cái gì?”
“Làm sao có thể!”
“Không có thiên lý!”
“Tiểu Xuyên ca ca thật tuyệt!”
Theo lời tuyên bố kết quả của Dương trưởng lão, đám đệ tử đang quan chiến xung quanh nổi lên một mảnh xôn xao, nguyên bản, nhiều người trong số đó cũng đến xem dáng vẻ Diệp Tiểu Xuyên bị Hồ Đạo Tâm hành hung một trận. Không ngờ, kết quả trận đấu lại nằm ngoài dự liệu của mọi người. Từ đầu đến cuối, Hồ Đạo Tâm biểu hiện đơn giản có thể dùng hỏng bét đến cực điểm để hình dung, một thân tu vi cường đại của nàng gần như không có cơ hội thi triển, liền bị Diệp Tiểu Xuyên lấy phương thức cận chiến lấn người, mơ hồ đánh bại.
Diệp Tiểu Xuyên nghe được Dương trưởng lão tuyên bố kết quả, cũng không còn cách nào ra vẻ dáng vẻ cao nhân, nhảy nhót trên lôi đài, cười ha ha, giống như điên cuồng.
Cố Phán Nhi cùng một sư muội bay lên lôi đài đấu pháp, đỡ sư muội Hồ Đạo Tâm bị thương lên.
Cố Phán Nhi nhìn chằm chằm Diệp Tiểu Xuyên vẫn đang hoạt bát ở đó, lạnh giọng nói: “Diệp Tiểu Xuyên!”
Diệp Tiểu Xuyên quay đầu, nói: “Làm gì? Không phục sao?”
Nói xong, hắn chỉ gương mặt ứ máu của mình, nói: “Hôm nay ta thu thập Hồ điên trước tiên, tốt nhất đừng để ta gặp phải ngươi trên lôi đài, bằng không thì ta đánh ngươi thành dáng vẻ đầu heo!”
Cố Phán Nhi vừa tức vừa giận, nàng tính tình táo bạo, Diệp Tiểu Xuyên đã đánh bị thương sư muội của nàng thì nàng đã không thể nào vui vẻ được. Bây giờ lại nghe được Diệp Tiểu Xuyên nói khoác không biết ngượng, nàng nhịn không được liền muốn rút kiếm tiến lên ném hắn lăn trên mặt đất.
Không ngờ, Hồ Đạo Tâm bắt lại cánh tay Cố Phán Nhi, nàng khàn khàn nói: “Sư tỷ, đừng lỗ mãng, chúng ta đi xuống đi.”
Cố Phán Nhi lúc này vừa nghĩ đến, đây là môn nội đại thí, nếu như bây giờ cùng Diệp Tiểu Xuyên nổi lên va chạm, vậy sẽ bị môn phái trong thiên hạ chế nhạo, thế là nàng cưỡng chế lửa giận trong lòng, lấy ra một viên dược hoàn màu da cam cho Hồ Đạo Tâm ăn vào, cùng một nữ đệ tử khác một trái một phải đưa Hồ Đạo Tâm nâng đỡ xuống lôi đài.
Diệp Tiểu Xuyên thấy Cố Phán Nhi bỏ chạy, trong lòng đắc ý vạn phần, giơ hai tay ra, chuẩn bị tiếp nhận vô số đệ tử chúc mừng.
Thế nhưng, xung quanh dưới lôi đài, ngoại trừ một đám Tiểu Trì, tuyệt đại bộ phận đệ tử đều không chút khách khí giơ một ngón giữa về phía Diệp Tiểu Xuyên, biểu đạt tâm tình lúc này. Đám người đứng ngoài xem cũng là tiếng thổn thức phỉ nhổ.
Diệp Tiểu Xuyên cũng chẳng thèm để ý, cái này là lúc vinh quang nhất trong đời, đương nhiên phải hưởng thụ thật tốt, lớn tiếng nói: “Cảm ơn mọi người đã cổ động! Cảm ơn mọi người đã cổ động!”
Dần dần, đám người tản đi, mấy nữ đệ tử tiểu trúc Nguyên Thủy đang nghị luận trận đấu pháp tỷ thí vừa rồi giữa Diệp Tiểu Xuyên và Hồ Đạo Tâm.
Ninh Hương Nhược tức giận: “Cái tên Tiểu hoạt đầu này sao lại thắng được? Lúc trước trong trận đấu pháp tỉ thí, Hồ sư muội căn bản không thể phát huy ra thực lực vốn có của nàng, lại bị mấy phen khoái kiếm của cái tên Tiểu hoạt đầu này đánh bại, thật là khiến người ta không thể nghĩ ra được.”
Bên cạnh mấy nữ đệ tử cũng gật đầu nói phải, không rõ Hồ Đạo Tâm đến cùng là chuyện gì xảy ra, Thương Vân kiếm quyết cường đại, còn chưa động đã bại, đơn giản không hiểu thấu được.
Vân Khất U thản nhiên nói: “Diệp Tiểu Xuyên thiên tư cực cao, đầu óc linh hoạt, hắn biết rõ, nếu để cho Hồ Đạo Tâm thúc giục kiếm quyết cường đại, phần thắng của hắn không cao, thế là từ lúc bắt đầu, hắn nắm lấy tâm lý khinh địch của Hồ Đạo Tâm, chiếm cứ thượng phong. Dưới chân hắn bộ pháp quái dị tuyệt luân, kiếm pháp càng nhanh nhẹn tấn mãnh, một khi bị hắn cuốn đến gần, trừ phi là đạo hạnh đạt đến cảnh giới Xuất Khiếu, bằng không rất khó thoát thân.”
Ninh Hương Nhược có đạo pháp cực cao, nàng đương nhiên biết rõ điều này. Thế nhưng, nàng vẫn không thể nào chấp nhận, tên tiểu hoạt đầu Diệp Tiểu Xuyên, lại có thể tấn cấp.
Trước khi tỷ thí, tất cả mọi người đều nhất trí cho rằng Diệp Tiểu Xuyên sẽ thất bại. Chỉ có Vân Khất U là xem trọng Diệp Tiểu Xuyên, tin rằng ít nhất hắn có thể tiến vào trước bốn mươi.
Ninh Hương Nhược nói: "Tiểu sư muội, lúc trước ngươi đã từng nói Diệp Tiểu Xuyên có thể tiến vào trước bốn mươi. Theo lý thuyết, ngươi có cho rằng hắn, dù gặp phải Tôn Nghiêu ở vòng tiếp theo, cũng có thể giành chiến thắng?"
Vân Khất U đáp: "Tôn Nghiêu sư huynh là một cao thủ trẻ tuổi trong Xuất Khiếu cảnh, được sư thúc Vân Hạc chân truyền. Nói về lĩnh ngộ Âm Dương Càn Khôn Đạo, Diệp Tiểu Xuyên quả thực không thể sánh bằng Tôn Nghiêu sư huynh. Nhưng ta có một cảm giác, chỉ sợ trên người Diệp Tiểu Xuyên vẫn có thể xảy ra những chuyện ngoài dự liệu của tất cả mọi người như hôm nay."
Bên ngoài đại điện, Túy đạo nhân lúc này quai hàm đều muốn rớt xuống đất, đồ nhi ngang bướng của mình lại đột nhiên tấn cấp.
Đúng vậy, là tấn cấp!
Hắn như đang lạc trong mây mù, cảm giác như đang mơ giữa ban ngày.
Bên cạnh, Yêu Tiểu Phu và Lưu Ba tiên tử nhìn nhau.
Trên gương mặt dịu dàng đáng yêu của Yêu Tiểu Phu lộ ra nụ cười dịu dàng nói: "Ta không ngại xa vạn dặm đến Lưu Ba Sơn mời ngươi đến có vẻ cũng không làm ngươi thất vọng nhỉ."
Lưu Ba tiên tử khẽ nói: "Ngày đó ở Lưu Ba Sơn, lúc ngươi nói với ta thân thế của Diệp Tiểu Xuyên, ta cũng sợ hãi, cho đến hôm nay thấy thiếu niên này, hình dáng quả nhiên giống với nương của hắn đến mấy phần, muội muội kia của ta cái gì cũng tốt, chính là quá cố chấp. Trước kia vì Diệp Thiên Tinh, Quỷ Vương Ma giáo, không tiếc trở nên thân bại danh liệt bị người trong thiên hạ phỉ nhổ. Đây là cốt nhục của Lưu Vân, trước đó không biết cũng không sao, bây giờ tất nhiên tìm được hắn rồi, sao ta có thể đối với hậu nhân của nàng không quản không hỏi."
Yêu Tiểu Phu cười cười, không nói gì.
Bên cạnh, Túy đạo nhân lại là sững sờ, khẽ nói: "Tiên tử, Tiểu Xuyên là đệ tử của ta, ta mặc kệ cha mẹ hắn là ai, chuyện này đừng nhắc lại, ta không muốn để cho hắn biết thân thế của hắn, bằng không thì chính đạo cùng Ma giáo đều không dung được hắn."
Thì ra Diệp Tiểu Xuyên chính là con trai của Quỷ Vương Quỷ Huyền Tông Diệp Thiên Tinh và tuyệt thế Lưu Vân tiên tử đã từng sất trá phong vân!
Chẳng trách lần này trận đấu pháp của Thương Vân Môn có thể kinh động Lưu Ba tiên tử đến tận mấy vạn dặm, nàng chính là muốn tận mắt nhìn thấy Diệp Tiểu Xuyên.
Lưu Ba tiên tử gật đầu, nói: "Túy lão, ngươi yên tâm, thân thế của đứa bé này tự nhiên không thể lộ ra ánh sáng. Ta biết quan hệ lợi hại trong đó, chỉ là, dù sao Lưu Vân nàng cũng là muội muội của ta, ta không hi vọng hắn đi lên vết xe đổ của Lưu Vân, nhưng ta cũng không thể mặc kệ. Ngươi hẳn phải biết, ta có một đệ tử, tên là Bách Lý Diên."