Chương 1174: Lừa Gạt Cưới?
Chương 1174: Lừa Gạt Cưới?
Lý Hiên luôn luôn có thể xuất hiện đúng lúc hắn không nên xuất hiện nhất, xem trên mặt mũi của Tiểu Nhị, Lý Dịch trước không tính toán với hắn.
Tiểu Nhị và Lý Đoan đã hơn năm năm chưa gặp qua, hưng phấn đều nói không ra lời, Lý Dịch và Lý Hiên đi vào phòng, dành thời gian cho bọn nó ở chung.
- Thì ra tên Mộc Tử kia là ngươi.
Lý Hiên nhìn từ trên xuống dưới của hắn rồi nói:
- Mộc Tử, Mộc Tử Lý, khó trách Thọ Ninh sẽ cố ý thua ngươi, ta lúc đó làm sao cũng không có nghĩ tới, haiz...
IQ của Lý Hiên rất đầy đủ, nhưng mà tình thương cực độ khiếm khuyết, một người cả ngày nghĩ đến việc đẩy hoàng vị ra phía ngoài, não khẳng định không phải bình thường.
Lý Hiên một mặt ghét bỏ.
- Không ngờ ngươi cầm thú như vậy, người ngay cả Thọ Ninh cũng đánh chủ ý, ngươi hãy thành thật nói ta cho biết, không phải lần đầu tiên gặp muội ấy thì để ý muội ấy rồi chứ, nếu như ta nhớ không làm thì khi đó, khi đó muội ấy mới mười một tuổi thôi.
Lý Dịch lần thứ nhất gặp Thọ Ninh là vào Cảnh Hòa năm thứ hai, khi đó nàng vẫn là tiểu loli ngạo kiều, khi đó hắn cũng không thèm đánh chủ ý lên cả Minh Châu, khi đó hắn còn chưa có cầm thú đến như vậy.
Xem như hiện tại, Thọ Ninh mười tám tuổi, trong mắt hắn, cũng chỉ là một đại hài tử, không giống Minh Châu các nàng.
Lý Dịch xoa bóp đốt ngón tay rồi nói.
- Ngươi có tin, ta cầm thú lên, sẽ đánh chủ ý lên người hay không?
Lý Hiên biết, Lý Dịch coi như lại cầm thú cũng không thể đánh chủ ý lên mình, nhưng mà hắn cầm thú lên sẽ đánh mình.
Hắn nhìn sơ qua một chút, nói sang chuyện khác.
- Liễu cô nương các nàng chưa trở về?
Lý Dịch lắc đầu.
- Không có.
Lý Hiền ngẫm lại, hỏi:
- Đó chính là người sẽ còn đi?
Lý Dịch ngẫm lại nói.
- Sang năm sẽ đi.
- Thọ Ninh thì sao?
- Mang đi.
- Minh Châu thì sao?
- Cũng mang đi.
- Các ngươi đều đi, ta làm sao bây giờ?
Lý Hiên vừa mới ngồi xuống, mãnh liệt đứng lên hỏi.
- Ngươi mang Minh Châu đi, triều đình làm sao bây giờ, Cảnh Quốc làm sao bây giờ?
Sau khi Lý Hiên nói những thứ này, lý lẽ vô cùng đầy đủ, khi hắn triệt để không biết xấu hổ thì Lý Dịch không phản bác được.
Lý Dịch thở dài nói.
- Ngươi còn có thể truyền hoàng vị cho Lý Hàn.
Lý Hiên cũng thở dài nói thẳng.
- Tiểu Hàn mấy năm nay học thông minh, không dễ lừa nữa rồi.
- Minh Châu chắc sẽ không đi.
Hắn nhìn Lý Dịch nói.
- Ngươi sẽ không vứt bỏ nàng một người ở chỗ này, nếu không các ngươi về Kinh Đô đi, người nào dám phản đối, ta chặt đầu hắn!
Cái gì gọi là Minh Châu chắc sẽ không đi, nếu như không phải hắn vừa mới xuất hiện không đúng lúc, cắt ngang lời nói của Minh Châu, hiện tại kết quả gì còn chưa biết được đâu?
- Kinh Đô quá nhỏ.
Lý Dịch nhìn hắn nói.
- Rời khỏi Kinh Đô, rời khỏi Cảnh Quốc, người mới biết được thế giới này đến cùng lớn bao nhiêu.
Nhìn thấy trong mắt Lý Hiên lại bắt đầu lóe ánh sáng quỷ dị, Lý Dịch biết hắn không nên nói câu nói này, dụ dỗ Công chúa còn tốt, dụ dỗ Hoàng Đế, sẽ bị ngàn người chỉ trỏ, vạn nhân thóa mạ mất.
Nhưng mà, hắn vẫn sẽ không ở Kinh Đô lâu.
Ở chỗ này lâu, hắn sẽ không tìm được Như Ý.
Lý Hiên nhìn hắn, ngẫm lại, đột nhiên hỏi.
- Ngươi đó, tiểu sư chất kia đã nhanh chóng muốn ngồi lên hoàng vị của Võ Quốc rồi, chẳng lẽ ngươi không phải đã có hai vị nữ hoàng
sao?
Đề nghị này của Lý Hiên rất có sức hấp dẫn, nhưng mà động cơ không thuần.
Dương Liễu Thanh trở thành nữ hoàng để Võ Quốc có một tương lai tốt hơn, Minh Châu trở thành nữ hoàng trong bóng tối của Cảnh Quốc là bởi vì Lý Hiến hắn là kẻ bùn không dính được tường.
Cái gì gọi là hắn có được hai vị nữ hoàng, cái này có bất kỳ quan hệ gì với hắn hay sao?
Trong phòng, hai người cũng bắt đầu im lặng.
- Mỗi người đều có một mặt không muốn người biết, có ít người mặt ngoài xinh đẹp, sau lưng lại vụng trộm xem phim con heo.
Lý Hiên thực rất đáng thương, hắn bên ngoài là hoàng đế của Cảnh Quốc trên vạn vạn người, là nam nhân quyền thế mạnh nhất trên đại lục này, nhưng thứ hắn cảm thấy hứng thú cho tới bây giờ đều không phải hoàng vị, cũng không phải quyền thế gì đó, từ vừa mới bắt đầu, cũng chỉ có hai hòn đá lớn nhỏ không đều nhau.
Bên ngoài phòng, trong sân, Lý Đoan bịt lỗ tai, vội vàng nói.
- Tiểu Nhi, ta sai, ta sai.
Tiểu cô nương một tay chống nạnh, một tay dắt lỗ tai hắn, thở phì phì nói.
- Ngươi sai ở chỗ nào?
Lý Đoan nhỏ giọng nói.
- Ta sai ngày hôm đó không có nhận ra muội, hu hu...
Tiểu cô nương vốn cho rằng hắn muốn nói ngày đó dùng những lời kia làm mình tức giận, nghe hắn nói như vậy, lực đạo trên tay vốn dĩ
cực nhẹ lại càng nhẹ, thấp giọng nói.
- Vậy ta cũng không có nhận ra huynh, ta cũng có sai.
Lý Đoan vội vàng nói.
- Thời gian quá lâu, ta đã lớn lên, muội đương nhiên nhận không ra, muội không sai, đều là ta sai cả thôi.
- Vậy, vậy huynh cũng không thể bắt nạt nữ hài tử được.
- Khi đó, ta không biết là muội, ta mãi mãi cũng sẽ không bắt nạt muội đâu.
Tay tiểu cô nương từ vặn biến thành vuốt ve, nhỏ giọng thì thầm hỏi:
- Đau không?
Lý Đoan lắc đầu, cười láo lĩnh nói,
- Không đau hi hi.
Không đau là thật không đau, so với lúc dì nhỏ đánh cái mông hắn thì nhẹ hơn rất nhiều.
Lý Đoan và Tiểu Nhị có cảm tình là từ lúc hai đứa con nhỏ biết bò, không chút nào vì ngăn cách thời gian mà mất đi.
Lý Dịch ra khỏi phòng, hai đứa đang vừa nói vừa cười đi lại xích đu.
Không quấy rầy chúng, hắn một lần nữa xuất phủ, đi về hướng hoàng cung.
Mới vừa rồi bị Lý Hiên cắt ngang, hắn và Minh Châu còn chưa nói hết đây.
- Hắn cũng rất tò mò, lần kia uống say đến cùng mình còn nói với nàng cái gì.
Thần Lộ Điện.
Minh Châu lấy mũ phượng xuống, đổi một bộ thường phục, nói:
- Đi ra ngoài đi dạo với ta đi.
Từ sau khi Lý Hiên dẫn đầu chuyển vào vườn Phù Dung, hoàng cung này vốn cực kỳ trống trải lại trong rất nhiều, một ngự hoa viên to đến như vậy, cũng không có thủ vệ.
Lúc này đã vào mùa đông, Kinh Đô từ trước đến nay luôn có tuyết muộn, trong ngự hoa viên, lá rụng đầy đất, đìu hiu hoang vu.
Im lặng một đường, một thời khắc nào đó, Lý Dịch quay đầu nhìn nàng, hỏi.
- Đằng sau câu nói kia là cái gì?
Minh Châu bước chân dừng lại, chỉ chỉ một chỗ đất trống phía trước nói:
- Đánh thắng ta, ta sẽ nói cho ngươi biết.
Mấy năm trước, Lý Dịch đương nhiên sẽ không đồng ý yêu cầu này của nàng
Nhưng hiện tại không giống.
Tuy rằng mấy năm nay Minh Châu không dậm chân tại chỗ, nhưng hắn tiến triển lại càng thêm cấp tốc, hắn chỉ đánh không lại Như Ý, đánh không lại Tông Sư, nhưng mà Minh Châu...
Hiện tại, hắn đã sớm không phải Cảnh Vương năm đó có thể bị nàng tùy ý bắt nạt rồi.
Lý Dịch cười cười, gật đầu nói.
- Được.
Lý Dịch luyện công nhìn như không chịu khó chịu khó, nhưng hắn từ chỗ Nhị Thúc Công học được Quy Tức Công, mỗi ngày mười hai
canh giờ vận chuyển không ngừng nghỉ, Tông Sư bên người có Như Nghi, Như Ý, Lão Thường, Từ Lão, Điền lão, thỉnh thoảng còn có thể giao lưu trao đổi với Nhị Thúc Công.
Hắn đời này đừng nghĩ xoay người ở chỗ Như Ý, nhưng mà Minh Châu, lúc gặp lần đầu bị nàng truy, sau đó cũng bị nàng một mực nghiền ép, ngày hôm nay rốt cuộc đến lúc phản kích.
Sau khi Cảnh Vương và công chúa tiến vào ngự hoa viên, nơi này lập tức trở thành cấm địa.
Minh Châu dẫn đầu đi đến chỗ đất trống kia, nàng cởi áo ngoài ra, để ở bên cạnh.
Lý Dịch lần thứ nhất ý thức được hắn không phải kẻ của năm năm trước nữa, Minh Châu, cũng không phải Minh Châu của năm năm trước nữa.
Nàng chỉ không có gặp được Cơ duyên của mình, đợi đến nàng đột phá Tông Sư, Như Ý và nàng, ai thắng ai thua, vẫn phải so một lần
mới biết được.
Hắn thất thần thì phía trước đã truyền đến một đạo kình phong.
Lý Dịch thấy thế thân thể giả thoáng, nhấc chưởng nghênh đón.
Sau một canh giờ.
Y phục trên người Lý Dịch đều ướt đẫm, nhưng hắn vẫn thắng.
Hắn đặt Minh Châu tại trên đùi, vừa thở vừa hỏi.
- Có phục hay không?
Minh Châu có hai sợi tóc mai dán ở trên mặt, có vẻ hơi chật vật, đỏ mặt nói.
- Thả ta ra!
- Muội còn viết thư để Như Ý đánh ta.
Lý Dịch nhìn nàng, cười giễu nói.
- Lúc muội muốn nàng đánh cái mông của ta, có nghĩ tới muội cũng có ngày hôm nay hay không?
Nàng giãy dụa một phen, nhưng lại bị Lý Dịch điểm huyệt đạo, căn bản không còn chút sức nào.
Lý Dịch một tay vỗ vào vị trí nào đó trên người nàng, nói.
- Hành tẩu giang hồ, có chút sổ sách vẫn phải trả.
- Lần đó Như Ý đánh ta mười tám cái, mỗi một cái ta đều nhớ!
- Khi đó ta suy nghĩ, một ngày nào đó, ta phải trả mười tám cái này cho muội, không thiếu một cái nào.
Cơ hội như thế này là ngàn năm có một, sau này sẽ không có được, Lý Dịch dùng bàn tay từng cái hạ xuống, trên mặt lộ ra biểu cảm đại thì có thể báo rồi.
Minh Châu ghé vào trên đùi hắn, im lặng một lát, nói.
- Huynh, ngày đó huynh nói, nếu như ta chán ghét cuộc sống như vậy thì đi tìm huynh... huynh sẽ cưới ta.
Lý Dịch nghe thế bàn tay không rơi xuống được nữa.
- Thật?
Hắn hơi hoài nghi nhìn nàng, thật bị hắn đoán đúng, nàng muốn thừa dịp lần kia uống say không nhớ rõ xảy ra chuyện gì, sau đó lừa gạt cưới?
- Giả.
Nàng dùng giằng, nhìn Lý Dịch, hỏi.
- Nếu như là giả, huynh sẽ còn cưới ta sao?
Lý Dịch ngẫm lại nói:
- Cưới.
Sau khi hắn nói xong từ “Cưới”, sững sờ trong một chớp mắt.
Có lẽ trong hai giây.
Sau đó hắn nhanh chóng từ dưới đất bò dậy, chạy như điên ra bên ngoài.