Chương 1176: Tâm Sự Của Tấn Vương
Chương 1176: Tâm Sự Của Tấn Vương
- Tiên sinh, đề này giải như thế nào?
Lý Hàn cầm một tờ đề đến hỏi hắn. Lý Dịch quét mắt nhìn một lượt, trong lòng hơi kỳ quái.
Tuy đề này phải vòng hơi nhiều vòng mới ra nhưng dựa vào năng lực của Lý Hàn, những đề khó hơn còn giải được, lại giải không ra đề này. Lý Dịch khó tránh khỏi cảm thấy kỳ quái.
Nhưng mà, trong tư duy mỗi người đều có điểm mù, như vậy chuyện này cũng rất bình thường. Lý Dịch cầm bút lên, khi chuẩn bị nói cho hắn, Lý Hàn dường như vô ý hỏi.
- Tiên sinh, Đoan Ngọ có ở nhà không?
- Nàng đưa Đoan Nhi và Tiểu Nhị ra ngoài chơi rồi.
Lý Dịch không ngẩng đầu hỏi.
- Sao vậy, người tìm nàng có việc à?
- Không có việc gì.
Lý Hàn lắc đầu, bỗng nhiên nói.
- Tiên sinh, ta đột nhiên hiểu được đề này giải như thế nào rồi. Ta có thể tự giải, ngày mai ta lại mang đến cho người xem.
Lý Dịch để bút xuống, nhìn hắn, nói.
- Ngày mai Đoan Ngọ cũng không ở nhà đâu.
- Vậy lần sau.
Lý Hàn vừa nói thì phát hiện không ổn, lập tức nói:
- Ta chỉ thuận miệng hỏi thăm nàng thôi. Ta còn vài vấn đề toán học vẫn còn nghi ngờ, hai ngày nữa ta lại đến tìm tiên sinh xin thỉnh giáo.
Lý Dịch uống ngụm nước, hỏi.
- Ngươi hẳn không phải nghi ngờ những vấn đề toán học kia, mà đang thắc mắc vì sao Đoan Ngọ không để ý tới ngươi đúng không?
Lý Hàn giật mình đứng đơ tại chỗ. Một lát sau, hắn thở dài dằng dặc, nói.
- Tâm tư của nữ hài tử còn khó hiểu hơn đề toán.
Lý Dịch nhìn hắn, hỏi.
- Nếu muốn Đoan Ngọ để ý ngươi, trước tiên nói cho ta biết, vị muội muội ở Vương gia kia là ai?
Lý Hàn thở dài lần nữa, nói.
- Nàng tên Vương Linh Nhi.
Quan hệ giữa Vương gia và hoàng gia từ trước đến nay luôn rất mật thiết. Bảy, tám năm trước áp đối bảo bối gả đích nữ cho Lý Hiên lúc vẫn còn là thế tử, bây giờ thế tử phi thay đổi thành hoàng hậu, Vương gia nhảy lên trở thành gia tộc vang danh thịnh vượng nhất Kinh
Đô.
Vương Linh Nhi là muội muội ruột của Vương Thấm, hôn ước của nàng và Lý Hàn thậm chí còn sớm hơn Lý Hiên và Vương Thấm trước
kia.
Lý Dịch không biết Vương gia đặt cược khắp nơi, hay gia chủ Vương gia có mắt nhìn xa trông rộng, mỗi lần cược đều chuẩn... Sau này
hắn hỏi Lý Hàn mới biết về sau là về đúng.
Dòng chính Vương gia chỉ có hai người con gái.
Một người gả cho Lý Hiên.
Một người từ nhỏ đã gả cho Lý Hàn.
Vương Linh Nhi và Lý Hàn là thanh mai trúc mã, còn Đoan Ngọ là sau này mới xuất hiện. Đáng tiếc có một số việc cho tới bây giờ đều không quan trọng trước sau. Điều này căn bản không thể nói lý lẽ...
- Không có cách nào để phụ nữ không ăn giấm sao?
Lý Hàn nhìn hắn, xin giúp đỡ nói.
- Tiên sinh, ta nên làm gì?
Trong mắt hắn, những thứ tiên sinh có thể dạy cho hắn không chỉ là toán học.
Tiên sinh có nhiều sự mẫu như vậy, nếu hắn có một phần bản lĩnh của tiên sinh thì cũng không biến mọi việc thành dạng như hiện tại.
Ăn giấm là bản tính trời ban của nữ nhân, không ăn giấm không phải nữ nhân.
Diệu dàng như Như Nghi cũng sẽ có lúc không hiểu sao ăn giấm, chứ đừng nói chi bình giấm chua Như Ý.
Nếu hắn biết phương pháp khiến phụ nữ không ăn giấm, trước kia cũng sẽ không bị nàng đánh ác như vậy.
Lý Hàn chỉ bị vắng vẻ, hắn năm đó nhiều lần đều bị nguy hiểm đến tính mạng, ngày ngày sống dưới sự uy hiếp của Thu Thủy, lo lắng hãi hùng.
Lý Dịch nhìn Lý Hàn, hỏi.
- Nói thật cho ta, ngươi có yêu thích vị muội muội ở Vương gia kia không?
Lý Hàn trầm ngâm khá lâu mới lên tiếng.
- Nàng từ khi còn nhỏ đã luôn đi theo phía sau ta bất kể chuyện gì. Ta xem nàng như muội muội, ai bắt nạt nàng ta đánh người đó. Khi đó mẫu phi nói cho ta biết sau này nàng sẽ là vương phi của ta. Chúng ta lúc còn nhỏ đã hẹn ước, sau này lớn lên ta cưới nàng.
Lý Dịch tiếp tục hỏi.
- Ngươi thích nàng không?
- Ta thích Đoan Ngọ.
Lý Hàn ngẩng đầu nhìn hắn, nói.
- Nhưng mà, ta không thể làm tổn thương muội muội Vương gia. Người nàng tin tưởng nhất chính là ta. Tiên sinh, ta không biết nên làm cái gì.
Chuyện tình cảm rất phức tạp. Lý Dịch có thể dạy toán học cho hắn, nhưng lại không thể dạy cho hắn những thứ này.
Hủy hôn ước với Vương gia, lựa chọn một đời một kiếp một đôi, kết làm bạn đời với Đoan Ngọ, sống cuộc đời tiêu sái, để cho vị thanh mai trúc mã ở Vương gia sống cô độc suốt quãng đời còn lại, hoặc cưới một người khác rồi buồn bực cả đời.
Hay tiếp tục giữ lời hứa, từ bỏ Đoan Ngọ, hoàn thành hôn ước cùng Vương gia.
Có lẽ còn có lựa chọn khác.
Những thứ này đều phải do Lý Hàn tự mình đưa ra quyết định.
Kể cả Đoan Ngọ là muội muội của hắn, hắn cũng không thể đưa ra bất kỳ chỉ dẫn nào cho Lý Hàn.
Lý Hàn trở về. Cho đến lúc gần đi, hắn vẫn không nghe được đáp án từ Lý Dịch.
Lý Dịch nâng chung trà lên mới phát hiện trong chén đã không còn nước.
Một bóng người từ sau đường quấn đi ra, một lần nữa rót đầy chén trà của hắn.
Lý Dịch nhìn Đoan Ngọ, diệu dàng hỏi.
- Có giận ca ca không?
Hắn có thể nói cho Lý Hàn rằng không cần quan tâm hôn ước gì đó, dũng cảm theo đuổi tình yêu mới là người đàn ông tốt. Hắn là ca ca của Đoan Ngọ, đương nhiên phải suy nghĩ cho nàng trước tiên.
Nếu như bảy năm trước, hay mười năm trước, tại trước khi hắn chưa đến thế giới này, hoặc khi hắn mới đến thế giới này không lâu, hắn chắc chắn sẽ nói Lý Hàn theo đuổi tình yêu đi, đây mới là điều người trẻ tuổi phải làm.
Nhưng đến bây giờ thì không.
Nơi này rốt cuộc cũng không phải thế giới hiện đại, nơi này có quy tắc riêng của nơi này.
Có thể Đoan Ngọ sẽ vì lựa chọn của Lý Hàn mà tinh thần chán nản, cũng có thể một vị nữ tử khác vì hắn mà tóc trắng sau một đêm, nhưng đây đều là lựa chọn khác.
Nữ hài tử lắc đầu, nói.
- Họ thực sự gặp nhau trước ta. Ca ca, ta có phải quá ghen tị hay không? Ta không để ý tới Lý Hàn là muốn cho hắn rời bỏ Vương Linh Nhi, ta có phải rất xấu hay không?
- Chuyện này, không có trước sau, cũng không có đúng sai.
Lý Dịch đứng lên, vỗ bả vai nàng, nói.
- Ta tin tưởng, các ngươi sẽ xử lý tốt tất cả mọi chuyện.
Viện toán học và học viện nữ từ bây giờ đã nghỉ. Khi Lý Dịch và Thọ Ninh đi đến học viện chỉ thấy một vài tạp dịch. Tiên sinh của học viện và học sinh đã về nhà từ lâu.
- Mấy ngày nay, Tiểu Hàn đều tự giam mình trong viện toán học, nói rằng cho đến khi chưa chứng minh được định lý kia, ai cũng không
gặp.
Thọ Ninh nhìn một lầu các ở nơi xa, lo lắng nói:
- Ta thật lo lắng hắn sẽ tự ép mình phát bệnh mất.
Lý Hàn đã biết rõ định lý kia đời này hắn không chứng minh được. Hắn làm như vậy chỉ đang trốn tránh, nói là ai cũng không gặp, thực ra chỉ để không gặp hai người.
Một thiếu nữ dáng vẻ tú lệ đi tới từ phía trước, hướng về phía Thọ Ninh hành lễ, nói.
- Gặp qua Ngưng Nhi tỷ tỷ.
Thọ Ninh nhìn nàng hỏi:
- Linh Nhi, muội lại đi tìm Tiểu Hàn à?
Nữ tử tú lệ gật đầu, nói:
- Hàn ca ca ngày đều phải động não, do đó ta nấu chút canh xương sườn hầm củ sen, có thể ích máu sửa tủy, an thân bổ não.
- Vậy muội đi đi.
Thọ Ninh gật đầu, nói.
- Hắn thích uống canh xương sườn nhất.
- Vậy ta đi qua đó trước.
Nàng nhìn Thọ Ninh, lại hành lễ với Lý Dịch, sau đó mới chậm rãi rời đi.
Thọ Ninh than nhẹ một tiếng, nói.
- Ta vừa nhìn thấy Đoan Ngọ cũng đi qua đó. Không biết Tiểu Hàn sẽ làm sao nữa.
Lý Dịch lắc đầu nói.
- Việc của chúng, để tự chúng đau đầu đi.
Thọ Ninh nhìn đình giữa hồ ở phía xa xa, nói.
- Đã lâu không câu cá rồi, chúng ta đi sang hồ câu cá đi.
- Được.
Lý Dịch gật đầu.
Trên mặt Thọ Ninh hiện vẻ tươi cười, vô ý thức kéo tay Lý Dịch bước nhanh về phía trước. Đi được hai bước, nàng như ý thức được cái gì, vội vàng thả tay hắn ra, trên mặt lại hiện ra màu sắc rụt rè một lần nữa.
Lý Dịch ưa thích nhìn dáng vẻ hồn nhiên ngây thơ của nàng, không cần vì người khác thay đổi chính mình, ra vẻ rụt rè.
- Ngưng Nhi.
Lý Dịch nhìn nàng, nói.
- Sau này nàng muốn làm cái gì thì cứ làm cái đó đi. Bất kể nàng như thế nào ta đều thích.
Cơ thể nàng run run, ngẩng đầu nhìn Lý Dịch. Khá lâu sau, vẻ rụt rè biến mất, nắm lấy cánh tay hắn, vui vẻ nói:
- Vậy chúng ta đi câu cá trước, sau đó đi dạo phố. Ta muốn ăn kẹo đường, ăn mười xiên.
Viện toán học, trước cửa một lầu nhỏ.
Thiếu nữ tú lệ nhìn nữ hài tử trước mặt, sắc mặt có một chút bối rối, vội vàng nói:
- Ta, ta chỉ nấu chút canh, không biết Đoan Ngọ tỷ tỷ cũng nấu. Ta, ta đi về trước.
Đoan Ngọ nhìn thiếu nữ kia vội vàng quay người chuẩn bị rời đi, trên mặt lộ ra vẻ phức tạp.
Ba!
Tiếng đồ sứ vẽ thanh thúy vang lên từ phía sau. Thiếu nữ tú lệ quay đầu, nhìn thấy chén canh Đoan Ngọ mang theo đã nằm trên mặt đất,
Vỡ tan.
- Đều tại ta không cẩn thận.
Đoan Ngọ đi tới, nhìn nàng, hơi buồn rầu nói:
- Canh của ta bị đổ mất rồi, hiện tại chỉ có thể cho hắn uống canh của Linh nhi muội muội. Chúng ta cùng đi vào thôi.