Chương 1177: Gặp Cố Nhân
Chương 1177: Gặp Cố Nhân
Lý Hàn tuyên bố chính thức kết thúc thời gian bế quan. Không phải bởi vì hắn chứng minh được phỏng đoán của Goldbach, mà bởi vì Đoan Ngọ múc cho hắn một bát canh Vương Linh Nhi tự tay nấu.
Một bát canh xương sườn hầm củ sen này không chỉ bổ não, Cơ thể càng được bồi bổ hơn. Sau khi uống xong một bát, hắn lập tức hồi sinh ngay tại chỗ, khi nướng cá, động tác lật qua lật lại càng nhanh, nướng ra cá vừa non vừa đều cũng ăn ngon hơn rất nhiều.
Mấy năm này, Lý Hàn say mê toán học, mê đến quên cả nghỉ trưa, cũng không sử dụng đến kỹ năng nướng cá nữa.
Cá là do Thọ Ninh mới câu lên. Viện toán học bảo hộ rất tốt đối với cái hồ này, cá trong hồ thịt chắc, ăn rất ngon, thiên nhiên không ô nhiễm, bất kể món hấp hay món canh, hoặc món nướng đều có đầy đủ nguyên liệu nấu ăn xung quanh.
Lý Hiên lần này không có lộc ăn. Hắn hai ngày nay không sao cả phiền Lý Dịch, lại thêm hoàng hậu đang mang thai, ngày sinh dự tính không lâu nữa, hắn bận bồi tiếp bên người nàng.
Thọ Ninh đưa một con cá tươi non cho Lý Dịch, hỏi.
- Bao giờ chúng ta trở về Như Ý thành? Ta rất lâu không được gặp Tiểu Mộ rồi.
Lý Dịch suy nghĩ, nói.
- Đợi hết năm nay đã.
Lần này rời kinh, cũng không biết khi nào có thể quay lại.
Lộ trình xa xôi, tuy thân thể lão phu nhân cứng rắn nhưng vẫn phải quy hoạch đường đi thật tốt để giảm xóc nảy mệt nhọc hết sức có
thể.
Mặt khác, trước khi đi cùng phải tìm gặp vài lão bằng hữu ở Kinh Đô, nói lời các biệt với một số người.
Bỗng nhiên Thọ Ninh cúi đầu xuống, ánh mắt hơi tối, nói:
- Ta có hỏi qua mẫu phi, nàng nói muốn ở lại Kinh Đô, không muốn rời đi cùng chúng ta.
Yến Phi là nữ tử thông minh nhất mà Lý Dịch từng gặp. Loại người này thông thường đều cực kỳ có chủ kiến. Thọ Ninh hy vọng nàng cùng rời đi, nàng từ chối, chính là không chừa bất kỳ cơ hội thương lượng nào.
Hơn nữa, nàng là Hoàng Thái Phi, muốn rời kinh cũng không thể tùy tiện, thích thì đi, không thích thì thôi như vậy được.
Lý Dịch nắm tay nàng, nói.
- Yên tâm, hàng năm ta đều sẽ cùng nàng trở về thăm bà.
Hai mắt Thọ Ninh một lần nữa sáng lên, bỗng nhiên đưa đầu ra, nhẹ nhàng hôn một cái trên mặt hắn, sau đó lại đỏ mặt, cúi đầu xử lý cá
nướng trước mắt.
Ở nơi xa, Lý Hàn đang lật cá nướng liên tục với thu tầm mắt, thở dài dằng dặc.
- Hàn ca ca, nếu mệt mỏi thì nghỉ một lát đi.
Thiếu nữ tú lệ đi tới, lấy ra một khăn tay vuông nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán hắn.
Lý Hàn vụng trộm nhìn sang Đoan Ngọ bên cạnh, thấy nàng không lộ ra chút biểu cảm không đúng nào trong lòng vui vẻ, vỉ sắt trong tay lật qua lật lại càng nhanh.
Truyện-được-thực-hiện-bởi-HámThiên Thần
Cảnh Quốc bây giờ đã trở thành trung tâm thế giới, không thể nghi ngờ.
Kinh Đô ngày càng phồn hoa, bởi vì yếu tố địa lý nên tụ tập rất nhiều thương nhân của các quốc gia khác. Tuy hoạt động buôn bán phồn hoa vẫn không thể so sánh được với Thục Châu và Như Ý Thành, nhưng tổng cân nhắc, nơi này cũng đã bao quát gần hết mặt hàng của
các nước xung quanh, là kinh thành lớn nhất thuộc các nước trong khu vực rồi.
Ở nơi này có thể ăn được kẹo đường Cảnh Quốc, kẹo đường Võ Quốc, kẹo đường Tề Quốc. Lý Dịch không cảm thấy những thứ kẹo đường này khác nhau ở chỗ nào, nhưng theo Thọ Ninh nói thì mỗi loại kẹo đường đều có mùi vị không giống nhau.
Nữ tử mười tám tuổi hào hoa phong nhã, là khi hoạt bát nhất. Nàng khôi phục bản tính trở nên càng thêm chân thực, là điều Lý Dịch luôn hy vọng được nhìn thấy.
Có một số ít người không cần trưởng thành, không cần lớn lên, cả một đời của nàng đều có thể lựa chọn làm đứa trẻ, chỉ cần nàng nguyện ý, chỉ cần nàng vui vẻ.
Đi trên đường, trong miệng hắn thỉnh thoảng sẽ bị nàng nhét vào một số đồ ăn vặt. Lý Mộ hẳn sẽ rất yêu thích Thọ Ninh, bản tính ham ăn của nó và Túy Mặc chính là từ một khuôn đúc ra.
Mỗi con đường thuộc Kinh Đô đều rất ồn ào, như nghe thấy mọi thứ, lại chẳng nghe rõ thứ gì. Nhưng khi hai người đi đến một chỗ trên đường, phía trước truyền đến đoạn đối thoại rõ ràng.
- Rốt cuộc ta cũng tìm được người rồi. Họ Bành kia, nợ này của chúng ta đến lúc nên tính toán rồi!
- Ngươi chính là đồ độc ác. Một bài thi giả mà bán cho chúng ta những mười lượng bạc!
- Bán cho chúng ta bài thi giả thì thôi đi, ngươi thế nhưng còn giấu bài thi thật của mình đi, một mình thông qua kỳ thi văn nữa.
Trước của một tửu lâu, mấy sĩ tử mặc áo bào xanh vốn mang tiếng nho nhã giờ phút này khuôn mặt vô cùng dữ tợn, liên tục đấm đá một người nằm trên mặt đất.
Một nữ tử sắc mặt kinh hoàng nắm áo mấy tên sĩ tử áo xanh kéo ra, luôn miệng nói.
- Đừng đánh, đừng đánh. Hắn thiếu các ngươi bao nhiêu tiền, chúng ta trả lại cho các ngươi, chúng ta trả lại cho các ngươi!
Chỉ là những người kia vẫn không để ý tới nàng, không kiên nhẫn phất tay, đấy nàng ra, giận dữ nói.
- Làm được loại chuyện xấu xa bực này, có đánh chết cũng không thể trách lên đầu chúng ta!
- Mấy vị công tử bớt giận, bớt giận.
Một lão giả từ trong tửu lâu đi tới, vội vàng nói.
- Vài ngày trước, người bán quyền giả ở Kinh Đô nhiều không đếm hết, có lẽ hắn cũng chỉ trộm in vài bản thôi. Mấy vị còn tiếp tục đánh như vậy sẽ đánh chết người đấy!
Những người kia đương nhiên biết tên mập mạp này chỉ là một trong những người in trộm. Nhưng vấn đề là hắn biết rõ ràng đâu là quyển thật, nhưng vẫn mang quyển giả đến lừa họ, một đường quá quan trảm tướng, thông qua thi văn thi võ mà suýt nữa trở thành
phò mã.
Nghĩ lại họ vất vả học thuộc đề thâu đêm suốt sáng, sau khi ra khỏi sân thi lại phát hiện cả đề không đúng câu nào, suýt nữa đã đột tử ngay tại địa điểm thi, sau khi trở về còn bệnh nặng ba ngày.
Có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục!
- Ngươi tránh ra xa một chút.
Một người không vui bất lão giả kia ra, tàn nhẫn đạp một cái vào người nằm trên mặt đất, cả giận nói.
- Nếu lúc trước hắn dám bản quyền giả, cũng phải nghĩ tới sẽ có hôm nay.
Đá mấy cước còn chưa hết giận, tên đó còn cầm chiếc ghế dài của một quán nhỏ bên đường, tàn nhẫn đập lên người hắn.
Nhưng mà ghế dài trong tay cuối cùng lại không rơi xuống cơ thể người nằm trên mặt đất. Một người thanh niên nắm ghế trong tay hắn, nhìn hắn nói:
- Hắn bản quyền giả là không đúng, các ngươi mua quyển giả lại đúng hả? Đánh cũng đã đánh, mắng cũng đã mắng, có chừng mực một chút đi.
Tên sĩ tử mặc áo bào xanh kia thấy đối phương tuổi tác ngang ngửa mình lại bày ra dáng vẻ dạy bảo người khác với hắn, tâm trạng càng
thêm không cam lòng, cả giận hỏi.
- Ngươi là ai?
Ba!
Lý Dịch dùng cả bàn tay tát hắn một cái, tuy không dùng bao nhiêu sức lực nhưng vẫn khiến người này bay ra ngoài, hàm răng rụng mấy chiếc, nằm rạp trên mặt đất thật lâu chưa lấy lại tinh thần.
Mấy người bạn bên cạnh hắn cũng sững sờ đứng nguyên tại chỗ. Hình ảnh một bàn tay đánh bay người khác này thực sự lần đầu tiên họ thấy, trong lúc nhất thời cũng không dám xông lên.
Nhưng mà họ vẫn thay đổi vị trí, bao vây Lý Dịch và Thọ Ninh.
Trong đám đông, một người nhanh chóng chạy về nơi xa.
Lý Dịch nhìn Thọ Ninh hỏi.
- Có đói không?
Thọ Ninh tùy ý gật đầu.
Lý Dịch cười nói.
- Vậy đi vào đằng kia ăn một chút đi. Tửu lâu này trước kia có mùi vị cũng không tệ lắm, nhưng giờ không biết thế nào.
Lão giả ở tửu lâu kia chạy đến bên cạnh hắn, nhỏ giọng nói:
- Vị công tử này, các ngươi vẫn nên nhanh một chút rời đi đi, một lát nữa là không thể đi đâu đấy.
Một tên trong đám thanh niên trừng lão giả một cái. Lão giả lập tức không dám nói lời nào nữa.
Lý Dịch nhìn người mập nằm trên mặt đất, quay sang nữ tử ban nãy nói:
- Các ngươi cũng vào cùng ta đi.
Nữ tử kia tuy không biết người trước mắt là ai, nhưng hắn vừa ra tay trợ giúp nên chắc chắn không phải người xấu. Thấy khí chất xuất chúng của hắn, nàng không khống chế được bị cảm nhiễm, chỉ do dự một thoáng rồi gật đầu, đỡ tên béo nằm trên mặt đất, đi vào bên trong.
Mặt lão giả kia hơi biến sắc, nhìn một tên tiểu nhị sau lưng nói.
- Nhanh, nhanh đi mời chưởng quỹ đến đây!
Trong tửu lâu, thanh niên mập mạp kia tuy cả mặt bầm tím nhưng vẫn giãy giụa đứng dậy, chắp tay một cái với Lý Dịch, nói.
- Vừa rồi đa tạ huynh đài ra tay tương trợ.
Ánh mắt hắn nhìn người trẻ tuổi trước mắt, lại liếc sang vị nữ tử trẻ tuổi bên cạnh người đó.
Chẳng biết tại sao hắn luôn cảm thấy đã từng gặp qua nữ tử này rồi, thậm chí vụ huynh đài lạ lẫm này cũng cảm thấy quen thuộc.
- Không nhớ ta hả? Không phải lúc trước bán cho ta quyển giả đã nói hai chúng ta có duyên sao?
Lý Dịch nhìn hắn, biểu cảm cổ quái nói.
Mập mạp kia nghe vậy sắc mặt cũng biến đổi, run rẩy nói:
- Ngươi, ngươi...
Trong lòng hắn hơi sợ hãi. Người trước mặt cũng mua quyển giả của hắn, vậy không phải gọi hắn đến để đánh hắn ở chỗ này đấy chứ?
Lý Dịch nhìn hắn, cười nói.
- Nếu không phải người chỉ gạt ta năm văn tiền, chỉ sợ vừa rồi ở bên ngoài ta cũng không nhịn được xông vào đá ngươi vài phát mất.
- Ngươi, ngươi, ngươi,...
Chỉ dùng năm văn tiền mua quyển giả của hắn, mập mạp nhớ ra. Vị này chính là người tên Mộc Tử kia!
Nhưng mà, họ một chút cũng không giống nhau mà!
Nếu như hắn đúng là Mộc Tử, vậy là đương kim phò mã rồi. Vị nữ tử bên cạnh hắn liệu có phải là
Bành Nhị quay đầu nhìn nàng thêm một lần nữa, rốt cuộc biết cảm giác quen thuộc đối với nữ tử kia bắt nguồn từ nơi nào.
Hắn chợt thấy hai chân hơi nhũn ra, suýt nữa Cá quắp ngã xuống đất.
Lão giả từ cửa sau tửu lâu đi đến, chỉ về hướng Lý Dịch, nói.
- Chưởng quỹ, chính là họ.
Đứng trước mặt hắn là một người đàn ông trung niên. Nam tử này nhìn qua cũng không thấy già, nhưng tóc đã chuyển màu hoa râm.
Có một nam tử cường tráng khác đi theo bên cạnh hắn.
Khi Lý Dịch chuyển ánh mắt qua bên đó, nao nao, sau đó không nhịn được cười rộ lên.