Chương 1190: Người Điên
Chương 1190: Người Điên
Hoàng cung Triệu Quốc, trước một cung điện, tướng lĩnh Tế Quốc đã tề tụ đầy đủ.
Trong điện, một lão giả râu bạc trắng đứng ở trước giường, mặt trịnh trọng nói:
- Bệ hạ, ngài không thể tiếp tục như vậy!
Sắc mặt Triệu Di tái nhợt như tờ giấy, cười cười, nhìn hắn, lạnh nhạt hỏi.
- Ta còn bao lâu?
Lão giả cúi đầu ngẫm lại, tiếp tục nói.
- Nếu bệ hạ Có thể dừng lại, lão thần cũng có thể kéo dài duyên thọ của bệ hạ thêm nửa năm thậm chí một năm.
Một tướng lãnh từ ngoài điện đi vào, lo lắng nói:
- Bệ hạ, sao ngài có thể thả tù binh của Cảnh Quốc như vậy chứ.
- Lăn ra ngoài!
Triệu Di còn chưa mở miệng, lão giả kia đã quay đầu, lạnh giọng nói một câu với hắn.
Tướng lãnh kia nhìn hắn, lùi sau này, mặt xám xịt đi ra ngoài.
Ngoài điện, một tướng quân liếc nhìn hắn một cái, rồi nói.
- Hoa Thần Y từng nói qua, đừng để những tạp sự đó làm loạn suy nghĩ của bệ hạ, hao phí tâm thần của bệ hạ, lúc này, người vào góp vui làm gì?
Trên mặt tướng lãnh kia lộ ra vẻ không phục nói.
- Đây chính là mười ngàn người xem như không thể từ chỗ Cảnh Quốc đổi lấy thiên phạt, thì cũng có thể đổi lấy không ít đồ vật khác, những ngày gần đây, họ quang minh chính đại ăn của chúng ta không biết bao nhiêu lương thực, các ngươi có tính qua thử hay không, bệ hạ thả họ như vậy, chúng ta thua thiệt biết bao nhiêu?
- Tính tình của bệ hạ, ngươi có thể hiểu được sao?
Tướng quân kia liếc hắn một cái, mở miệng.
- Chính vì họ là người của Cảnh Quốc nên bệ hạ mới chịu thả họ.
Tướng lãnh kia nghe vậy, thở dài, không nói thêm gì nữa.
Lúc trước, khi thái tử vây thành, còn là tam hoàng tử bệ hạ, nhận của người kia một thiên đại nhân tình, lấy tính tình của bệ hạ, nhân tình này, chắc chắn phải trả.
Lại nói đến, so với việc đưa Tề Quốc cho bệ hạ ngu ngốc kia thì việc bệ hạ thả 10 ngàn tù binh của Cảnh Quốc, quả thật không đáng nhắc tới.
Tưởng tượng như vậy, tâm lý đã tốt hơn nhiều.
Hắn chỉ có thể thở dài, trơ mắt nhìn một khối thịt mỡ to lớn, từ bên miệng họ chạy đi.
Trong điện, lão giả kia nhìn Triệu Di, nghiêm túc nói:
- Bệ hạ, dừng ở đây đi, lão thần chắc chắn sẽ tận dụng hết khả năng của mình, để điều dưỡng cho thân thể của bệ hạ.
- Yên tâm đi.
Triệu Di cười cười, trấn an hắn:
- Hành trình của chúng ta chỉ vừa mới bắt đầu, hiện tại, ta còn không muốn chết.
Hắn nhìn ra bên ngoài, mở miệng nói:
- Hoa lão... Ngươi ra ngoài, để bọn hắn vào đi.
Lão giả mi đầu quét ngang, kêu lên:
- Bệ hạ.
Triệu Di cười nói.
- Ta chỉ nói hai câu.
Lão giả nhìn hắn, cuối cùng chỉ có thể thở dài, đi ra ngoài cửa, hung dữ nhìn những võ tướng sau đó liếc mắt một chút, nói.
- Mấy người các ngươi đi vào nhớ nói chuyện cẩn thận một chút cho ta, nếu để cho bệnh tình của bệ hạ tăng thêm, lão phu không tha
cho các ngươi!
Mấy vị sát phạt quyết đoán ở trên chiến trường, ai ai là tướng lãnh tiếng tăm lừng lẫy của Tề Quốc, giờ phút này cả đám đều cúi đầu xuống, gật đầu nói vâng.
Họ thà đắc tội bệ hạ, cũng không muốn đắc tội vị này, bởi vì không có ai biết, đắc tội vị lòng dạ hẹp hòi danh xưng Hoa Thần Y này, phía trước sẽ có những khó khăn gì đang đợi mình.
Mấy người đi vào trong điện, Triệu Di đã từ trên giường ngồi dậy, đưa ánh mắt về phía trương địa đồ to lớn kia.
Hắn nhìn các vị tướng lãnh đang đi tới, mở miệng nói:
- Việc sau đó, ta nhờ các người.
Thoáng chốc liền có mấy người nửa quỳ trên mặt đất, cao giọng nói:
- Cẩn tuân theo ý chỉ của bệ hạ!
Cảnh Quốc.
Phía trước, khoái mã cấp tốc truyền một phong văn thư, khiến cho giờ tảo triều hôm nay So với trước kia kéo dài thêm nửa canh giờ.
Một quan viên đứng ở trước điện, kinh nghi nói.
- Bệ hạ, Tề Quốc không có nói bất kỳ yêu cầu gì đã trực tiếp thả người, bên trong, liệu có cạm bẫy gì hay không? Chúng ta không thể không đề phòng.
Một quan viên khác đứng ra, nói.
- Trần đại nhân họ, cũng đã mang người Cảnh Quốc về, họ còn có thể lừa dối chúng ta hay sao?
- Có lẽ Tề Quốc thấy Cảnh Quốc chúng ta uy nghiêm, như vậy nên cảm thấy yếu thế?
- Ta thấy vô cùng có khả năng này.
Trên triều đình, đông đảo quan viên nghị luận ở giữa, Kinh Triệu Duẫn Lưu Đại Hữu từ trong đám người đó bước ra.
Hắn hắng giọng, từ trong tay áo lấy ra một sấp giấy, mở miệng nói.
- Mấy ngày trước ta có làm một số điều tra, chư vị không ngại thì xem thử.
Trên triều đình người nào lại không biết, vị Kinh Triệu Duẫn bình thường ít khi lộ mặt ra ngoài, có khả năng liên tiếp mấy tháng ở trên triều đình không nói một câu, nhưng mỗi một lần hắn mở miệng, thường thường đều thẳng thiết đưa ra yếu điểm, thậm chí là thạch phá thiên kinh.
Cho nên, trong lòng họ đối với vị Lưu đại nhân này, vẫn còn hơi e sợ.
Lần này hắn lấy tờ giấy kia ra, bên trong cũng không viết ngôn luận cao thâm huyền ảo gì, mà chỉ là mấy tổ con số đơn giản.
Tề Quốc, Cảnh Quốc, Võ Quốc và thêm Triệu Quốc nhìn chung đã bị tiêu diệt, phát triển trên chiến trường, danh tướng được thế nhân biết đến, Tề Quốc chiếm sáu thành.
Từ khi Tề Quốc khởi binh phạt Triệu, đến khi Triệu Quốc diệt quốc, chỉ dùng ngắn ngủi bốn tháng.
Ở lần thiên phạt xuất hiện trước đó, Tề Quốc và Cảnh Quốc giao chiến lớn nhỏ mấy chục lần, Cảnh Quốc chiến bại vô số lần, chiếm cứ
tám thành.
Tế Quốc diệt Triệu Quốc sau này, lại phát động quy mô lớn Tây Chinh, hết hạn hôm nay mới thôi, bảy tiểu quốc phía Tây, xem ra đã đặt vào cương vực của Tề Quốc.
Việc này được ghi trên một tờ giấy hơi mỏng, phía trên tờ giấy này ghi chép số liệu, tựa như tàn nhẫn tát một bàn tay vào tất cả triều thần có mặt trong điện.
Một trang giấy, nói cho bọn hắn, nếu như Cảnh Quốc không có thiên phạt, thì ở trên quân sự, kém Tề Quốc rất xa.
Mấy năm nay, nền kinh tế Cảnh Quốc bay lên, dân sinh an ổn, trên cơ bản từ khi khai quốc đến nay đã đạt đỉnh cao.
Trên quân sự dựa vào lợi ích thiên phạt, đã chấn nhiếp các nước, thậm chí Tề Quốc cũng không thể ngăn cản đợt tấn công này.
Nhưng mà, nếu không có thiên phạt, Cảnh Quốc và Triệu Quốc thực không có khác biệt gì lớn.
Tề Quốc có thể trong bốn tháng ngắn ngủi tấn công vào đô thành Triệu Quốc, thì có khả năng dùng thời gian một năm, đánh vào Kinh
Đô.
Hiện tại, Tề Quốc cũng có thiên phạt, tuy không nhiều, nhưng nếu dùng ở trên người Cảnh quốc, họ chắc chắn sẽ nỗ lực cực kỳ khiến đại giới đau đớn thê thảm.
Một tát này, đánh tỉnh rất nhiều quần thần.
Thì ra Cảnh Quốc không mạnh mẽ như họ nghĩ, ban đầu Tề quốc, vẫn như cũ là một Tề Quốc đánh đâu thắng đó.
Chỉ là, từ khi Triệu Quốc diệt vong, thả tù binh của Cảnh Quốc về, họ lại không ngừng nghỉ tiến hành Tây Chinh, vị Triệu Quốc vừa mới đăng cơ Hoàng Đế không lâu này, thật chẳng lẽ là một người điên?
Phía dưới triều đình đã gần như thay đổi sự im ắng tĩnh mịch, Lý Hiên Xoa mi tâm hơi nở, lẩm bẩm nói.
- Họ Triệu, đến cùng đang làm cái gì?
Khi Lý Dịch biết được Triệu Di vô điều kiện phóng thích tù binh của Cảnh Quốc, thì họ đã ở trong một châu nào đó của Võ Quốc, cách Hoàng Đô chỉ có một ngày lộ trình.
Đây coi như hắn trả lại nhân tình cho mình sao?
Cẩn thận tính toán ra, hắn đưa Triệu Di một Tề Quốc, hắn trả nhân tình này mặc dù lớn, nhưng so với hoàng vị Tế Quốc thì vẫn còn hơi không đủ.
Triệu Di đã cầm Triệu Quốc trong tay, đồng thời hướng về mục tiêu thiên hạ cộng chủ của hắn không ngừng tiến lên, đợi đến khi hắn triệt để nắm hơn hai mươi tiểu quốc phía Tây Nam trong tay, thì ở trên phiến đại lục này, chỉ còn Cảnh Quốc, Võ Quốc, cùng một siêu
cấp Đại Tề Quốc.
Tâm lý Lý Dịch hơi không rõ tư vị.
Bá chủ thiên hạ, nói chung thì chung à, làm sao lại như chơi đùa, một cường quốc, nói đánh là đánh, nói diệt thì diệt, trước kia tại sao không phát hiện ra Triệu Di lợi hại như vậy, khi bị Triệu Tranh vây ở Hoàng Đô, không phải giống như rùa đen rút đầu hay sao.
Chẳng lẽ sau lúc đoạt được hoàng vị Tế Quốc, hắn mới thức tỉnh một thuộc tỉnh thần bí gì đó, khí vận gia thân, thật muốn trở thành đại nhất thống Hoàng Đế?
Giờ phút này tâm trạng Lý Dịch có thể dùng ngũ vị tạp trần để hình dung, một chút cũng không khoa trương.
Nếu một ngày kia, Triệu Di chỉ đạo kiếm về phía Cảnh Quốc hoặc Võ Quốc, hắn nên làm cái gì?
Cũng không phải hắn sợ Triệu Di, chỉ là hắn đã chuẩn bị kỹ càng, qua một đoạn thời gian nữa, thì triệt để về hưu dưỡng lão, đánh tới đánh lui, không được an ổn sinh sống.