Chương 1180: Không Gọi Là Cô Cô
Chương 1180: Không Gọi Là Cô Cô
Từ khi trở lại Kinh Đô đến nay, Lý Dịch vẫn luôn ở Lý gia, không về Cảnh Vương phủ.
Hôm nay thì cửa chính Cảnh Vương phủ đã được mở ra lần đầu trong suốt mấy năm qua.
- Trước cửa phủ là xe ngựa kiệu quan nối liền không dứt, phần lớn người đều đặt lễ vật xuống, còn chưa bước qua cửa phủ đã vội vàng rời
Mấy năm nay, phủ Cảnh Vương chỉ để lại một ít người hầu quét dọn đình viện, lần này quan viên quyền quý trong kinh tề tụ tới đây, người làm trong phú hơi ứng phó không xuể.
Thọ Ninh dứt khoát điều một ít nha hoàn, hạ nhân trong phủ công chúa của mình tới, chỉ vì để giúp họ vận chuyển lễ vật.
Đương nhiên, cũng không phải tất cả mọi người đều đặt lễ vật xuống mà không vào phủ.
- Túy Mặc đâu, Tiểu Mộ đâu?
Đây là câu đầu tiên mà Tằng Sĩ Xuân nói khi nhìn thấy Lý Dịch.
Lý Dịch lắc đầu, nói.
- Các nàng còn đang ở Như Ý Thành, lần này không có trở về.
Lý Dịch thấy sự chờ mong và kích động trên mặt Tằng Sĩ Xuân biến mất trong nháy mắt, hắn ta liếc nhìn Lý Dịch một chút, thản nhiên
nói.
- Ngươi trở về rồi.
Một cái Hộ Bộ Thượng Thư nho nhỏ mà dám nói chuyện với mình như vậy, mấy năm không thấy mà Tằng đại nhân đã thả bay bản thân không ít.
Có điều xem ở mặt mũi của Túy Mặc và Tiểu Mộ, Lý Dịch tạm thời không tính toán tội thất lễ của hắn.
Lưu Đại Hữu bước nhanh đi tới, trên mặt lộ ra vẻ kích động, nói.
- Điện hạ, ngài trở về rồi....
- Nhìn thái độ của Lưu đại nhân người ta kìa, tốt hơn mấy chục lần so với vị tiền nhiệm nào đó.
- Nhất Thủ xuất kinh tuần tra án oan ở các nơi đã được hai tháng rồi, sợ là trở về không kịp.
Lưu Đại Hữu nhìn Lý Dịch, hơi tiếc nuối nói.
- Nếu hắn biết điện hạ hồi kinh, chắc chắn sẽ rất vui vẻ.
Nghe thấy tên của Lưu Nhất Thủ, Tằng Sĩ Xuân nhìn sang Lý Dịch, nhịn không được cảm thán.
- Huyện An Khê các ngươi thật đúng là nhân tài xuất hiện lớp lớp.
Lão Tằng nói câu này không sai, Lưu Đại Hữu vốn là huyện lệnh An Khê, chưa tới mười năm đã bò lên tới vị trí Kinh Triệu Duẫn, đây chính là cực hạn của một vị quan địa phương.
Còn về Lưu Nhất Thủ, từ một bộ khoái nho nhỏ, thăng chức một đường cho đến bây giờ đã là Hình Bộ Thượng Thư, quan vị tương đương với Tằng Sĩ Xuân, càng có thể xưng một truyền kỳ trên chốn quan trường.
Đồng Văn Duẫn ban đầu là tri phủ Khánh An, bây giờ đã là đương kim Hữu Tướng.
- Người ban đầu là huyện ủy An Khê, hiện giờ đã được phong Vương.
Một huyện thành nhỏ lại đi ra nhiều đại lão như vậy, nói cũng không có mấy người tin tưởng.
Ba người ngồi ở trong viện, Lý Dịch phân phó nhà bếp làm mấy món thức nhắm, lại xách ra một bầu rượu ngon.
Lưu Đại Hữu ngại với thân phận của mình nên hơi cứng đờ, Tằng Sĩ Xuân bởi vì không thấy được Túy Mặc cho nên không thèm để ý tới
Lý Dịch.
Sau khi vài chén rượu xuống bụng, bắt đầu bật chế độ lảm nhảm.
- Điện hạ.....
Lưu Đại Hữu gắp một miếng đồ ăn, nói.
- Ban đầu khi ở Khánh An phủ, ta đã biết điện hạ không phải vật trong ao, một huyện An Khê nho nhỏ sẽ không trói lại người được....
- Việc may mắn nhất cuộc đời ta chính là làm huyện lệnh An Khê.
Hắn cười ha ha.
- Nhất Thủ cũng nghĩ như vậy, Kinh Triệu Duẫn và Hình Bộ Thượng Thư làm lâu rồi, lúc này lại tưởng niệm thời gian ban đầu khi ở huyện
An Khê...
Tửu lượng của Lưu Đại Hữu không cao, cho dù không phải uống rượu mạnh thì hắn cũng nhanh chóng say khướt, gục xuống bàn lầm bẩm cái gì đó.
Tằng Sĩ Xuân uống không nhanh không chậm, sau khi Lưu Đại Hữu gục xuống bàn, hắn lại nhập thêm một hớp rượu, chậm rãi nói.
- Năm đó đại ca bị người khác hãm hại, vì bảo trụ Tằng gia mà một mình gánh chịu tất cả tội lỗi, cửa nát nhà tan. Khi đó quan giai của ta quá nhỏ, chỉ có thể trơ mắt nhìn.....
- Sau lại ta đi từng bước một ngồi vào vị trí Hộ Bộ Thị Lang, lặp lại những gì người nọ đã làm với đại ca ta năm đó lên chính người hắn ta, sau đó ta lại khiến hắn chết ở trên đường lưu đày....
- Thù đã báo, nhưng mà Tằng gia lại không phải Tằng gia trước kia, sau đó Túy Mặc trở lại Kinh Đô, nàng cũng không nguyện ý nhận người nhị thúc này, khi còn bé nàng đã từng thích ta biết bao nhiêu....
Tằng Sĩ Xuân uống một hớp rượu lớn, cười nói:
- Chuyện này ta vẫn phải cảm tạ ngươi, Cảnh Vương điện hạ....
Hắn ôm bầu rượu uống thật sảng khoái, sau đó đứng lên, vỗ bả vai Lý Dịch, nói:
- Đừng để Túy Mặc chịu tủi thân, coi như ta cầu ngươi.
Tằng Sĩ Xuân người đầy hơi rượu rời đi, nhưng mà Lý Dịch biết hắn ta không có say.
Trên thế giới này luôn có một ít người có tình huống đặc thù.
Công chúa khống, nữ hoàng khống, mấy thứ này còn coi như bình thường.
Muội khống, tỷ khống, nữ nhi khống, cháu gái khống cũng có, hơi người tâm tư bẩn thỉu, nhưng cũng hơi người lại không chứa một tia tạp chất nào, sự yêu thương và giữ gìn của họ là thật sự xuất phát từ trong lòng.
Thường Đức đi ra từ hậu viện, hơi thở hơi hỗn loạn.
Điều này đối với một Tông Sư như hắn là không thường thấy.
Trừ phi một Tông Sự khác bức hắn ta tới mức thở hổn hển như vậy.
Minh Châu thì vẫn khí định thần nhàn, khuôn mặt già nua của Thường Đức cười rộ lên như một đóa hoa cúc, hắn khom người nói.
- Lão nô đã không phải đối thủ của điện hạ rồi...
Trong lòng Lý Dịch hơi bị ai.
. Ngay cả Minh Châu cũng đã đột phá rồi, khi nào thì cơ duyên Tông Sư của hắn mới tới đây?
Mà ngẫm lại, coi như hắn đột phá được thì cũng đánh không lại Lão Thường, đánh không lại Từ Lão, càng đánh không lại Minh Châu và Như Ý, nếu như vậy thì đột phá còn ý nghĩa gì nữa?
Lý Đoan nắm tay Tiểu Nhị từ hậu viện chạy tới, hai đứa nhỏ không gặp đã mấy năm, mấy ngày nay như hình với bóng.
Khi Lý Đoan chạy tới bên cạnh Lão Thường, hắn dừng bước, khom người nói:
- Sư phụ.
Tiểu Nhụy cũng nhìn về phía Minh Châu, kêu:
- Cô cô!
Tiểu Nhị không quen biết Thường Đức, bởi vậy nàng không biết gọi thế nào, cho nên bắt chước Lý Đoan gọi một tiếng sư phụ.
Lý Đoạn nhìn sang Minh Châu, do dự một chút rồi mới mở miệng nói:
- Cô Cô.
Lý Dịch chưa kịp sửa đúng cách gọi cho nhi tử thì Lý Đoan đã nắm tay Tiểu Nhị kéo nàng chạy ra bên ngoài.
- Triệu Quốc phái sứ thần tới.
Minh Châu ngồi ở bên cạnh Lý Dịch, nói:
- Mấy tháng nay, Triệu Di tự mình lãnh binh, thế như chẻ tre, liên tiếp công phá mấy cái thành trì của Triệu Quốc. Bây giờ thì Triệu Quốc đã có một nửa lãnh thổ rơi vào trong tay Tề Quốc.
Lý Dịch suy nghĩ một lúc, hỏi.
- Triệu Quốc muốn mượn binh?
Minh Châu gật đầu, nói.
- Ý của các triều thần là, tuy chúng ta có thù cũ với Triệu Quốc, nhưng nếu là Tề Quốc đánh bại Triệu Quốc thì sẽ hình thành uy hiếp lớn hơn nữa đối với chúng ta. Vì phòng ngừa Tề Quốc phát triển lớn mạnh, theo lý thì thì nên xuất binh.
Lý Dịch lắc đầu, nói:
- Sợ là không còn kịp rồi.
Xuất binh không phải nói xuất là có thể xuất lập tức được, không chỉ muốn triệu tập quân đội, còn phải chuẩn bị lương thảo, phát quân lương, lại thêm đường xá xa xôi, chờ đến khi quân đội thủ biên nhận được những mệnh lệnh này thì sợ là đã không còn kịp rồi.
Lần này, Triệu Di có thể nói quyết tâm điên cuồng một phen, là cái loại thần cản giết thần, phật cản giết phật. Nếu hắn cứ khuếch trương như thế thì cuối cùng sẽ trở thành mối họa lớn của Võ Quốc và Cảnh Quốc, hai nước cũng sẽ không ngồi yên không quan tâm đến. Chính là bởi vì biết rõ điểm này cho nên hắn ta mới nhanh chóng xuất binh như vậy, hắn muốn trong thời gian ngắn nhất đánh bại Triệu
Quốc.
Chờ đến khi Triệu Quốc hoàn toàn bị Tế Quốc chiếm lĩnh, lúc này muốn suy nghĩ động đến hắn thì e rằng không phải việc dễ dàng.
Minh Châu gật đầu, nói:
- Cho dù xem như không kịp thì cũng phải chuẩn bị sớm. Một khi Tề Quốc phát triển lớn mạnh, cuối cùng sẽ chỉ đầu mâu về hướng
chúng ta.....
Lý Dịch lắc đầu, nói.
- Triệu Di là người thông minh, không có thiên phạt và đại pháo thì hắn sẽ không xuất binh tấn công Cảnh Quốc hoặc Võ Quốc.....
Sự xuất hiện của hoá dược và đại pháo khiến Cảnh Quốc và Võ Quốc như bật hack, hai nước đang trên con đường hướng tới hàng đầu thế giới về mặt quân sự, lại còn phối hợp với áp dụng chiến pháp, gần như là sự tồn tại vô địch.
- Triệu Di hiểu rất rõ điểm này, cho nên không có được thiên phạt thì hắn sẽ không dám làm như thế...
Hai người ở trong viện thương lượng chuyện này, ngoài viện, Lý Đoan và Tiểu Nhụy ngồi trên xích đu, Lý Đoan bỗng nhiên quay đầu nhìn Tiểu Nhị, hỏi:
- Tiểu Nhị, sau này muội sẽ gả cho ta phải không?
- Đương nhiên rồi!
Tiểu cô nương quay lại nhìn Lý Đoan, đương nhiên mà nói.
- Chúng ta đã ước định rồi, chẳng lẽ huynh muốn đổi ý sao?
- Không có, không có....
Lý Đoan vội vàng lắc đầu, lại nói.
- Nhưng mà nếu như sau này muội gả cho ta, vậy thì không thể gọi vị Cô Cô vừa rồi là "Cô cô" nữa....
- Tại sao?
Tiểu cô nương nháy mắt mấy cái, tò mò nhìn Lý Đoan, hỏi:
- Nếu ta không gọi là CÔ CÔ thì gọi là gì bây giờ?
- Gọi mẫu thân...
Lý Đoan suy nghĩ một lúc, lại nói:
- Còn có vị tiểu cô cô vừa rồi cho muội ăn đồ chơi làm bằng đường, cũng không thể gọi là tiểu cô cô, phải gọi giống như ta, gọi tiểu
nương.....
Việc của Triệu Quốc thì đã có vô số trong thần trong triều nhọc lòng, mấy ngày trước, khi sang năm mới, Lý Dịch đi ra ngoài bái phỏng
mấy vị lão tướng, thuận tay tặng mấy món lễ vật thu được mấy hôm trước.
Sau đó là ăn Tết.
Cảnh Bình năm thứ năm, mồng ba tháng giêng, Kinh Đô đã xảy ra một việc trọng đại.
Thậm chí đối với toàn bộ Cảnh Quốc mà nói, đây chính là một việc siêu cấp trọng đại.
Ngày hôm đó là ngày hoàng hậu hạ sinh một bé trai, mẹ con bình an.