Chương 1172: Nói Ta Không Rảnh!
Chương 1172: Nói Ta Không Rảnh!
Trên đại điện trong nháy mắt yên tĩnh, sau đó bắt đầu có tiếng bàn luận xôn xao truyền đến.
Thậm chí có người thử nhìn về mặt đất phía trước, tự nhủ Lễ Bộ cũng quá sơ sẩy, phụ trách sân bãi như thế nào, cái này nếu ảnh hưởng đến bệ hạ và hoàng hậu, hoặc Thái hậu, Thái phi, họ chết muôn lần cũng khó thoát tội.
Sau đó từ hâm mộ đáy lòng đối với người trẻ tuổi tên là “Mộc Tử” kia, đây là nhiều may mắn khiến người tức giận, Thọ Ninh công chúa đánh bại mọi người, duy chỉ có lúc gặp hắn lại bị treo chân, không chiến mà bại.
Hắn thắng quá dễ dàng, thậm chí cho bọn hắn một loại ảo giác nghiêm trọng, nhìn qua ngược lại không giống như hắn muốn cưới công chúa, mà Thọ Ninh công chúa bài trừ ngàn khó vạn hiểm, chiến thắng trùng điệp hiểm trở, cuối cùng gả cho hắn.
Vừa rồi những người bại ở trong tay của Thọ Ninh công chúa vô cùng ghen ghét, cho dù ngăn cách xa mấy trường đều có thể cảm nhận được sự ganh ghét này.
Tấm màn đen, đây là tấm màn đen trần trụi, dựa vào cái gì tới tên họ Mộc kia, thì đổi trình tự tỷ thí, võ công Thọ Ninh Công chúa cao như vậy, nơi đây lại là mặt đất bằng phẳng, làm sao lại chủ quan đến đi hai bước thì trẹo chân?
Họ có phải trước khi tỷ thí tất cả đều an bài tốt hay không?
Nhưng mà, dù cho biết bên trong có cái gì mờ ám, họ cũng không dám nói ra ở trước mặt.
Tấm màn đen là do triều đình bày ra, ai dám vạch trần tấm màn đen của triều đình rõ ràng chán sống.
Thọ Ninh công chúa bị treo chân được hai cung nữ đỡ đi xuống.
Cuối cùng, cuộc tuyển chọn phò mã đã kết thúc, Thái hậu và Thái phi lớn nhất nên rời đi trước, bệ hạ và trưởng công chúa theo sát phía
sau.
Chờ đến khi các quan viên trong triều cung tiễn hoàn tất, muốn muốn đi tìm cái tên “Mộc Tử" kia thì mới phát hiện hắn cũng biến mất
khỏi đại điện.
Tuy Thái hậu, Thái Phi và bệ hạ đi vẫn còn lại quan viên, còn có thể trong điện tiếp tục mở tiệc vui vẻ.
Mọi người tốp năm tốp ba tập hợp với nhau, nhỏ giọng đàm luận.
- Kẻ này chính là nhân kiệt khó được, nếu như dụng tâm vun trồng, mấy chục năm sau, có thể là lương tướng.
- Làm phò mã, hơi đáng tiếc.
- Lời ấy sai rồi, bệ hạ dùng người, từ trước đến nay không bám vào một khuôn mẫu, xem ra cũng không thể so đo những thứ này.
- Đây cũng không phải phong cách hành sự của hắn!
Lý Hiên đi qua đi lại trong điện, vô cùng chắc chắn nói.
Hắn nhìn vừa thái giám nói.
- Cái tên Mộc Tử kia đâu, để hắn tới gặp trẫm.
Thái giám kia cung kính nói:
- Bầm bệ hạ, phò mã bị Thái Phi nương nương truyền đi rồi ạ.
Lý Hiền ngẫm lại mới nói tiếp.
- Vậy thì chờ Thái Phi nương nương hỏi xong thì lại để cho hắn tới gặp ta cũng được.
Họ Mộc và Lý Dịch chắc chắn có quan hệ gì, hắn có thể dùng hoàng vị làm tiền đặt cược.
Nếu như hắn thật sự không có quan hệ gì với Lý Dịch, để hắn nhường hoàng vị cho Lý Hàn hoặc Minh Châu cũng được.
Bên trong Vườn Phù Dung, một chỗ cung điện khác, Yến Phi nhìn công chúa được hai cung nữ dìu đi còn thỉnh thoảng quay lại nhìn Thọ Ninh nói.
- Tốt, đều đến nơi đây, không cần diễn.
Thọ Ninh lập tức buông ra cung nữ nâng nàng sau đó chạy tới hỏi.
- Mẫu phi, làm sao người biết?
Yến Phi nhìn nàng nói thẳng thừng.
- Mẫu phi tuy đã già nhưng mà con mắt vẫn còn có thể thấy được rõ ràng.
- Mẫu phi làm sao già được nha.
Thọ Ninh ôm cánh tay nàng nịnh nọt.
- Mẫu phi một chút cũng không già!
Yến Phi lắc đầu nói.
- Cho dù con cũng đã lớn như vậy, biết rõ làm sao mà mình đi, mẫu phi sao có thể không già?
Thọ Ninh nhất thời mặt đỏ, cúi đầu nhìn mũi chân, không dám nói lời nào.
Yến Phi vuốt tóc nàng, nói.
- Tốt, con về phòng trước, mẫu phi có mấy lời muốn nói với phò mã.
Nói đến hai chữ “Phò mã", Thọ Ninh chỉ thấy sắc mặt mình càng đỏ, lén lút nhìn phía sau một chút, mới có chút không muốn rời đi.
Lý Dịch theo Yến Phi đi vào một cung điện, Yến Phi phất tay, hai bên lui ra.
Nàng quay lại nhìn Lý Dịch nói.
- Nơi này không có người ngoài, tùy tiện ngồi đi, Cảnh Vương điện hạ.
Lý Dịch kinh ngạc, sau đó chắp tay nói.
- Thái Phi nương nương mắt sáng như đuốc.
Hắn nhẹ nhàng ngồi xuống trên ghế khách.
Yến Phi nhìn hắn, không nói gì.
Lý Dịch biết nàng đang chờ hắn giải thích.
- Tiên Đế trước lúc lâm chung đã từng hạ một ám chỉ.
Lý Dịch nhìn Yến Phi nói sự thật.
- Về Băng Ngưng, chuyện hôn nhân đại sự sẽ để nàng tự mình làm chủ, bất kỳ người nào cũng không thể thay nàng quyết định, lần này kén phò mã thanh thế to lớn, nếu như chuyển ra di chỉ của Tiên Đế không tránh khỏi làm hư hao thể diện của triều đình, đành phải ra hạ
sách này.
- Bản cũng biết.
Yến Phi nhìn hắn, cũng gật đầu nói.
- Đạo mật chỉ này không chỉ Cảnh Vương có, bản cùng cũng có.
Lý Dịch nghi ngờ nhìn nàng, hỏi.
- Nếu là như vậy, tại sao Thái Phi...
- Nếu bạn cung không làm như vậy, Cảnh Vương sẽ trở về sao?
Yến Phi... câu nói này hỏi quá trần trụi, không che giấu chút nào, Lý Dịch há hốc mồm, cuối cùng không nói cái gì nữa.
- Tiên Đế có di chỉ này.
Yến Phi nhìn hắn, chậm rãi nói.
- Nhưng ta hi vọng người trở về, đứng ở chỗ này, không phải bởi vì nguyên nhân này.
Yến Phi dùng giọng điệu rất bình thản nói, nhưng mỗi một câu đều bị Lý Dịch nghe khiến trong lòng run lên bần bật.
- Băng Ngưng là con gái ruột thịt của ta, ta chỉ có một đứa con gái này, ta nhìn nàng từng ngày lớn lên, nhìn thấy nàng theo tập tễnh học đi, ê a học nói, lớn đến mười tám tuổi như hôm nay.
- Lòng nữ hài tử đều hướng ra ngoài, từ xưa đều như thế này lớn lên, thì giữ không được.
Nàng nói như thế rồi ánh mắt lần nữa nhìn về phía Lý Dịch, bình tĩnh nói.
- Nàng đã mười tám tuổi, từ lúc nàng mười bốn tuổi bắt đầu thì đã không phải hài tử, ta có thể xem nàng như hài tử, nhưng mà người không thể.
- Ngươi đã vứt xuống nàng một lần, không cần phải lại vứt xuống nàng lần thứ hai.
- Cảnh Vương điện hạ, người hiểu rõ ý của ta chứ?
Nàng biểu lộ rất bình tĩnh, ánh mắt lạnh nhạt, nhưng từng chữ như mang theo sắc bén.
Lý Dịch nhìn thẳng hàng, sau đó gật đầu.
Hắn dùng ánh mắt đảo xéo qua trên bàn.
Nơi đó để đó một quyển sách.
“Uyên Ương Mạt”.
Bản “Uyên Ương Mạt" này dày hơn so với bản của Liễu nhị tiểu thư, Bạch Tử, Tiểu Hoàn các nàng cất giữ.
- Tiên sinh, vừa rồi mẫu phi đã nói cái gì với người ở bên trong thế?
Trong vườn Phù Dung, Lý Dịch sóng vai đi cùng Thọ Ninh.
Nàng đổi một bộ quần áo, không lộ vẻ long trọng như vậy, tóc cũng buông ra, yên tĩnh đi bên cạnh hắn.
Trước kia, hai người cùng đi đường, nàng đều sẽ vây bên người hắn nhảy nhót bốn phía, hoặc cúi đầu đá chân, lần này, nàng chỉ sóng vai đi với Lý Dịch.
Đúng như Yến Phi nói, người nào cũng không thể xem nàng như hài tử.
Lý Dịch không trả lời nàng vấn đề này, quay đầu, nhìn nàng hỏi:
- Quyển “Uyên Ương Mạt” kia lấy từ chỗ của Thái Phi?
Thọ Ninh gật đầu.
Lý Dịch tự nhủ ngày hôm nay gặp được ông chủ lớn, hóa ra nữ sư được các nàng Tiểu Hoàn tôn sùng nhất cũng chính là mẫu thân của Thọ Ninh, trước kia Yến Phi, bây giờ Thái Phi đó.
- Tiên sinh.
Thọ Ninh bỗng nhiên dừng bước lại, sau đó xoay người, ngẩng đầu nhìn hắn.
Lý Dịch cũng dừng bước lại, cùng nàng nhìn thẳng.
Nàng thở sâu nói.
- Đây là ta một lần cuối cùng mọi người là tiên sinh.
Nàng chậm rãi vươn tay, mỉm cười nói tiếp.
- Ta tên Lý Băng Ngưng, rất hân hạnh được biết chàng.
Lý Dịch suy nghĩ trong một chớp mắt, đưa tay nắm chặt tay nhỏ của nàng, cũng nói:
- Lý Dịch, rất hân hạnh được biết nàng.
Nàng nắm thật chặt tay hắn nói tiếp.
- Lý Dịch, chàng thông qua tỷ thí, lại thắng ta, hiện tại là phò mã của ta.
Một thái giám từ phía sau chạy tới, vội vàng nói:
- Phò mã, bệ hạ cho mời!
Lý Dịch quay đầu lại, nhìn hắn rồi nói:
- Trở về nói cho hắn biết, nói ta giờ không rảnh!