Chương 1178: Cùng Ăn Một Bữa Không?
Chương 1178: Cùng Ăn Một Bữa Không?
Hậu trạch tửu lầu.
Tần Hòa mỉm cười nhìn Lý Dịch, hắn chắp tay một cái rồi nói.
- Tham kiến Cảnh Vương.
Ngô Nhị đứng ở bên cạnh Tân Hòa, hắn chất phác cười một tiếng, biểu tình hơi ngượng ngùng.
Tần Hòa nhìn sang bên cạnh, lại nói:
- Đây là Cảnh Vương điện hạ, còn không mau hành lễ.
Bốn nữ tử đứng ở bên người hắn lập tức trăm miệng một lời.
- Tham kiến Cảnh Vương điện hạ.
Bên trong bốn nữ tử kia, Lý Dịch nhận ra được một người, Lâm Cầm Lâm Cô nương. Người này chính là người đã tạo ra một trận sóng gió mấy năm trước, nàng ta lấy một cọc án oan khiến cho sự gia tộc Trử gia hưng thịnh phải bại vong.
Ba người còn lại thì hắn chưa từng nhìn thấy bao giờ.
Bốn người chào xong thì rời đi, Tần Hòa nhìn Lý Dịch, giải thích:
- Ba nàng ấy là tỷ muội của Cầm Nhi...
Có giải thích nhiều hơn nữa thì cũng không thể che dấu được sự thật hắn ta là cầm thú.
Hắn ta dứt khoát đừng gọi là Tần Hòa nữa, đổi tên là cầm thú đi.
Lý Dịch nhìn Tần Hòa, khẽ lắc đầu, nói.
- Mấy năm không gặp, không ngờ ngũ gia đã cầm thú tới mức này rồi...
Tần Hòa nhìn sang Thọ Ninh ngồi bên cạnh Lý Dịch, mỉm cười nói:
- Nếu so sánh với Cảnh Vương thì cũng chỉ tính là ngang ngửa nhau thôi....
Tất cả mọi người đều là cầm thú, cầm thú gặp cầm thú, luôn sẽ có một loại thân thiết khi nhìn thấy đồng loại.
Lý Dịch nhìn sơ qua một chút, hỏi:
- Tại sao Ngũ gia không ở Tần phủ, từ khi nào trở thành chưởng quầy tửu lầu rồi?
- Tần phủ quá lớn, lại không có bao nhiêu người, ở không quen.
Tần Hòa cười nói.
- Sau gia phụ rời đi, ta bán Tần phủ, mua tửu lầu này, nhàn rỗi thì làm chưởng quầy, cũng không tệ lắm....
Tần Tướng đã ly thể vào một năm trước.
Vị lão nhân này phụng hiến cả một đời vì Cảnh Quốc, lúc tuổi già lại gặp cảnh nhà tan cửa nát, bên cạnh chỉ còn lại một người nhi tử, Tần gia quật khởi bởi vì Tần Tướng, cũng chung kết bởi vì Tần Tướng. Cũng may những năm cuối đời hắn còn tính an an ổn ổn, không giống Trở Thái Phó, rơi vào một cái kết cục vạn người thóa mạ...
Trở Thải Phỏ nhân buồn bực sầu não mà đã chết ở ba năm trước, Trừ gia cũng trở thành quá khứ. Một thế hệ đế sư Thái Phỏ lại lưu lạc tới tận đây, thật đáng buồn cũng thật đáng tiếc...
- Lúc phụ thân lâm chung vẫn luôn muốn gặp lại ngươi một lần.
Tần Hòa rót thêm trà cho Lý Dịch, nói.
- Mấy năm trước, khi Trở Thái Phó bị người người phỉ nhổ, lúc đó thì mọi người bắt đầu xưng hô phụ thân là văn cốt của Cảnh Quốc. Phụ thân nói mình nào phải văn cốt gì, ngài chỉ có một nắm xương già, thủ vững một chút tín niệm của người đọc sách mà thôi...
Tần Hòa ngẩng đầu nhìn Lý Dịch một chút, nói.
- Ngài nói ngươi mới là xương cốt của Cảnh Quốc, xương cốt chân chính, trước khi người xuất hiện thì Cảnh Quốc không có xương cốt, hiện tại thì đã có rồi. Đáng tiếc hắn chỉ có thể nhìn thấy Cảnh Quốc có xương cốt rồi đứng lên, tiến về trước một bước, rồi hai bước, nhưng lại không thể nhìn xa hơn được nữa....
Lý Dịch nhìn Tần Hòa, đột nhiên hỏi.
- Ngươi không lão hắn à?
- Hận, đương nhiên là hận chứ.
Tần Hòa gật đầu, nói.
- Ngài là một Thừa Tướng tốt, nhưng lại không phải một người cha tốt, nếu không thì hiện giờ Tần gia cũng sẽ không lưu lạc tới tận đây....
- Nhưng mà.....
Tần Hoà nói một hồi thì bật cười, hắn khoát tay, nói.
- Mọi chuyện đã qua hết rồi, hiện tại thì mọi thứ đều rất tốt, làm người thì tốt hơn hết vẫn nên hướng về phía trước, không cần luôn quay
đầu nhìn lại....
Lý Dịch không thể cho ra bất kỳ đánh giá gì về nhân vật Tần Hòa này.
Hắn ta là một trong số ít người hiểu rõ mọi thứ mà Lý Dịch từng gặp, hắn hơi thưởng thức người này, cũng hơi bội phục.
Có lẽ, còn bởi vì hai người đều là cầm thú tại phương diện nào đó.
Tần Hòa uống chén trà, nói.
- Lần này Cảnh Vương hồi kinh, Kinh Đô lại không có một chút tin tức nào, lần mỗ thật sự cảm thấy hơi kỳ quái...
Lý Dịch nghe ra ẩn ý trong lời của hắn ta.
Đơn giản là mỗi khi hắn hồi kinh thì đều sẽ khiến cho Kinh Đô huyên náo, gà bay chở chạy, hận không thể làm cho tất cả mọi người đều biết hắn trở về. Nhưng mà lần này lại hơi quá im hơi lặng tiếng rồi.
Lý Dịch cười cười, đặt chén trà xuống rồi đứng lên nói:
- Lập tức sẽ có tin tức thôi....
Ràm!
Trong tửu lầu, một sĩ tử sưng nửa mặt lật tung một cái bàn lên, tức giận nói:
- Tên đó đâu rồi, đi ra đây cho ta!
Sau lưng tên sĩ tử kia là hơn mười vị trẻ tuổi nối đuôi nhau đi vào.
Những người này có khí chất xuất chúng, y phục hoa lệ, vừa thấy đã biết ngay không phải người bình thường.
Sau lưng họ là một đám quan sai cấp tốc ùa vào.
Bành Nhị ngồi ở cái bàn tận cùng bên trong, nhìn thấy trận thế này, cả người run như cầy sấy.
Hơn mười người này đều là công tử quan gia nổi danh Kinh Đô, tại sao một chuyện cỏn con như vậy mà lại có thể kinh động tới những người này cơ chứ?
Bành Nhị lập tức nhỏ giọng nói với nữ tử bên cạnh.
- Nhanh lên, muội mau đi ra phía sau, dặn vị huynh đài kia tuyệt đối không thể đi ra!
Nhưng mà hắn vừa dứt lời thì chợt nhận ra, cái người dùng năm văn tiền mua bài thi giả kia không phải người bình thường, hắn ta chính là đương kim phò mã, hơn nữa còn có công chúa điện hạ đi theo, hắn ta phải sợ cái gì chứ?
Người nên sợ là mấy người kia mới đúng!
Lúc này, Lý Dịch và Thọ Ninh đã đi ra từ hậu trạch.
Tên sĩ tử sưng nửa mặt chỉ vào Lý Dịch, la to:
- Chính là hắn ta,
Một nam tử trẻ tuổi đứng bên cạnh nhìn tên sĩ tử kia, cau mày hỏi:
- Các ngươi có mấy người mà lại bị một mình hắn ta đánh thành như thế này, còn phải chạy đến huyện nha kêu viện binh?
Một người nam tử đứng phía sau người trẻ tuổi nụ cười nói,
- Nếu ta biết chuyện như vậy thì đã không đến xem trò vui rồi, lãng phí cả một bàn thịt rượu.....
Hai người chỉ lo trò chuyện nên không có phát hiện sau lưng họ, sắc mặt vài người đã đại biển, môi của bọn hắn mấp máy run rẩy, thậm chí đứng cũng không vững.
Lý Dịch quay đầu nhìn Tần Hòa, nói,
- Vất vả lắm mới chiếm được tiện nghi của ngươi một lần, mang tất cả các món đặc sắc trong tiệm của ngươi lên đây đi, mỗi món một
phần....
Tần Hòa nhìn sang Ngô Nhị, nói.
- Đi an bài đi....
- Sắp chết đến nơi rồi còn mà còn muốn ăn cơm!
Vì bị sưng nửa mặt cho nên tên sĩ tử trẻ tuổi kia nói chuyện không được lưu loát cho lắm, hắn ta chỉ vào Lý Dịch, nói.
- Chính là hắn ta!
Nam tử trẻ tuổi bên cạnh nhìn về đám nha dịch phía sau, nói:
- Còn đứng ngây ra đó làm gì, bắt tên này về huyện nha trước đi.
Từ khi đám người tiến vào thì khách nhân trong tửu lầu đã chạy hết, Lý Dịch và Thọ Ninh chọn một cái bàn rồi ngồi xuống.
Đội nha dịch kia đi tới vây quanh cái bàn đó, bọn hắn thấy hai người bình tĩnh như vậy cho nên cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Tên công tử trẻ tuổi vừa ra lệnh kia thấy như vậy thì nổi giận đùng đùng, nhưng hắn chưa kịp làm gì thì đã bị một người túm lại.
Giọng nói của người kia run rẩy.
- Người kia, người kia hình như là, hình như là Cảnh Vương....
- Cảnh Vương?
Người trẻ tuổi nghe vậy thì ngẩn ra, nhất thời không nhớ tới trong Kinh Đô có ai gọi là Cảnh Vương, một giây sau, chờ đến khi hắn kịp phản ứng thì hai chân đã bắt đầu hơi nhũn ra, mồ hôi lạnh trên trán ứa ra không ngừng.
Phụ thân hắn được điều nhiệm tới Kinh Đô nhiệm làm Kinh Thành Lệnh chỉ mới được hai năm, nhưng hắn lại quen thuộc không thể quen thuộc hơn nữa đối với vị Cảnh Vương trong truyền thuyết này.
Đây là một đại nhân vật, người đã từng lấy sức một mình khuấy đảo toàn bộ Kinh Đô, khuấy đảo toàn bộ Cảnh Quốc, ảnh hưởng đến cả
đại thế thiên hạ.....
Hiện tại hai chân hắn như nhũn ra, nhưng rồi lại không thể không đứng thẳng người được.
Hắn cố gắng nâng lên chút khí lực, bước nhanh hai bước về phía trước, la to:
- Dừng tay!
Đội nha dịch kia thấy công tử nhà mình mở miệng, lập tức lui qua vừa.
Người trẻ tuổi thở sâu, tiến lên hai bước rồi khom người xuống, run giọng nói:
- Tham, tham kiến Cảnh Vương! Cảnh Vương điện hạ, chuyện này, chỉ là hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm.
Bịch bịch!
Nghe vậy, có một người cảm thấy hai chân mình như nhũn ra, nhưng không phải tên trẻ tuổi nói lắp bắp kia, mà chính là Bành Nhị.
Người hắn bán đề thi giả không phải phò mã, mà là Cảnh Vương!
Không phải, vẫn là phò mã, Cảnh Vương là phò mã!
Cảnh Vương là phò mã, phò mã là Cảnh Vương...
Bành mập mạp cảm thấy hình như mình đã phát hiện được một cái bí mật không nên biết.
Lẽ nào hắn sẽ bị diệt khẩu sao?
- Tham, tham kiến Cảnh Vương điện hạ...
- Tham kiến điện hạ!
Hơn mười người kia thấy vậy, ai nấy đều run rẩy đi lên trước, sắc mặt trắng bệch, sôi nổi khom mình hành lễ.
Giờ phút này trong lòng họ hối hận đến cực điểm, tại sao họ không chịu ăn ngon uống tốt mà lại cố tình muốn tới đây góp vui?
Một đám người gần như bao vây hết bàn ăn, Lý Dịch quay lại nhìn bọn hắn, nói:
- Các ngươi đứng ở chỗ này làm gì, muốn ngồi xuống cùng ăn một bữa không?