Diệp Tiểu Xuyên vừa mới xuất viện, liền gặp năm người Chu Trường Thủy, Nguyên Dương Chân, Triệu Sĩ Lâm, Dương Tuyền Dũng, Trần Hữu Đạo đi tới. Nhìn thấy Diệp Tiểu Xuyên, Chu Trường Thủy nói: “Tiểu Xuyên sư đệ, chúng ta tới tìm ngươi uống rượu, chúc mừng ngươi hôm nay thắng ngay từ trận đầu.”
Diệp Tiểu Xuyên đang lo không có cơm tối, lập tức cười ha ha, nói: “Các ngươi tới vừa vặn, đi, cùng đi tiệm cơm, tối nay ta mời khách!”
Đám người lập tức giơ ngón tay giữa lên.
Dương Tuyền Dũng vừa trắng vừa mập trong đám người, nói: “Ngươi không mời ai mời? Bạc trên người chúng ta ban ngày đều bị Tiểu Trì muội muội thắng sạch, lại nói, sao lại có một mình ngươi, Tiểu Trì muội muội đâu?”
Diệp Tiểu Xuyên nhìn mấy người trước mặt nhìn đông nhìn tây, trong lòng hoài nghi mấy tên này chỉ sợ không phải tìm đến mình uống rượu, mà là đến tán gái câu bạn gái.
Đến một tiệm cơm gần đó, đúng lúc là giờ ăn cơm. Bởi vì gần đây có hơn nghìn đệ tử ngoại phái đến đây quan chiến, tiệm cơm này ngược lại thay đổi so với sự yên tĩnh những ngày qua, trở nên náo nhiệt hơn. Không thiếu đệ tử Thương Vân môn cùng những đệ tử quan chiến ngoại phái tương đối quen thuộc, đều thích đến tiệm cơm uống vài chén rượu ngon của Thương Vân.
Một nhóm sáu người Diệp Tiểu Xuyên đi đến tiệm cơm, lập tức có đệ tử phục vụ tiến lên, dẫn mấy người đến một góc yên tĩnh ngồi xuống.
Tại Thương Vân môn nội, quả thực không có mấy người dám đắc tội sáu người Diệp Tiểu Xuyên này. Tuy nói mấy tên này tuổi không lớn lắm, đạo hạnh cũng không cao, cao nhất là Chu Trường Thủy, cũng chỉ là cảnh giới Nguyên Thần trung kỳ thôi, mà những người khác, Triệu Sĩ Lâm nhập môn hơi trễ còn dừng lại ở tầng thứ tư cảnh giới Thần Hải, dù vậy, những đệ tử tạp dịch làm việc vặt cũng không dám trêu chọc, nguyên nhân chủ yếu là sáu người này đều có chỗ dựa.
Diệp Tiểu Xuyên lại không cần phải nói, là truyền nhân duy nhất của Túy đạo nhân đại danh đỉnh đỉnh. Nếu như không phải danh hào Túy đạo nhân quá mức vang dội, Diệp Tiểu Xuyên trộm vặt móc túi nhiều năm như vậy, đoán chừng sớm đã bị người khác đánh cho chân thành vỡ nát gãy xương.
Chu Trường Thủy là tiểu đệ tử của Ngọc Trần Tử đạo nhân, cung phụng trưởng lão viện của Thương Vân môn. Ngọc Trần Tử là sư đệ của Ngọc Cơ Tử. Hơn hai trăm năm trước, khi Ngọc Cơ Tử mới tiếp nhận chức chưởng môn, Ngọc Trần Tử cũng đã là Chấp pháp trưởng lão. Sau đó hơn một trăm năm, mới thoái vị nhường cho Vân Hạc đạo nhân, sư phụ của Tôn Nghiêu bây giờ.
Sư phụ của Dương Tuyền Dũng tuy danh khí không lớn, nhưng thân thế của hắn lại hiển hách không chịu nổi, chính là Bình Dương Vương Thế Tử, tức là tiểu vương gia trong phàm trần.
Nguyên Dương Chân là đệ tử của Xích Viêm đạo nhân, ngày hôm nay Tiêu Ô mà Vân Khất U đánh bại chính là tứ sư huynh của hắn.
Trần Hữu Đạo là đệ tử trên danh nghĩa của chưởng môn Ngọc Cơ Tử, được thu nhận bảy năm trước. Nghe nói cha của hắn là Trấn Tây đại tướng quân, nắm trong tay trăm vạn hùng binh.
Triệu Sĩ Lâm là người nhỏ tuổi nhất trong nhóm. Hiện tại, hoàng thất trong phàm trần chính là họ Triệu, chưởng quản thần khí của xã tắc, quản lý vạn dặm giang sơn. Nghĩ một chút về lai lịch của Triệu Sĩ Lâm đã thấy đáng sợ.
Sáu người này đều là tiên nhị đại của Thương Vân môn, chơi bời lêu lổng, không làm việc đàng hoàng. Vì vậy, khi họ vừa đến tiệm cơm, những đệ tử tạp dịch thông minh lập tức tiến lên nịnh nọt.
Ở tiệm cơm, ăn cơm là không cần tiền, nhưng nếu như mở một bếp lửa nhỏ thì thôi đừng bàn những thứ khác. Hôm nay Diệp Tiểu Xuyên từ chỗ Tiểu Trì lừa được không thiếu bạc, cộng thêm mình tấn cấp đến vòng thứ hai, trong lòng cao hứng, cũng không quan tâm tối nay tiêu tốn mười mấy lượng bạc đồ ăn thức uống dùng để khao đại gia.
Trong lúc chờ đợi thịt rượu, Triệu Sĩ Lâm nói: “Tiểu Xuyên sư huynh, ba tháng nay không gặp, tu vi của ngươi dường như tăng lên rất nhiều, cả Hồ Phong Tử cũng thua ở trong tay ngươi, chẳng lẽ phía sau núi Tư Quá nhai là một khối phúc địa?”
Diệp Tiểu Xuyên cười nói: “Tiểu Triệu, nếu không thì ngươi đi thử xem.”
Triệu Sĩ Lâm lập tức lắc đầu, nói: “Ta mới không đi, chỗ kia chim không thèm ị, ta không đi quá ba ngày, chính xác điên mất.”
Diệp Tiểu Xuyên thở dài nói: “Bọn gia hỏa các ngươi, ngày thường xưng huynh gọi đệ, mấy tháng này ta ở hậu sơn chịu khổ, các ngươi không ai đến thăm ta!”
Nguyên Dương Chân ngụy biện: “Không phải mấy ca không muốn đi thăm ngươi, quy củ Thương Vân chúng ta ngươi cũng biết đến, bị phạt diện bích ở Tư Quá nhai, ai dám đi xem? Theo ta được biết, mỗi ngày đưa cơm cho ngươi đều không phải là người, là Cô Lỗ Điểu mà trưởng lão viện Vân Hạc sư thúc nuôi. Chúng ta nếu như vụng trộm chạy tới nhìn ngươi, bị phía trên phát hiện, chúng ta đều xong đời theo!”
Đám người gật đầu, nhao nhao xưng phải, nói tiếp: “Không phải chúng ta không muốn đi thăm hỏi ngươi, chỉ là môn quy sâm nghiêm” vân vân.
Hai chén rượu vàng vào bụng, âm thanh mọi người nói chuyện càng lúc càng lớn, dẫn tới không ít đệ tử trong tiệm cơm ghé mắt.
Lúc này, mấy người trẻ tuổi bên ngoài bước vào tiệm cơm. Những đệ tử đang ăn cơm trong quán đều im lặng, Diệp Tiểu Xuyên và những người khác cũng cảm thấy bầu không khí có chút khác lạ. Họ quay đầu nhìn lại, thấy năm, sáu người trẻ tuổi đi tới. Trong đó có hai người mà Diệp Tiểu Xuyên coi là kẻ thù lớn nhất ở Thương Vân môn: Tôn Nghiêu và Cố Phán Nhi.
Bốn người còn lại, hai nam hai nữ, trong đó một nam một nữ đêm trước Diệp Tiểu Xuyên đã gặp qua tại hậu sơn, dường như là bằng hữu của Cố Phán Nhi, nhìn tiêu ký trên tay áo hẳn là đệ tử Tử Vi phái.
Về phần một nam một nữ khác, Diệp Tiểu Xuyên lại là không quen biết, nhưng một nam một nữ, người mặc đồ trắng, khí độ lạ thường, xem xét cũng không phải là dễ trêu, mỗi người sau lưng đều đeo một thanh kiếm rộng, hẳn là đệ tử đệ nhất đại phái chính đạo bây giờ Huyền Thiên tông.
Trong tiệm cơm theo sáu người này tiến vào, tiếng nói lập tức đều trầm thấp xuống.
Diệp Tiểu Xuyên ghé sát vào Chu Trường Thủy, hỏi: "Chu sư huynh, mấy người này là ai mà sao lại kiêu ngạo thế?"
Sắc mặt Chu Trường Thủy cũng có chút kỳ lạ, nói: "Một nam một nữ là hảo hữu của Cố Phán Nhi, tên là Lục Trường Phong và Thường Tiểu Man, cũng là đệ tử chân truyền của chưởng môn Tử Vi phái. Mấy năm nay họ thường xuyên đi lại ở nhân gian, danh tiếng không nhỏ. Còn hai người mặc bạch y kia..."
Triệu Sĩ Lâm ánh mắt sáng lên, nói: "Nữ tử kia thật xinh đẹp, dường như không chênh lệch mấy với sư tỷ Vân Khất U của ta."
Chu Trường Thủy dùng đũa gõ lên đầu Triệu Sĩ Lâm, thấp giọng nói: "Nữ tử này chúng ta không thể trêu vào."
Triệu Sĩ Lâm rất là bất mãn, nói: "Ui da, cái rắm gì mà thúi thế?"
Chu Trường Thủy nói: "Nam tử kia hẳn là đạo công tử Lý Huyền Âm, một trong lục công tử nổi danh cùng đại sư huynh."
Diệp Tiểu Xuyên cau mày nói: "Không phải là Lạc Hà tiên tử Thượng Quan Ngọc đứng đầu Lục tiên tử sao?"
Chu Trường Thủy gật đầu, trầm giọng nói: "Hẳn là nàng."
Đám người nghe được tên của hai người này, sắc mặt đều nhao nhao biến hóa. Diệp Tiểu Xuyên hít vào một ngụm khí lạnh, nói: "Huyền Thiên tông Đạo công tử Lý Huyền Âm cùng Lạc Hà tiên tử Thượng Quan Ngọc, sao lại đến Thương Vân môn của chúng ta?"
Chu Trường Thủy nói: "Sáu tháng sau là đấu pháp Đoạn Thiên Nhai, hôm nay chính đạo và Ma giáo trong thiên hạ, cao thủ trẻ tuổi xuất hiện lớp lớp, nhưng có năng lực tranh đoạt mười vị trí đầu tiên, chỉ mấy người như vậy. Bọn họ lần này đến đây Thương Vân, hẳn là đến xem đại sư huynh Cổ Kiếm Trì và Vân Khất U sư muội đạo pháp như thế nào, tại nửa năm sau, bọn họ vô cùng có khả năng tại gặp phải nhau trên lôi đài đấu pháp Đoạn Thiên Nhai."
Diệp Tiểu Xuyên khẽ nói: "Bọn họ đây là chột dạ, cho nên đến tìm hiểu hư thực. Hai tên đại hán gian Cố Phán Nhi và Tôn Nghiêu, vậy mà cùng địch nhân cười cười nói nói! A Phi!"