Chương 1201: Cá Cắn Câu!
Chương 1201: Cá Cắn Câu!
- Ngươi từng đưa Tề Quốc cho ta, hiện tại, ta trả nó lại cho ngươi.
Triệu Di nhìn Lý Dịch, hết sức chăm chú nói.
- Ta không muốn.
Lý Dịch không hề nghĩ ngợi, trả lời như chém định chặt sắt.
Thứ hắn đưa là một quốc gia, không phải một khối ngọc, một bức tranh chữ hay lễ vật bất kỳ nào đó, ai có bệnh thần kinh mới đưa quốc gia cho người khác chứ?
Chuyện này cũng không phải cầu huyết, quốc gia lớn như vậy, muốn đưa thì đưa sao?
Lý Dịch nhắc nhở hắn nói:
- Đó là Tề Quốc của ngươi.
Triệu Di cải chính:
- Là của ngươi.
Lý Dịch đột nhiên hỏi:
- Ngươi có nhi tử sao?
- Không có.
Triệu Di lắc đầu nói.
Lý Dịch ngẫm lại, nói:
- Nữ nhi cũng được.
- Nữ nhi cũng không có.
Người đã lớn như vậy, nhi tử không, nữ nhi cũng không có, Lý Hiên đều có bốn đứa bé rồi, hắn cũng có ba nhóc, tuổi Triệu Di không chênh lệch lắm so với bọn hắn, mà hương hỏa cũng không có, không thấy xấu hổ sao?
Lý Dịch vẫn chưa từ bỏ ý định, hỏi:
- Ngươi còn có một muội muội, hoặc tỷ tỷ nào khác không?
- Các nàng không thể nào trở thành chủ nhân thiên hạ.
Triệu Di nhìn hắn, nói:
- Chỉ ngươi có thể thôi.
- Ngươi có suy nghĩ về cảm giác của ta hay không?
Lý Dịch nhìn hắn, nghiêm túc nói.
- Ta cũng không muốn.
- Ta biết ngươi không nghĩ tới.
Tử* đã từng nói qua:
- Kỷ Sở bất dục, vật thi vụ nhân**.
[*Nhà thầy, đàn ông nào có đức hạnh học vấn đều gọi là tử cả. Như Khổng-tử ]
[**Việc mình không muốn, đừng làm với người khác.]
Lý Dịch cảm thấy, sở dục của mình, cũng vật thi vụ nhân.
Triệu Di muốn làm chủ nhân thiên hạ, hắn không muốn, hắn muốn mình phải làm, đây chính là việc sai của hắn.
Chung quanh chỉ còn lại ba quốc gia Tề Quốc, Cảnh Quốc và Võ Quốc.
Hoàng đế Cảnh Quốc có ý muốn đánh nhi tử chưa ra đời của hắn, nữ hoàng quốc gia Võ Quốc không muốn, nhất định phải chạy tới học võ công với nương tử chưa về nhà chồng của hắn, hoàng đế Tề Quốc lợi hại hơn, đánh chủ ý lên cả bản thân hắn.
Lý Dịch đột nhiên cảm thấy, toàn bộ thế giới này đối với hắn đều là tràn đầy ác ý.
Hắn nhìn Triệu Di, hỏi:
- Ngươi cảm thấy, bách tính Tế Quốc các ngươi, bách quan Tề Quốc, sẽ đồng ý người làm như vậy sao?
Triệu Di cười cười, nói:
- Ta còn có thời gian nửa năm, thời gian này, đủ để ta giúp người dọn sạch mọi việc trở ngại.
Lý Dịch còn có thể nói cái gì?
Hắn nắm cổ tay Triệu Di, trầm mặt nói:
- Ngươi cùng ta đi tới đây!
Triệu Di vô ý thức hất tay hắn ra, lại không có hất được, chỉ có thể bị Lý Dịch kéo đi ra sân nhỏ.
Lý Hiên dán lỗ tại trên cửa, khi Lý Dịch kéo cửa ra, hắn nhanh chóng lách vào trong.
Lý Dịch trầm mặt đi phía trước, cái gì chủ nhân thiên hạ, người nào thích làm thì làm, dù sao hắn sẽ không làm.
Hắn hiện tại chỉ muốn làm rõ ràng Triệu Di còn cứu được hay không.
Điền lão với Từ Lão mấy ngày trước lưu lạc chân trời đã trở lại, Điền lão không chỉ tu vi võ học tinh thâm hơn, y đạo cũng tinh thông, Lý Dịch tính toán trước để nàng nhìn một cái cho Triệu Di.
Một chỗ phía trước nhà tranh.
Triệu Di nhìn Lý Dịch, lắc đầu nói.
- Ta sớm đã coi nhẹ sinh tử, Lý huynh không cần lại phí khổ tâm.
Lý Dịch nhíu mày nói:
- Bớt nói nhảm, tự ngươi đi vào hay muốn ta mang người đi vào.
- Tự ta đi vào.
Triệu Di bất đắc dĩ gật đầu, nhìn hắn, nói:
- Làm phiền Lý huynh ở bên ngoài chờ một chút.
Cũng không phải bị bệnh hoa liễu, tránh người có gì tốt, trong lòng Lý Dịch nghĩ như vậy, bước chân cũng không đi vào.
- Vươn cổ tay ra đi.
Trong nhà lá, Điền lão ngồi phía trước bàn, nhìn hắn nói.
Triệu Di cũng không vươn cổ tay, lắc đầu, nói:
- Không dám làm phiền tiền bối, mấy ngày này, bọn họ tìm đến rất nhiều thần y, lời nói giống nhau, vãn bối thật sự muốn lại nghe lần
nữa.
Điền lão khiêu mi nói:
- Vậy ngươi tại sao còn đi đến đây?
Triệu Di giải thích.
- Ta không đi, Lý huynh sẽ không bỏ qua.
- Đã đến rồi, vậy xem một chút đi.
Điền lão đứng lên, khi thanh âm truyền đến, cả người đã biến mất tại chỗ, ba ngón tay nắm đến tay hắn.
Sau khi Triệu Di kịp phản ứng, nàng đã buông tay ra.
Nàng nhìn chằm Triệu Di khá lâu, Triệu Di cũng nhìn thẳng qua.
Một lúc, Điền lão mới lắc đầu, thở dài nói:
- Thật là bệnh nguy kịch, không có thuốc chữa.
Bệnh nguy kịch, không có thuốc nào cứu được.
Đây là đáp án Lý Dịch đạt được từ trong miệng Điền lão.
Trong thư viện hắn có sách thuốc, nhưng bị thiếu dụng cụ và dược liệu, trừ lý thuyết ra, hắn chẳng còn cái gì.
Lý Dịch lắc đầu, lần nữa trở về.
Tam Hoàng tề tụ không dễ dàng, hắn tự mình vào bếp, tự nhiên cũng chả sao.
Sau khi biết Triệu Di không còn sống lâu nữa, thái độ Lý Hiên đối với hắn tốt hơn nhiều, chí ít không còn thời thời khắc khắc đều xụ mặt.
Hắn ngồi xổm trong sân quan sát hơi nước rồi mở nắp ấm lên, càng về sau, thế mà có chút hăng hái cùng Triệu Di đi bàn về lực áp suất không khí...
Sau khi ăn xong, Lý Dịch và Triệu Di trên đường tản bộ.
- Trước khi chết mới có thể ăn đến thức ăn Lý huynh tự tay nấu, đúng là không hối tiếc mà.
Lý Dịch đối với hành động lấy lòng của Triệu Di không quan tâm, hắn biết hắn nấu Cơm ăn ngon, không cần hắn khen cơm ăn vẫn ngon.
- Nơi này thật sự là một chỗ tốt.
Triệu Di quay đầu nhìn từ phương, nói.
- Khi nàng còn tại thế, luôn thường xuyên mơ về một thế giới không ai nhặt của rơi trên đường, đêm không cần đóng cửa...
Không nhặt của rơi trên đường, đêm không cần đóng cửa, đợi thêm một ngàn năm cũng không thực hiện được.
Lý Dịch biết Triệu Di nói vị muội muội gọi “Triệu Cơ” kia, vì tôn trọng người chết, câu nói này Lý Dịch cũng không nói.
Hắn đổi chủ đề, hỏi:
- Nàng là muội muội ruột của ngươi?
Triệu Di gật đầu, nói:
- Chúng ta cùng một mẹ sinh ra.
- Triệu Di, Triệu Cơ...
Lý Dịch lắc đầu, nói:
- Tên các ngươi còn rất giống, có ít người khả năng không chú ý nhất định viết sai...
- Là mẫu phi đặt cho, đừng nói người thường, ngay cả ta và muội muội, khi còn bé cũng thường xuyên viết sai.
Triệu Di cười cười, nói:
- Mẫu phi mới đầu chỉ là một cung nữ trong cung, phụ hoàng một lần sau khi say rượu, mới có ta, nàng mới được phong tần, nàng chưa từng đọc sách, nhưng vẫn xin phụ hoàng đặt tên cho chúng ta, vì thế lật không ít sách, cảm thấy chỉ có hai chữ này xinh đẹp nhất...
Lý Dịch không cảm giác được hai chữ này xinh đẹp cỡ nào, hắn cảm thấy Triệu Quốc với hơn hai mươi tiểu quốc phía Tây kia rất oan ức.
Quốc gia bọn họ bị tiêu diệt, thực ra chỉ vì một mộng tưởng không thực tế của thiếu nữ đã chết...
Tính toán, nghĩ đến trên một đời Hoàng Đế Võ Quốc là vắng mặt thế nào, hắn cũng cảm thấy mình không có tư cách đối với việc này mà đậu đen rau muống Triệu Di.
- Tề Quốc không thể rơi vào tay người khác.
Triệu Di nhìn hắn, bỗng nhiên nói:
- Chuyện ta muốn làm, chỉ có người có thể làm được.
Hắn một lần nữa lấy ra một khối thẻ bài màu bạc, đưa cho Lý Dịch, nói:
- Sau khi ta chết, người cầm tấm lệnh bài này, có thể hiệu lệnh Tế Quốc.
- Ta sống ở Như Ý Thành rất tốt, hiệu lệnh Tế Quốc làm gì? Ta không muốn, người nào muốn thì người đó đi.
Lý Dịch lắc đầu, nhanh chân hướng về phía trước đi đến, gọi lại một bóng người trước mặt, nói:
- Bạch Tố, cô chờ một chút.
Từ Bạch Tố nơi đó xác nhận qua, bây giờ Như Ý còn đang ở trại Liễu Diệp.
Lý Dịch không kịp chờ đợi muốn rời khỏi nơi này tìm nàng.
Đến cùng vì nhớ nàng, thứ hai, nơi này một chuỗi việc lộn xộn, hắn cũng không tiếp tục muốn quản.
Cái gì chủ nhân thiên hạ, không có bất cứ quan hệ nào với hắn, cái phá thẻ bài này, hắn một chút đều không muốn.
Triệu Di một lần nữa trở về sân, để tấm bảng hiệu kia trên bàn đá trong viện.
Hắn quay đầu lại, nhìn hai người vẫn luôn theo sau lưng hắn, nói:
- Trời sáng lên đường trở về.
Thị vệ kia trên mặt lộ ra vẻ làm khó.
- Bệ hạ, ngài nên nghỉ ngơi một thời gian.
Triệu Di thở dài, nói:
- Không có thời gian.
Khi hắn đi ra sân nhỏ, nhịn không được lớn tiếng ho khan, vội vàng lấy khăn tay ra, bịt lại miệng mũi.
- Cái này là thế nào?
Một lão giả chống quải trượng, mới vừa từ viện khác đi tới, nhìn thấy tơ máu phía trên khăn tay, trên mặt già lộ rõ vẻ kinh ngạc.
- Làm sao còn thổ huyết...
Hắn thì thào một câu, cúi đầu nhìn, đưa tới cái đùi gà trong tay mình, nói:
- Tới ăn cái đùi gà an ủi một chút?
Lý Dịch thu thập xong bọc hành lý, nhìn Bạch Tố, hỏi:
- Cô xác định nàng còn ở trại Liễu Diệp?
- Xác định.
Bạch Tố gật đầu, nói.
Lý Dịch gật đầu, khua tay nói:
- Đi.
- Cảnh Vương, hẹn gặp lại.
Bạch Tố phất phất tay với hắn, đi đến bên cạnh một nữ tử cách đó không xa, nhỏ giọng nói:
- Truyền tin Minh Chủ, Con cá đã mắc câu...