Chương 1203: Khâu Cuối Cùng ( Đại Kết Cục )
Chương 1203: Khâu Cuối Cùng ( Đại Kết Cục )
Trong một phòng nào đó trong Liễu Diệp trại, Lý Dịch mặc hỉ bào đỏ thẫm, bị trói gô bằng một loại phương thức rất sỉ nhục.
Tình cảnh quen thuộc bao nhiêu, đây đã là lần thứ hai trong đời hắn bị Như Ý bắt cóc.
Nếu như không phải trong thời khắc mấu chốt lão Phương phản bội, từ phía sau điểm huyệt đạo của hắn, Lý Dịch cảm thấy lại có thể phản kháng tượng trưng một chút.
Cửa gian phòng bị người mạnh mẽ đẩy ra, Liễu nhị tiểu thư từ bên ngoài đi vào.
Ở thế yếu hơn, lúc nên cúi đầu thì cúi đầu.
- Việc đã đến nước này, muốn chém giết, muốn róc thịt cứ tự nhiên, muốn làm gì cũng được.
Lý Dịch ngẩng đầu, hiên ngang lẫm liệt, không sợ hãi chút nào nói.
- Cho dù muội chà đạp ta, ta cũng sẽ không phản kháng.
- Được.
Liễu nhị tiểu thư gật đầu nói.
Sau đó thì hắn thật sự bị chà đạp.
Tối nay, Liễu Diệp trại, đèn lồng đỏ treo trên cao, khắp nơi tràn ngập vui vẻ, đến cả ánh trăng, cũng khoác lên một tầng màu đỏ thản
nhiên.
Lão Phương ở bên ngoài uống rượu, đắc ý nói:
- Nói cho các ngươi biết, năm đó lần đầu tiên Cô gia lên núi, là bị ta tự tay cột.
Ở bên cạnh hắn, rất nhiều thành viên Liễu Minh một mặt cực kỳ hâm mộ.
- Phương đại ca, ngươi tỉ mỉ kể một chút đi.
- Đúng đúng đúng, khi đó, là Minh Chủ tự mình động thủ sao?
- Đến, rót đầy cho Phương đại ca trước
Lão Phương hài lòng nhấp ngụm rượu, ánh mắt lộ ra màu sắc nhớ lại, lẩm bẩm nói:
- Kể tỉ mỉ một chút, vậy thì tỉ mỉ kể một chút đi.
Sau ba tháng, Như Ý Thành.
Lý Dịch nằm trên đồng cỏ, bàn chân Lý Mộ để trần, mang theo hai tiểu cô nương chạy tới chạy lui ở trước mặt hắn, nàng lớn hơn so với nhị nha đầu và tam nha đầu nhà Lý Hiên một chút, rất ưa thích loại cảm giác làm tỷ tỷ này.
Càng xa một chút, Như Nghi và Vương Thấm nói cái gì đó, Lý Đoan và Lý Nhị tay trong tay đứng sau lưng các nàng, không biết nghe được cái gì, cả hai cùng đỏ mặt, nhanh chóng cúi đầu chạy đi.
Họ chạy đến bên người Túy Mặc, tay nắm tay, nhìn bức họa Túy Mặc vẽ cho Nhược Khanh và Uyển Như.
Tiểu Châu lại điều chế ra một loại rượu Cocktail mới, Tiểu Hoàn và Tiểu Thúy không nguyện ý làm phẩm tửu sự của nàng, bị nàng đuổi theo chạy.
Thọ Ninh lôi kéo tay Vĩnh Ninh, đứng chung một chỗ với Dương Liễu Thanh và Bạch Tố.
Trong tầm mắt các nàng, hai bóng người nhanh nhẹn bay múa, nhanh đến chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng thản nhiên.
Như ý ở Liễu Diệp trại bá vương ngạnh thương cung, cuối cùng vẫn sớm hơn Minh Châu một bước, nhưng thịnh đại hôn lễ một tháng trước, nàng lại mặc thêm một lần áo cưới.
Minh Châu và Thọ Ninh tự nhiên không cần so sánh.
Nhưng Như Ý và Minh Châu, vấn đề ai là tỷ tỷ ai là muội muội, các nàng từ trước đến nay đều ưa thích dùng vũ lực giải quyết.
Vấn đề này đến bây giờ vẫn chưa giải quyết.
Sau đó, các nàng mỗi ngày đều muốn đánh một chầu.
Trần Trung và Trần tam tiểu thư nói chuyện trong lương đình, Tằng Sĩ Xuân đi đến bên người Lý Dịch, nói.
- Lần này, chúng ta và Võ Quốc đã gần như bàn ổn thỏa, nếu Tề Quốc lại có dị động, hai nước Cảnh - Võ, sẽ cùng lúc phát binh.
Lần này, Tằng Sĩ Xuân làm sứ thần Cảnh Quốc đến thương lượng với Võ Quốc, Lý Dịch không biết, nước hai người họ nói thì nói, địa phương tại sao muốn chọn tại Thành Như Ý của hắn.
Ngày hôm sau, Triệu Di rời Thành Như Ý đi Khánh An phủ trước, liền lên đường rời đi, sau đó không còn có tin tức hắn truyền đến.
Lý Dịch cho người điều tra thêm, hắn thật có một vị muội muội gọi là Triệu Cơ, sớm đã qua đời mười năm trước.
Bởi vì Minh Châu, Dương Liễu Thanh và Lý Hiên đều ở nơi này, chỗ dò xét đến rất nhiều tin tức Võ Quốc và Cảnh Quốc, tự nhiên tất cả cũng đều tụ tập ở đây.
Trong khoảng thời gian này, trên triều đình Tế Quốc, thay đổi nhân sự cực kỳ nhiều lần, nhiều lần đến đáng sợ.
Một quốc gia vô luận ở vào thời kỳ nào, cũng sẽ không nhiều lần lên chức trích điều quan viên như thế, một cử động kia của Tề Hoàng, khiến cho toàn bộ triều đình, lòng người bàng hoàng.
Mà Triệu Quốc và các nước Tây phương bị Tế Quốc diệt đi, cũng dần dần bắt đầu có dấu hiệu bất ổn, thời gian mấy tháng, đã có vài chục cuộc bạo loạn lớn xảy ra, còn về quy mô nhỏ một chút, càng là vô số.
Tề Quốc Có năng lực diệt nhiều quốc gia như vậy, lại không có năng lực ổn định và quản lý.
Đây là nguyên nhân lúc trước Lý Dịch không hiểu cử động của Triệu Di.
Hắn không biết lúc trước Triệu Di nói những lời kia, cuối cùng là thật hay giả, nhưng Tế Quốc bây giờ, tình huống không thể lạc quan, Tây chinh tai hại đã bạo lộ ra, họ không có năng lực để tiếp tục xuất binh đánh Cảnh Quốc và Võ Quốc, chỉ những những bạo loạn và phản quân đó đã cần hao phí cực lớn tinh lực của họ.
Lão Phương đi tới, đưa một phong thư cho hắn, nói:
- Cô gia, Tề Quốc gửi thư.
Lý Dịch tiếp nhận lá thư này, phong thư rất nhẹ, hắn lại cảm thấy nặng như vạn tấn.
Khá lâu hắn mới mở ra phong thư, cái này xem xét, lại khá lâu.
Hắn trở về, đi vào phòng, lấy ra một khối lệnh bài màu vàng.
Vì sao cục diện rối rắm mọi người để lại, đều cần hắn tới sửa chữa?
Hắn có một loại xúc động muốn mắng chửi người, miệng mở to, lại chỉ là thở dài.
Như ý và Minh Châu lại có hạng mục tỷ thí mới.
Như Ý chọn Triệu Quốc, Minh Châu chọn các nước phương Tây.
Người nào bình định khu vực phản loạn của mình, ổn định cục thế trước thì coi như người đó thắng.
Bên người Như Ý có Dương Liễu Thanh, có Bạch Tố, còn có cao thủ Liễu Minh, đương nhiên, nàng có thể điều động, còn có mười vạn đại quân của Tề Quốc.
Minh Châu tuy chỉ có chính nàng, nhưng nàng thông hiểu binh pháp, điểm này là Như Ý tăng thêm Dương Liễu Thanh cũng không bằng,
tại số lượng lãnh binh tương đương tình huống dưới, Lý Dịch cũng không biết, hai người họ, ai sẽ lấy được thắng lợi cuối cùng.
Vấn đề này đối với Lý Dịch mà nói, cũng không quan trọng.
Quan trọng là, Dương Vạn Lý và Từ Lão từ trong rừng bên kia đi ra, sắc mặt khó coi tới cực điểm.
Lý Dịch nhìn Tằng Sĩ Xuân, nói:
- Ta còn có việc, đi trước.
- Tiểu tử, đừng chạy!
Giọng nói Dương Vạn Lý phẫn nộ từ phía sau truyền đến.
Lý Dịch quay đầu lại, lớn tiếng nói.
- Chính người đánh không lại, đừng đến trách ta!
- Hỗn trường tiểu tử, ta sẽ không bao giờ tin tưởng người nữa!
Giọng nói Dương lão đầu bao hàm nộ khí từ phía sau truyền đến.
- Các ngươi phá Võ Quốc, lão phu mặc kệ, nhi tử chính các ngươi sinh đi quản đi.
Lý Dịch rất bất đắc dĩ, võ Công Từ Lão cũng không phải hắn dạy, Nhị Thúc Công ăn gà rất vui vẻ, tùy tiện rò rỉ ra một chút đồ, đã đủ hắn
vô cùng hưởng thụ, Lão Dương chính mình vận khí không tốt, cũng không thể trách hắn.
Mặc dù bây giờ hắn đã không phải đối thủ mình, nhưng vẫn đuối lý, vẫn phải trốn tránh hắn,
Trừ hắn, Tiểu Châu, Tiểu Thúy thậm chí Bạch Tố, hắn cũng tránh vài ngày, bởi vì ánh mắt các nàng, quá mức u oán...
Minh Châu và Như Ý không so được ai bình định loạn cục trước nữa.
Bởi vì hai người các nàng đều mang thai rồi.
Có lẽ các nàng còn có thể so ai sinh con trước.
Nếu như không phải một tháng trước Như Nghi mang thai, thì xem như cho dù chính Lý Dịch trở thành Tông Sư, cũng chống đỡ không
được.
Trong lòng Lý Dịch suy đoán, chẳng lẽ Tông Sư và Tông Sư, sinh con sẽ trở nên dễ dàng?
Lý Hiên nở nụ cười đi tới, nói.
- Nếu như Minh Châu sinh con trai, ta sẽ truyền hoàng vị cho hắn
- Cút.
Lý Dịch không chút khách khí nói.
Lý Hiên đối với cái này không chỉ không tức giận, ôm lấy tiểu nhi tử của hắn, vừa lắc vừa nói.
- Trạch nhi, đi, phụ thân dẫn con đi chơi thuyền hơi nước, chúng ta không làm Hoàng Đế.
Tề Quốc phản loạn, đối với triều đình Tế Quốc mà nói không cách nào giải quyết đại sự, nhưng đối với Cảnh Quốc cùng Võ Quốc không
phải.
Thời gian một năm, ban đầu Triệu Quốc cùng phía Tây các nước phản loạn, liền toàn bộ đã bị bình định.
Cuối cùng, cái này một trên phiến đại lục, chỉ còn lại có ba nước.
Tề, Cảnh, Võ, ba nước cũng không hợp nhất, cũng chưa từng thế chân vạc, chỉ là cùng một năm, đồng thời dời đô.
Thương Châu Võ Quốc, Thục Châu Cảnh Quốc, Phong Châu Tề Quốc, trở thành Tân Đô Thành.
Ba địa phương này có một đặc điểm chung, chính là cách Như Ý Thành rất gần, bởi vì quân chủ bọn hắn ở chỗ này.
Tề Quốc không có Hoàng Đế, có quốc sự viện lý chính, gặp được đại sự không cách nào quyết định, Minh Châu sẽ giúp đỡ xử lý.
Lý Hiên đã triệt để trở thành Thái Thượng Hoàng, hắn từ nhỏ đã bồi dưỡng Lý Trạch trở thành một tên khoa học gia hợp cách, đánh chủ ý lên nhi tử của Minh Châu đã không phải một năm hai năm, trước tiên, phàm là gặp được chuyện, là Minh Châu quyết định.
Võ Quốc, trước khi Lý Dịch rời đi lần này, Dương lão đầu lại một lần cảnh cáo hắn, lần sau nếu như hai người họ còn không sinh được hài tử, hắn sẽ thật mặc kệ.
Lại là một năm thư thái.
Như Ý Thành cách Phong Châu rất gần, hàng năm lúc này, Lý Dịch đều sẽ cùng Uyển Như về Phong Châu tảo mộ.
Thanh minh không ngoài dự liệu trời mưa, đường vũng bùn, Uyển Như vừa mới mang bầu, Lý Dịch để nàng ở từ đường Lâm gia lên mấy nén nhang, hắn tự mình đi mộ địa vùng ngoại ô.
Không ít người thanh minh tế tổ, Lý Dịch dọn dẹp mộ phần vài cọng cỏ dại, tế bái một phen sau này, chuẩn bị rời đi.
Hắn không đi thẳng về.
Phong Châu đã từng là đất phong Triệu Di.
Nơi này có một Y Quan Trung của hắn.
Không ít người thăm viếng trước mộ, Lý Dịch không tới gần, đứng ở đằng xa nhìn.
Lúc Triệu Di còn sống hi vọng làm bá chủ thiên hạ, hiện tại đã thực hiện, chỉ là, hắn đã không nhìn thấy.
Vốn chỉ là khí trời u ám, bỗng nhiên bắt đầu cơn mưa.
Mưa rơi lớn dần, trước khi đồ ướt, mọi người bắt đầu vội vàng rời đi.
Lúc Lý Dịch ra khỏi nhà không mang dù, không ngừng có người từ bên cạnh hắn đi qua, hắn đứng ở chỗ này, ánh mắt nhìn qua trung tâm bia đá, cho đến khi xung quanh không có người nào.
Mưa rơi tại một thời khắc nào đó bỗng nhiên thu nhỏ.
Không phải mưa rơi thu nhỏ, là một cây dù xuất hiện trên đỉnh đầu hắn.
Nữ tử bung dù nhìn hắn, hỏi:
- Trời mưa, còn không đi?
Lý Dịch nhìn nữ tử kia, nữ tử kia bình tĩnh nhìn hắn.
Lý Dịch nhìn nàng khá lâu, bỗng nhiên nói:
- Cô rất giống một người bạn của ta.
- Thật sao?
Trên mặt nữ tử tươi cười, hỏi:
- Nàng tên là gì?
- Triệu Di.
- Vậy thì thật đúng là trùng hợp.
- Cô cũng tên Triệu Di?
Nữ tử nhìn hắn, cười một tiếng.
- Ta tên Triệu Cơ.
( Hết trọn bộ )