Chương 1173: Còn Có Một Câu
Chương 1173: Còn Có Một Câu
- Lớn mật!
Thái giám kia cũng không ngờ, phò mã mới này to gan lớn mật, dám không tuân theo mệnh lệnh của bệ hạ, miệng nói lời ngông cuồng
như vậy, sắc mặt lập tức trầm xuống.
Nhưng mà, khi hắn ngẩng đầu, lúc thấy rõ bên người hắn ở bên cạnh chính là công chúa điện hạ, cả người đều run rẩy một chút, phù phù một tiếng quỳ rạp xuống đất, run giọng nói.
- Nô, nô tài có mắt như mù, nhận lầm Cảnh Vương điện hạ thành phò mã, còn xin điện hạ thứ tội!
- Đứng lên đi.
Lý Dịch đương nhiên sẽ không khó xử một tên thái giám truyền chỉ, hắn phất tay nói:
- Đi nói cho bệ hạ, nói lát nữa ta sẽ đi tìm hắn.
- Tuân mệnh!
Thái giám kia nghe vậy lập tức từ dưới đất bò dậy, từ phương hướng vừa tới mà chạy mất.
Phò mã tính là gì, đối với bệ hạ mà nói, Cảnh Vương còn quan trọng hơn phò mã nhiều.
Cần Chính Điện, Lý Hiên bỗng nhiên đập bàn, cau mày nói.
- Cái gì, muộn một chút lại đến tìm trẫm, thật lớn mật, hắn còn không phải phò mã đâu, dám...
Hắn giọng điệu đột nhiên đình trệ, bỗng nhiên quay đầu hỏi.
- Ngươi mới vừa nói người nào?
- Bẩm bệ hạ, nô tài không có tìm được phò mã, lại nhìn thấy Cảnh Vương, Cảnh Vương nói, muộn một chút lại đến gặp bệ hạ.
- Cảnh Vương?
Trên mặt Lý Hiên lộ ra vẻ ngoài ý muốn cùng sợ hãi lẫn vui mừng:
- Cảnh Vương trở về lúc nào, hắn bây giờ ở nơi nào?
Thái giám kia lập tức nói.
- Cùng với Thọ Ninh công chúa, ở bên ngoài vườn Phù Dung.
Lý Hiên đã bước ra ngoài cửa, một tiểu cô nương từ đằng xa chạy vào, hỏi:
- Phụ hoàng, phò mã của tiểu Cô Cô đâu?
- Trước mặc kệ phò mã của tiểu cô cô.
Lý Hiên ngồi xổm người xuống, nhìn nàng nói.
- Tiểu Nhị có nhớ Đoan Nhi hay không, một lát phụ hoàng dẫn con đi gặp Đoan Nhi có được hay không?
- Đoan Nhi trở về rồi?
Tiểu cô nương nghe thế khắp khuôn mặt đầy vẻ hưng phấn, lôi kéo cánh tay của Lý Hiên nói:
- Tại sao phải chờ một lát, bây giờ chúng ta đi đi.
Nàng sau khi nói xong, lại như nhớ tới cái gì, bỗng nhiên lắc đầu, nói.
- Bây giờ không thể đi.
Nàng vừa chạy trở về, vừa quay lại nói tiếp:
- Phụ thân, người chờ con một chút, chờ Con trở về đổi một bộ quần áo xinh đẹp cáo.
Chờ nhìn thấy Đoan Nhi, nàng muốn dẫn Đoan Nhi đi gặp cái tên bắt nạt nàng - hỗn tiểu tử kia, không phải so ai nhảy cao hơn à, Đoan Nhi chắc chắn lợi hại hơn so với tiểu tử ngu ngốc kia nhiều.
Lý Dịch và Thọ Ninh từ ngoài cửa vườn Phù Dung đã tách ra, hắn không cần đi tìm Lý Hiên, hôm nay thì chắc chắn có thể ở trong Lý gia mà nhìn thấy hắn.
Hắn chưa về nhà, ra khỏi vườn Phù Dung, trực tiếp thẳng hướng đi đến hoàng cung.
Ngày hôm nay bởi vì thi vẽ trì hoãn, còn chưa có làm đây Cơm chiên trứng mỗi ngày theo thông lệ.
Hoàng cung.
Lý Minh Châu xem hết tỷ thí, trực tiếp về Thần Lộ Điện.
Liên quan tới lần kén phò mã này, Lễ Bộ trình lên rất nhiều điều.
Tề Quốc, Võ Quốc, thậm chí cả Triệu Quốc, gần đây cũng có thật nhiều động tĩnh, cục thế hay thay đổi, nàng mặc dù đã giao đại bộ phận chính sự cho các quan viên phía dưới xử lý, nhưng có vài việc vẫn phải tự mình làm.
Một cung nữ đi vào, nói.
- Điện hạ, nên dùng bữa.
Tề Quốc, sau khi tân hoàng lên ngôi, dùng một đoạn thời gian rất dài vững chắc thế cục trong nước, bây giờ tình hình trong nước đã an ổn xuống, nhưng lại có động tĩnh.
Triệu Di... Người này, rất có tài năng, hắn trở thành vương của Tề Quốc, không có chỗ tốt đối với Cảnh Quốc, nàng đang suy nghĩ một ít cử động của Tề Quốc có ý nghĩa gì, không ngẩng đầu, nói.
- Trước để đó đi.
- Để cái gì mà để, bản tấu có thể để lát nữa xe, Cơm để lát nữa sẽ nguội hết.
Bản tấu trong tay nàng bị người trực tiếp rút đi, thay đổi một bát cơm chiên trứng hương khí bốn phía.
Lý Dịch dựa vào bàn, cúi đầu nhìn nàng hỏi.
- Mấy ngày nay mỗi ngày đều ăn, không ngán à.
Lý Minh Châu cầm lấy cái muỗng hỏi.
- Ngươi mỗi ngày nhìn thấy Liễu Như Ý, không ngán sao?
Đây không phải vấn đề có cảm thấy ngán hay không, mà có dám ngắn hay không.
Lý Dịch nhìn nàng, thử thăm dò.
- Như Ý tới tìm cô?
Lý Minh Châu há miệng nhỏ ăn cơm chiên trứng, gật đầu.
- Nàng không có làm gì có chứ?
Lý Dịch hơi khẩn trương.
Lý Minh Châu giương mắt nhìn hắn lại hỏi.
- Nàng có thể làm gì ta?
Câu nói này, Lý Dịch cũng hơi khó trả lời.
Minh Châu và Như Ý tranh giành nhiều năm như vậy, có việc gì đều phải so với Như Ý một lần, so ai có võ công cao hơn, So ai ngực lớn
hơn, so ai trước ai sau.
Từ sau khi Như Ý đột phá đến Tông Sư, nàng cá nhân sinh đều thua.
Nhưng hắn lại không thể nói rõ, không phải vậy thì đổ dầu vào lửa, có hiềm nghi Cố ý kích thích nỗi đau của người khác.
Vì nói sang chuyện khác, hắn từ tay cầm lên bản tấu chương vừa rồi nàng đang xem.
Hắn nhìn, lẩm bẩm nói.
- Ở biên cảnh Tề Triệu có dị động, Triệu Di muốn lấy Triệu Quốc khai đao trước, đều là họ Triệu, cần gì chứ, hừm...
- Tề Quốc muốn tấn công Triệu Quốc?
Lý Minh Châu ngẩng đầu, nhìn hắn hỏi.
- Tại sao?
Tuy Triệu Quốc không phải phụ thuộc của Tề Quốc nhưng hơn mười năm qua, một mực làm thiên lôi của Tề Quốc sai đâu đánh đó, mấy năm trước đó, hai nước còn liên hợp lại tấn công Cảnh Quốc, sao Tề Quốc lại tấn công Triệu Quốc?
Lý Dịch nói.
- Bởi vì Triệu Di muốn làm bá chủ thiên hạ, hắn đánh không lại Cảnh Quốc, đánh không lại Võ Quốc, chỉ có thể chọn quả hồng mềm mà
bóp.
- Làm sao ngươi biết?
- Hắn nói cho ta biết.
Lý Dịch ngẫm lại, bỗng nhiên nhìn Minh Châu rồi mới hỏi.
- Bá chủ thiên hạ, cô có muốn thử một chút hay không, nếu như ô muốn mà nói, ta đi gặp Triệu Di thương lượng một chút, để hắn đầu hàng, không làm được nữ hoàng của Cảnh Quốc thì làm nữ hoàng của thế giới này cũng được.
Triệu Di muốn làm bá chủ thiên hạ, nhưng bá chủ này là ai, lại không có quan trọng như vậy.
Nếu như hắn nói là nói thật, như vậy hắn có loại đam mê dị thường, ngay cả Lý Dịch cũng theo không kịp.
Lý Minh Châu nhìn hắn, hỏi:
- Ngươi không phải có một vị nữ hoàng à, làm sao, một cái còn chưa đủ?
Lý Dịch sững sờ:
- Ta lúc nào có nữ hoàng?
Nàng rút một trường bản tấu phía dưới cùng ra, đưa cho hắn nói:
- Buổi sáng hôm nay, khẩn cấp đưa tới bản tấu này.
Lý Dịch mở tấu chương ra, ánh mắt lướt qua.
Võ Nhân năm thứ tám, đêm ngày mười tháng mười, Đoan Dung công chúa lĩnh ba trăm ngàn nghĩa quân, mạnh mẽ tấn công hoàng thành Võ Quốc.
Lúc đó thiên lôi ầm ầm, phương viên mười dặm, cả người lẫn vật hoảng sợ, truyền ngôn Đoan Dung công chúa có Thiên Mệnh gia thân, có Thiên Thần do Thiên Đế phải xuống tương trợ.
Sáng sớm ngày mười một tháng mười hoàng thành bị phá, Đoan Dung Công chúa vào thành thì bách tính Hoàng Đồ dạo phố đón lấy, Võ Hoàng ở trong cung bị cấm quân bắt lại, một khắt thành bị phá, lấy dao găm đã giấu sẵn trong tay áo tự sát trong cung.
Võ Quốc có tin tức này, tuy Lý Dịch thời khắc đều chú ý, nhưng nếu bàn về tốc độ truyền tin thì vẫn không bằng triều đình.
Rốt cuộc Dương Liễu Thanh đã hoàn thành con đường trở thành nữ hoàng, bên trong gặp được gian nan hiểm trở, Lý Dịch là một đường
nhìn qua, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười.
Nhìn thấy Minh Châu đang nhìn hắn, hắn vội vàng thu nụ cười trên mặt lại.
Hắn giải thích.
- Nàng không phải nữ hoàng của ta, cô biết đó nàng là đồ đệ của Như Ý, sư điệt của ta, nàng chỉ là vì báo mối thù của phụ mẫu, nữ hoàng cái gì, chỉ thuận tiện làm thôi.
Lý Minh Châu ăn xong cơm chiên trứng, buông cái muỗng xuống, nhìn hắn hỏi:
- Nàng không phải, ta có phải không?
- Cô còn không phải nữ hoàng hay sao hả?
- Ta mệt mỏi.
Lý Minh Châu đứng lên nói:
- Ta không muốn làm nữ hoàng gì cả, cũng không muốn làm công chúa phụ chính gì nữa.
Lý Dịch kinh ngạc nói:
- Vậy cô muốn làm cái gì?
Nàng nhìn Lý Dịch, đột nhiên hỏi:
- Đồ vật ta đưa ngươi, vẫn còn chứ?
Lý Dịch thò tay vào trong ngực, từ bên trong lấy ra một cái cẩm nang.
Lý Minh Châu tiếp nhận cái cẩm nang vẫn còn hơi nóng kia mở ra.
Bên trong là một búi tóc.
Nàng nhìn Lý Dịch lại hỏi.
- Còn nhớ rõ khi đó người nói với ta gì không?
- Nhớ kỹ.
Lý Dịch gật đầu, nói:
- Ta nói, nếu như cô chán ghét cuộc sống như vậy thì tới tìm ta.
- Đằng sau còn có một câu nữa.
Lý Minh Châu nhìn hắn, chậm rãi mở miệng.
- Minh Châu, Minh Châu, Có một tin tức tốt!
Nàng nhìn Lý Dịch, bờ môi khẽ nhúc nhích, giọng nói của Lý Hiên từ bên ngoài truyền vào.
Nàng đưa cái cẩm nang kia lại cho Lý Dịch, Lý Hiên từ bên ngoài nhanh chân đi vào, nhìn thấy Lý Dịch, kinh ngạc nói:
- Ngươi lại ở chỗ này?
Tiểu cô nương sắp đi đến Lý phủ đi theo bên cạnh Lý Hiên rốt cuộc nhịn không được đi đến bên người Lý Dịch, nhỏ giọng hỏi:
- Lý bá bá, Đoan Nhi trở về rồi sao?
Lý Dịch cười gật đầu, nói:
- Trở về, cả ngày ồn ào muốn gặp con đấy.
Trên mặt tiểu cô nương lộ ra vẻ vui vẻ, chạy nhanh mấy bước, lại dừng bước chân lại, bước chân thả chậm, trên mặt lộ ra sự rụt rè.
Vừa mới bước vào sân, Lý Đoan đã từ bên trong phòng chạy ra lại hỏi:
- Cha, con có thể đi gặp Tiểu Nhị sao?
Lý Dịch nhìn tiểu cô nương bên cạnh, nói:
- Thế nào, ngay cả Tiểu Nhị cũng không nhận ra?
Hai đứa bé đồng thời nhìn về phía đối phương.
Tình cảm giữa hài tử vĩnh viễn là thuần khiết nhất, nhưng thường thường lại không biết biểu đạt như thế nào.
Lý Đoan cả ngày ồn ào muốn đi tìm Tiểu Nhị, đến lúc chân chính gặp được lại vui vẻ ngay cả lời đều nói không nên lời, vui vẻ đến mức sắc mặt trắng bệch, trên trán đổ mồ hôi lạnh.