Túy đạo nhân và Lưu Ba tiên tử nhìn nhau, cũng đều lộ ra một nụ cười khổ. Hai người cũng là sống mấy trăm tuổi, bị Diệp Tiểu Xuyên một trận hồ ngôn loạn ngữ, nói đến có chút lúng túng.
Túy đạo nhân xì một tiếng khinh miệt, nói: “Tiểu Xuyên, ngươi muốn đi đâu?”
Diệp Tiểu Xuyên dừng bước lại, cười khan nói: “Phòng này hiệu quả cách âm không tốt, ta dự định đi chỗ Chu sư huynh chen chút một đêm.”
Túy đạo nhân đi lên trước, một cái tát liền đập vào trên đầu Diệp Tiểu Xuyên, tức giận: “Đây là Lưu Ba tiên tử, ngươi đừng không biết lớn nhỏ nói bậy lung tung.”
Diệp Tiểu Xuyên nghe xong bốn chữ "Lưu Ba tiên tử", lòng hắn bỗng nhiên lộp bộp một cái. Hắn đương nhiên nghe qua danh hào Lưu Ba tiên tử, chính là cao thủ tiền bối nhất đẳng đương thời, chỉ là gần trăm năm nay, nàng rất ít lộ diện, nhưng đồ đệ Bách Lý Diên mười năm qua gần đây có thể nói là hoạt động mạnh đến cực điểm, bị người nhiều chuyện định giá là một trong sáu tiên tử đương thời.
Tại trước mặt tiên tử tuyệt mỹ nổi danh khắp thiên hạ này, Diệp Tiểu Xuyên nơi nào còn dám làm càn, vội vàng tiến lên hành lễ, nói: "Vãn bối Diệp Tiểu Xuyên, bái kiến Lưu Ba tiền bối."
Sắc mặt Lưu Ba tiên tử bình thường, nhưng đôi mắt lại có thâm ý khác, nhìn chằm chằm Diệp Tiểu Xuyên, dường như muốn nhìn thấu Diệp Tiểu Xuyên, như thể từ giữa hai lông mày của Diệp Tiểu Xuyên, thấy được một người khác.
Diệp Tiểu Xuyên cảm giác được ánh mắt nhìn chằm chằm của Lưu Ba tiên tử, có chút không biết làm sao.
Một lúc lâu sau, lúc này Lưu Ba tiên tử mới nói: “Không tệ, không tệ, thực sự là Trường Giang sóng sau đè sóng trước nha, Túy lão, xem ra thiên hạ này là bọn họ, chúng ta đều già rồi.”
Túy đạo nhân cười khổ nói: “Tiên tử ngươi nói đùa, muốn nói ta già, đó là thật, tiên tử cũng không già.”
Túy đạo nhân nói không sai, đừng nhìn Lưu Ba tiên tử bây giờ đã không sai biệt lắm có bốn trăm tuổi, nhưng đạo pháp đã có thành tựu, có thể trú nhan, thoạt nhìn cũng chỉ là phu nhân có khuôn mặt xinh đẹp ngoài 30 tuổi, làn da trắng nõn, khóe mắt không nếp nhăn, đoan trang hiền thục, ung dung hoa quý, tùy ý ngồi, liền có một cỗ bình dị gần gũi, khí chất rung động lòng người.
Tương phản với Lưu Ba tiên tử, Túy đạo nhân cùng nàng tuổi tác không sai biệt lắm, nhưng bây giờ lại là nếp nhăn trải rộng, tóc bạc đầu đầy, thoạt nhìn như là một lão nhân gia sáu bảy chục tuổi .
Túy đạo nhân không đối đáp hàn huyên vấn đề này cùng Lưu Ba tiên tử, liền hỏi Diệp Tiểu Xuyên: “Tiểu Xuyên, ngươi là lúc nào đạt đến tầng thứ năm cảnh giới Ngự Không, báo danh tham gia đấu pháp tỷ thí, chuyện lớn như vậy, ngươi cũng không nói với vi sư một chút.”
Diệp Tiểu Xuyên bị ân sư nói sửng sốt một chút, ngày bình thường sư phụ của mình đối với tu vi của mình căn bản là không quan tâm, bây giờ có người ngoài Lưu Ba tiên tử ở đây, cái lão tửu quỷ này lại ra vẻ cao nhân, lại bắt đầu quan tâm tới tu vi của mình.
Hắn có chút buồn bực nói: “Lão tửu...... Sư phụ, ta cũng muốn nói với ngươi, thế nhưng kể từ ba tháng trước ta bị giam đến Tư Quá nhai diện bích, lão nhân gia ngài một lần đều không tới thăm ta, ta lại không thể đi ra, đưa cơm cho ta lại là Cô Lỗ Điểu, ta muốn nói cho ngươi cũng không có cơ hội nha.”
Túy đạo nhân có chút lúng túng, tằng hắng một cái, ngụy biện nói: “Ta không có đi Tư Quá nhai thăm hỏi ngươi, đó là vì tốt cho ngươi, vi sư là không muốn quấy rầy ngươi tu luyện, hiện tại xem ra, vi sư quả nhiên mưu tính sâu xa......”
Túy đạo nhân tự tâng bốc mình nói đến thông suốt, đại khái ý là chính mình nếu đến hậu sơn thăm hỏi Diệp Tiểu Xuyên, Diệp Tiểu Xuyên liền không cách nào yên tâm tu luyện, càng thêm không có khả năng trong thời gian ngắn ngủi như thế đã đột phá bình cảnh đạt đến cảnh giới Ngự Không vân vân.
Lưu Ba tiên tử ở một bên nghe một hồi, thực sự cảm thấy Túy đạo nhân này làm sư phụ có chút đáng ghét, thế là liền nói: “Tiểu Xuyên, ngươi đã trưởng thành, có nữ tử ngưỡng mộ trong lòng hay chưa?”
Diệp Tiểu Xuyên sững sờ, nhưng Túy đạo nhân lại không có gì ngoài ý muốn.
Diệp Tiểu Xuyên cười hắc hắc, nói: "Nữ tử ngưỡng mộ trong lòng? Trước mắt còn không có, tiên tử có phương pháp gì, giới thiệu cho vãn bối một chút?"
Sắc mặt Lưu Ba tiên tử không thay đổi, vô tình hay cố ý liếc mắt nhìn Túy đạo nhân một bên, nói: "Được, ta và sư phụ ngươi là bạn cũ quan hệ rất tốt, chuyện đại sự cả đời đệ tử của hắn, ta tự sẽ để ở trong lòng, nếu có nhân tuyển thích hợp, ta sẽ giúp ngươi lưu ý."
Diệp Tiểu Xuyên đương nhiên sẽ không coi lời nói của Lưu Ba tiên tử là thật. Loại lời khách sáo này, khi hắn vừa mới nói nhượng lại cho Lưu ba tiên tử giới thiệu đối tượng, liền đã đại khái đoán được Lưu Ba tiên tử sẽ trả lời như vậy.
Lưu ba tiên tử lại hỏi Diệp Tiểu Xuyên một số câu, chủ yếu đều liên quan đến phương diện tu hành. Diệp Tiểu Xuyên đương nhiên sẽ không ngốc nghếch đến mức nói cho vị ngoại nhân Lưu ba tiên tử biết về việc mình đã phát hiện cổ lão tu chân điển tịch ở phía sau núi Tư Quá Nhai. Chỉ nói rằng ba tháng trước mình bị giam tại Tư Quá Nhai, sau đó quyết tâm cải tà quy chính, chuyên tâm nghiên cứu môn Âm Dương Càn Khôn Đạo của Thương Vân môn. Đến hai tháng trước, cuối cùng thời gian không phụ lòng người, cũng đã thành công tu luyện Âm Dương Càn Khôn Đạo đến tầng thứ năm cảnh giới Ngự Không Khống Vật.
Lưu Ba tiên tử và Túy đạo nhân chủ yếu chú ý đến tu vi của Diệp Tiểu Xuyên. Còn về thanh tiên kiếm cổ quái trên người Diệp Tiểu Xuyên, hai người này lại không để trong lòng. Túy đạo nhân cũng không hỏi một câu về thanh tiên kiếm trong tay Diệp Tiểu Xuyên từ đâu có được.
Lưu Ba tiên tử chờ đợi khoảng hai nén hương, thấy trời đã tối muộn, liền đứng dậy cáo từ.
Sau khi Lưu Ba tiên tử đứng dậy rời đi, Diệp Tiểu Xuyên trở lại trong phòng lục tung tìm kiếm thứ gì đó. Một hồi lâu, hắn mới từ gầm giường mục nát, trong rương gỗ tìm ra một thanh kiếm sắt loang lổ vết rỉ.
Đây là thanh kiếm sắt mà hắn đã dùng để tu luyện Thương Vân kiếm quyết trước đây. Sư phụ của hắn đã tiện tay tìm cho hắn từ Luyện Khí đường, nhưng nhiều năm không dùng nên bây giờ kiếm sắt đã bị rỉ sét pha tạp.
Diệp Tiểu Xuyên muốn tìm đương nhiên không phải thanh kiếm sắt gần như đã chết yểu này, hắn rút kiếm sắt ra, sau đó trực tiếp vứt xuống một bên, tiếp đó từ trong ngực lấy ra chuôi kiếm Vô Phong, tâm niệm khẽ động, thần kiếm Vô Phong màu xanh đen lóe lên tia sáng, lộ ra thân kiếm minh văn cổ kính đầy tang thương.
Diệp Tiểu Xuyên đem thần kiếm cắm vào trong vỏ kiếm bằng gỗ của kiếm sắt vừa rồi tìm được, chiều dài lớn nhỏ vừa vặn phù hợp. Hắn cũng biết thần kiếm Vô Phong của chính mình lai lịch không nhỏ, về sau cũng không cần thu lại mũi kiếm của thần kiếm, để tránh bị cao thủ tu chân nhìn thấy, từ đó ra tay cướp đoạt.
Vỏ kiếm mà Diệp Tiểu Xuyên lục tung tìm được đã cũ kỹ, có chút bẩn thỉu, thậm chí còn có một vài lỗ thủng do mối mọt. Nhưng ít nhất, so với không có vỏ kiếm thì vẫn an toàn hơn nhiều.
Đương nhiên, lý do Diệp Tiểu Xuyên làm như vậy không chỉ là để tránh bị cao nhân cướp đoạt. Càng quan trọng hơn là, nếu không có thanh kiếm trong tay, thì làm sao có thể gọi là Kiếm Tiên được?
Vừa rồi trong tiệm cơm, Diệp Tiểu Xuyên nhìn thấy Lý Huyền Âm và Thượng Quan Ngọc của Huyền Thiên tông đều mang theo một thanh vỏ kiếm to ở sau lưng. Diệp Tiểu Xuyên cũng muốn có phong cách như họ, nên đã nảy ra một ý tưởng, cũng muốn rắm thúi một phen.
Diệp Tiểu Xuyên tìm một mảnh vải rách, thấm nước lau sạch bụi bẩn trên vỏ kiếm. Sau đó, hắn tìm một mảnh vải màu đen buộc chặt thanh thần kiếm và vỏ kiếm vào sau lưng mình. Diệp Tiểu Xuyên đi vòng vòng trong phòng, cầm gương soi mình, lập tức cảm thấy mình như một thiếu hiệp trẻ tuổi, diệt yêu trừ ma, trừ bạo giúp người yếu. Diệp Tiểu Xuyên đắc ý nhếch miệng cười, trông rất hèn mọn.