Chương 1197: Không Làm Hoàng Đế!
Chương 1197: Không Làm Hoàng Đế!
Đối với việc Dương Vạn Lý bỗng nhiên kích động làm lòng Lý Dịch nảy sinh nghi ngờ, Lý Dịch ngẫm lại, nhìn qua chỗ hắn, hỏi:
- Ta hỏi ngươi, hoàng tộc Dương thị của chúng ta có phải không có đàn ông hay không?
Lý Dịch nhìn hắn khá lâu, nhịn không được tiếp tục hỏi:
- Bắt đầu từ khi nào?
Dương Vạn Lý bắt đầu híp mắt lại, đột nhiên hỏi ngược lại hắn:
- Ngươi còn chưa đến Tông Sư?
Lý Dịch cười cười, nói:
- Xem như người vào Tông Sư, ngươi cũng không phải đối thủ của nương tử nhà ta?
Dương Vạn Lý cười giễu một tiếng:
- Là nam nhân, ngươi đừng lúc nào ra ngoài cũng lấy nương tử của mình ra!
- Ngươi cũng không phải đối thủ của nhị tiểu thư nhà ta.
- Ngươi cũng không phải đối thủ của Minh Châu nhà ta.
Lý Dịch ngẫm lại, bổ sung thêm một câu.
- Có lẽ ngươi còn không biết Minh Châu là ai, nhưng mà việc này cũng không quan trọng, ngươi không phải đối thủ của Như Ý, cũng không phải đối thủ của Minh Châu.
Từ trong trăm vạn người mới có được một cao thủ Tông Sư, Dương Vạn Lý bỗng nhiên cảm thấy hơi đau lòng.
Hắn không phải đối thủ của tỷ muội Liễu Thị, không phải đối thủ của Từ Thiên, cũng không phải đối thủ của Điền Đan.
Từ Thiên nói hắn cũng không phải là đối thủ của thái giám họ Thường kia, hiện tại lại có thêm một người.
Hắn còn cần tên tuổi tông sư này để làm cái gì?
Hắn thở sâu, thật vất vả mới bình phục tâm trạng, nói:
- Ý lão phu nói là trừ ta ra.
Lý Dịch muốn nhắc nhở hắn trả một cái gọi là Dương Phủ, tuy hiện tại Dương Phủ vẫn còn sống, nhưng trong mắt người khác thì hắn đã chết, Lý Dịch cũng sẽ không nhắc lại nữa.
Hắn gật đầu, mở miệng nói:
- Người chỉ có thể nói hoàng chất tốn kia quá ác.
Nếu như không phải Võ Quốc có một vị hoàng đế vì muốn dọn sạch uy hiếp nên đã giết sạch thành viên hoàng thất thì việc thượng vị của Dương Liễu Thanh, cũng sẽ không thuận lợi đến như vậy.
Dương Vạn Lý tiếp tục nói:
- Hoàng tộc Dương thị không có đàn ông, nhưng Hoàng Đế đời tiếp theo của Võ Quốc, chắc chắn phải có huyết mạch của hoàng thất, cho nên hắn chắc chắn phải là hài tử của Thanh nhi.
Lý Dịch gật đầu, Dương lão đầu nói có đạo lý, nhưng cái này có quan hệ gì đến việc hắn có thừa nhận hay không?
Dương lão đầu nhìn hắn, một dáng vẻ hiểu rõ nói.
- Thanh nhi thích ngươi, cho nên hài tử của nàng, chỉ có thể là hài tử của ngươi.
Trái tim Lý Dịch bỗng nhiên đập mạnh một chút, chỉ vào hắn, lớn tiếng nói.
- Ngươi đừng nói mò.
Lão gia hỏa này, chẳng lẽ phát điên, Dương Liễu Thanh là đồ đệ của Như Ý, là sư điệt của hắn, đây là loạn luân, hắn sao có thể giống như cầm thú, đánh chủ ý lên nàng.
Cho đến trước mắt thì không có.
- Ta không vu khống ngươi, ngươi cũng không cần không thừa nhận.
Dương lão đầu nhìn hắn, bỗng nhiên nói:
- Chỉ cần người đồng ý ta, sau này các ngươi sinh ra con trai đầu tiên mang họ Dương, ta sẽ không ngăn cản.
Dương lão đầu điên, khẳng định là điên.
Lý Dịch hoài nghi hắn có thể bởi vì luyện công mà tẩu hỏa nhập ma, hoặc bị mình đả kích, hắn phát hiện Tông Sư này chỉ là một Tông Sư giả, nhất thời cảm thấy sống rất không ý nghĩa, sớm làm người già si ngốc.
Hắn sẽ không so đo với một người điên, bởi vì hắn còn rất nhiều chuyện phải bận rộn.
Thường nói, giúp người giúp đến cùng, đưa Phật đưa đến Tây Thiên.
Hắn giúp Dương Liễu Thanh ngồi lên vị trí nữ hoàng, thì cũng có trách nhiệm giúp cho nàng ngồi an ổn ở trên vị trí này.
Bây giờ vấn đề quốc khố đã được giải quyết, thật lâu trước đây, Lý Dịch đã hiểu rõ, đối với một quốc gia mà nói, có tiền là nhanh nhất, đơn giản nhất, phương thức trực tiếp nhất đương nhiên chính là xét nhà, một gia tộc lớn như Trương gia, chép hơn mấy cái, quốc khố không thể thiếu bạc được.
Đương nhiên, cũng không thể làm giống như cắt rau hẹ, cắt một lứa lại một lứa, như vậy đối với một quốc gia an ổn mà nói là bất lợi.
Những gia tộc lớn đó sở dĩ tồn tại được thì phải có ý nghĩa tồn tại của họ, việc quốc gia cần, là nghe lời gia tộc.
Lấy thủ đoạn lôi đình, thanh trừ mấy khối u ác tính lớn nhất, tự nhiên sẽ sinh ra chấn nhiếp đối với người còn lại.
Việc sau đó, nên tiến hành theo chất lượng, chầm chậm mưu toan.
Việc này là đi một lần đường mà Minh Châu đã đi qua.
Nhìn chung các việc xử lý thư viện, giúp đỡ hàn môn và con cháu bách tính nghèo khổ, đánh vỡ thế gia đại tộc lũng đoạn ở trong quan
trường.
Tạo giấy và in ấn, cũng phải truyền cho nàng, đây là vì đánh vỡ lũng đoạn thư tịch của những hào phiệt kia.
Luật pháp Võ Quốc cũng cần phải tiến hành cải tiến, không giống Cảnh Quốc, còn ở thời kỳ bình ổn quá độ, phải quyết đoán, cần phải thi hành Nghiêm Cách.
Trong hoàng thành, những ngày này, mỗi ngày đều có làn gió mới ấp ủ.
Vui sướng của việc cải cách, đã không thể xưng vui sướng, cải cách gió lốc gần như lấy thế quét ngang, bao phủ Hoàng Độ, lan rộng ra các địa phương khác.
Ở trong suy nghĩ của bách tính Võ Quốc, địa vị Dương Liễu Thanh đã gần như Thần, việc này chủ yếu do công việc quảng cáo ban đầu làm rất tốt, vô luận Lý Hiên hay Triệu Di cũng không làm được đến mức này.
Cái này khiến mệnh lệnh của nàng, khi thi hành, căn bản không gặp trở ngại quá lớn, đủ để cho bất luận Hoàng Đế nào xấu hổ.
Lý Dịch giao bản nữ hoàng công lược cuối cùng cho Dương Liễu Thanh, tiếp đó, nàng chỉ cần vững bước thi hành, sẽ không xảy ra vấn đề lớn gì.
Hắn đi ra đại điện, nhìn thấy một bóng người ở phía xa đang đi tới.
- Bạch Tố?
Lý Dịch hơi không xác định hỏi.
- Tham kiến Cảnh Vương.
Nữ tử kia hướng hắn tùy ý chắp tay một cái.
Tuy nói nữ mười tám tuổi thì thay đổi rất lớn, nhưng Bạch Tố đã sớm qua tuổi mười tám, Lý Dịch và nàng cũng chỉ mới mấy tháng không gặp, thế nhưng lại cảm thấy nàng biến hóa rất lớn.
Là rất lớn.
Lý Dịch dứt bỏ những suy nghĩ đó, nhìn nàng hỏi:
- Biết minh chủ các Cô đi nơi nào không?
- Không biết.
Bạch Tổ lắc đầu.
Hành tung của Như Ý không nói cho người khác biết, nhưng không nói cho Bạch Tổ khả năng này lại không lớn, Lý Dịch ngẫm lại, hỏi:
- Cô tới nơi này làm gì?
Bạch Tố tùy ý nói:
- Tìm Thanh cô nương.
Lý Dịch phất tay, hai người võ công không khác gì nhiều, cũng đều đi theo bên người Như Ý, Bạch Tố và Dương Liễu Thanh quan hệ rất không tệ.
Trước đó, ở một chỗ trong cung điện, trên mảnh đất trống lớn.
Bạch Tố và Dương Liễu Thanh đều thở hổn hển, sợi tóc hơi lộn xộn.
Bạch Tổ lau lau cái trán đầy mồ hôi, mở miệng nói.
- Xem ra làm nữ hoàng thật sự rất bận bịu, lần sau gặp lại, cô không phải đối thủ của ra.
Dương Liễu Thanh nhìn nàng, bĩu môi, nói:
- Cô chỉ là thắng nửa chiêu mà thôi, có cái gì mà đắc ý chứ?
- Nửa chiêu cũng là thắng.
Bạch Tố Cởi áo ngoài ra để ở bên cạnh, nhìn nàng, tiếp tục nói:
- Đợi đến lần sau, cũng đã là một chiêu hai chiều.
Dương Liễu Thanh không tiếp tục đề tài này, nàng nhìn Bạch Tố, bỗng nhiên nói:
- Cô đứng yên chỗ đó đừng nhúc nhích.
Bạch Tố nhìn nàng, nghi ngờ hỏi:
- Làm sao?
Dương Liễu Thanh ngừng lại trước người nàng một chút, dò xét nàng khá lâu, đột nhiên hỏi.
- Ngươi có phải lại tìm được bí phương gì hay không?
Bạch Tố cúi đầu xuống, lập tức biết ý tứ trong lời nói của nàng.
Nàng hơi đỏ mặt, hỏi.
- Cô cũng cảm thấy như vậy?
Dương Liễu Thanh gật đầu.
Trên mặt Bạch Tổ hiện ra vẻ tươi cười, rồi nói:
- Lúc nào có thể giống như minh chủ thì quá tốt.
- Nåm mo di
Dương Liễu Thanh nhìn nàng một cái, lại hỏi:
- Khi nào đi.
Bạch Tố thuận miệng nói:
- Hai ngày nữa đi cùng tiền bối Như Nghi.
Trên mặt Dương Liễu Thanh hiện ra một tia hâm mộ, lại rất nhanh biến mất.
- Bạc để xây thư viện, không cần lấy từ trong quốc khố ra, các hương thân và phú thương, đều sẽ rất nguyện ý đưa ra số bạc này, thậm chí còn có thể có dư rất nhiều, chỉ cần phải chuyên gia đi quản lý, cuối cùng muốn dùng đến phía trên thư viện, có thể tiết kiệm chi tiêu quốc khố ở thư viện.
Khi Lý Dịch giải thích cho Dương Liễu Thanh một số chi tiết, hắn phát hiện ánh mắt nàng nhìn về phía trước, không biết lúc nào đã thất thần.
Lý Dịch nhẹ nhàng gõ gõ cái bàn.
Dương Liễu Thanh lập tức trở về làm Thần, vội vàng nói:
- Thật xin lỗi, sư bá.
- Không có việc gì
Lý Dịch phất tay, nói:
- Nếu ngươi mệt, thì trời sáng hãy nói.
- Ta không mệt.
Dương Liễu Thanh lắc đầu, nhìn hắn, mở miệng nói:
- Sư bá tiếp tục đi.
Lý Dịch gật đầu, một lần nữa mở miệng.
- Những đại tộc trong kinh đó, không thể một mực chèn ép, tốt nhất có thể lôi kéo một bộ phận, hình thành cục diện chế ước thăng
bằng.
Lý Dịch lại nhìn trạng thái thất thần của Dương Liễu Thanh, một lần nữa gõ gõ cái bàn.
Mấy ngày nay nàng rất kỳ quái, nàng làm việc từ trước đến nay so với ai khác cũng đều nghiêm túc hơn, hai ngày này lại nhiều lần thất
thần.
Lý Dịch nhìn nàng, hơi lo lắng hỏi:
- Sao ngươi?
- Ta.
Dương Liễu Thanh nhìn hắn, ha hốc mồm, lại vẫn không nói cái gì.
- Không có chuyện gì không thể nói.
Lý Dịch nhìn nàng, nghiêm túc nói:
- Mặc kệ xảy ra chuyện gì, ta và sư phụ ngươi đều đứng ở bên cạnh ngươi.
Dương Liễu Thanh trầm ngâm khá lâu, bỗng nhiên ngẩng đầu, thở sâu, nhìn Lý Dịch, rồi nói:
- Sự bá, ta không muốn làm Hoàng Đế.
Lòng Lý Dịch lập tức nao nao.
Dương Liễu Thanh nhìn qua chỗ hắn, lấy hết dũng khí, mở miệng nói lại lần nữa:
- Sư bá, ta không muốn làm Hoàng Đế, ta muốn về Như Ý thành, ta muốn về Liễu Minh, ta muốn, ta muốn lưu lại ở bên người sư phụ, học võ công với nàng.