Chương 11: [Dịch] Tinh Môn

Ngũ Cầm Tân Thư (1)

Phiên bản dịch 8729 chữ

Ngâm Ngọc Kiếm trong nước có hữu ích không?

Lý Hạo không biết, hắn đã đeo Tinh Không Kiếm nhiều năm, mặt dây chuyền này cũng không phải chưa từng chạm qua nước, lúc tắm rửa hắn cũng lười cởi ra, có điều chưa bao giờ thấy nó có phản ứng khác lạ nào.

Thậm chí khi còn nhỏ, lúc chơi đùa hắn cũng từng ngậm nó vào miệng, kết quả cũng không có gì đặc biệt.

Nhưng vừa nãy rõ ràng Hắc Báo có phản ứng rất lạ đối với Ngọc Kiếm.

Ở trong bếp.

Lý Hạo lấy ra một cái tô lớn rồi đặt mặt dây chuyền bằng bạch ngọc vào trong. Sau đó lại đổ thêm nước sôi vào.

Hắn đang thử nghiệm xem liệu có phải chỉ nước sôi mới có tác dụng?

Khi tắm đương nhiên không ai dùng nước sôi, chẳng lẽ là vì trên Ngọc Kiếm có một số vật chất bí ẩn, nếu không đáp ứng đúng điều kiện nhiệt độ nước thích hợp thì sẽ không có phản ứng gì?

Lý Hạo tiêu độc bằng nước sôi xong liền múc một ít nước ngâm trong tô xuống cho Hắc Báo uống, bỗng có cảm giác bộ lông trên người nó nhanh chóng trở nên mượt mà hơn hẳn.

Có điều cũng chỉ như vậy mà thôi, ngoài ra không còn gì khác lạ. Mà lông mượt hơn có khi cũng chỉ là Lý Hạo đoán mò, chưa chắc đã là sự thật.

"Nước sôi không được thì dùng lửa nấu lại."

"Nếu không thì tôi cũng chẳng còn cách nào. Có khi nào chỉ có loài chó mới có thể hấp thụ vật chất thần bí trong Ngọc Kiếm không nhỉ?"

Tâm tình Lý Hạo lúc bấy giờ rất phức tạp. Vừa lo lắng nhưng cũng vừa kích động.

Hắn khao khát tìm ra được điểm huyền bí nào đó từ trên thân Ngọc Kiếm, như vậy thì hắn mới có cách đối phó với huyết ảnh.

Lý Hạo biết có người ở bên ngoài đang theo dõi mình, đồng thời huyết ảnh sẽ ập đến bất cứ lúc nào, vả lại có lẽ Tuần Dạ Nhân đang tìm người có khả năng nhìn thấy huyết ảnh, chưa kể trong Tuần Kiểm Ti còn có nội gián…

Nghĩ đến những điều đó, ánh mắt Lý Hạo càng thêm kiên định.

Dù lần này không hiệu quả thì ta cũng sẽ không bỏ cuộc.

Tinh Không Kiếm đã được ngâm nước sôi một lúc nhưng vẫn không có gì thay đổi..

"Phù!"

Lý Hạo hít sâu một hơi, không vội uống. Hắn bưng cái tô ra khỏi phòng bếp.

Khóa chặt cửa, kéo rèm cửa sổ lại.

Đảm bảo sẽ không bị người ngoài nhìn thấy, nếu có người xông vào thì còn kịp thời phát hiện, sau đó Lý Hạo bưng cái tô trở lại ghế sô pha.

Mặt dây chuyền bạch ngọc vẫn đang được ngâm trong tô thủy tinh, lúc bấy giờ nhìn nó có vẻ càng thêm sáng long lanh.

Tất nhiên, có lẽ đó cũng chỉ là ảo tưởng của riêng hắn.

"Kiếm Lý gia đã được lưu truyền trong thổ khúc nhiều năm, dù gì cũng phải có phần bí ẩn mới đúng."

Lý Hạo bưng cái tô lên, đặt khẩu súng lục sang bên cạnh để có thể chụp lấy bất cứ lúc nào, sau đó hạ quyết tâm nhấp một ngụm nhỏ, nước vẫn còn hơi nóng nhưng Lý Hạo không quan tâm.

Nước nóng vào bụng, ban đầu không có phản ứng gì, chỉ cảm thấy hơi bỏng miệng.

Nhưng dần dần, Lý Hạo mơ hồ cảm nhận được có một ít khác biệt nho nhỏ.

Một luồng khí ấm áp đang lan tỏa dần trong nội thể.

Nhưng ngay sau đó, luồng khí ấm áp ấy chợt biến mất.

Ánh mắt Lý Hạo lóe lên một chút điên cuồng, thật sự hữu dụng sao?

Hay đó chỉ là ảo giác?

Hắn sợ rằng đó chỉ là ảo giác của chính mình, tâm lý cảm ứng chứ thực tế không có bất kỳ luồng khí ấm áp nào cả.

"Không chết thì cứ uống thôi!"

Lần này Lý Hạo đã táo bạo hơn, hắn uống thêm một ngụm nước lớn, nước trôi xuống họng nhiều hơn khiến cảm giác ban nãy cũng càng thêm rõ ràng!

Lý Hạo giật nảy mình!

Thực sự có một luồng khí ấm áp đang chảy trong bụng!

Không chỉ vậy, lúc này Lý Hạo cúi đầu xuống, gần bụng dường như có một ánh sáng mờ nhạt đang nhấp nháy.

"Sức mạnh thần bí?"

Lý Hạo sửng sốt, đây là sức mạnh thần bí thật sao?

Ta đã tự mình uống nước này và thực sự nhìn thấy một tia sáng lấp lánh như ngôi sao bằng mắt thường.

Tuy nhiên, sắc mặt của Lý Hạo đột ngột thay đổi.

Ánh sáng giống như ngôi sao nọ cứ thế tối dần, tối dần, bỗng chốc trôi đi rồi nháy mắt đã biến mất, chính xác là nó biến mất quanh thân Lý Hạo.

Hắc Báo đang nằm xa xa vội phóng tới bên cạnh hắn, thè lưỡi vội vã liếm lấy liếm để vào khoảng không khí xung quanh, nhưng tiếc là dường như chẳng liếm được gì.

"Hả?”

Lông mày Lý Hạo nhíu lại, nhanh chóng đánh giá tình hình.

"Ánh sao kia là sức mạnh thần bí của ta?"

"Đầu tiên nó xuất hiện ở bụng, sau đó tản ra rồi biến mất... chuyện này... là vì cơ thể của ta không lưu trữ được nguồn sức mạnh?"

Hắn không biết gì về sức mạnh thần bí.

Tuy nhiên, hắn đã rèn luyện võ thuật vài năm, biết được một sự thật, ấy là bất kỳ thứ gì cũng đều cần một số quy tắc chỉnh lý và thu nạp.

Rèn luyện bừa bãi, đôi khi không những không thể giúp bản thân khỏe lên mà còn có thể biến lợn lành thành lợn què, đây là điều mà lão sư Viên Thạc của hắn đã từng dạy.

Mà hắn bây giờ chính là kẻ đang thử nghiệm bừa bãi, không biết đầu đuôi gì mà cứ tùy tiện hấp thu vào như Viên lão từng nói.

Ánh sáng kỳ lạ ban nãy có thể là sức mạnh thần bí mà Lý Hạo hằng ao ước, nhưng hắn lại không cách nào bảo tồn được, chỉ có thể trơ mắt nhìn nó tuôn ra ngoài rồi biến mất.

"Sức mạnh thần bí, chẳng lẽ cần thông qua một loại hình bí mật nào đó mới sở hữu được?"

Lý Hạo liếc mắt nhìn Hắc Báo, Hắc Báo tự nhiên không có bất kỳ phương pháp tu luyện nào, cho nên nó cũng giống hắn, chỉ có thể để cho năng lượng ánh sao tự mình chảy qua người rồi trôi tuột đi, nhưng cho dù chỉ ở trong cơ thể một thời gian cực ngắn thì dường như vẫn có tác dụng cường thân kiện thể.

Lúc này Lý Hạo nhìn số nước còn lại trong tô.

Hắn nhanh chóng đưa ra vài kết luận.

Đầu tiên, Ngọc Kiếm thực sự chứa năng lượng ánh sao, nhưng nó cần nước sôi để trung hòa thì mới có thể thẩm thấu lực lượng đó vào trong nước.

Thứ hai, nguồn năng lượng này có tác dụng cường thân kiện thể nhưng lại không lưu giữ được quá lâu.

Thứ ba, việc đạt được sức mạnh bí ẩn có lẽ phải thông qua bí tịch hoặc các hệ thống khác, không thể tùy tiện hấp thụ nguồn sức mạnh này thông qua ăn uống.

Thứ tư, có lẽ ta chính là phế vật!

Lý Hạo nghĩ tới điểm thứ tư, không phải loạn tưởng mà là hắn đang nghĩ xem đối với việc tu luyện huyền lực, có phải người tu luyện cần đạt yêu cầu gì đó hay không?

Nhỡ đâu người khác uống nước này có thể lưu trữ được, mà hắn thì lại không thể.

Đây không phải là chuyện không thể xảy ra.

Nếu tất cả mọi người đều có thể đạt được sức mạnh thần bí, vậy thì một Ngân Thành to lớn như vậy không có khả năng không có bất kỳ tiếng gió nào.

Sau khi viết ra những điểm nghi vấn đó xuống, Lý Hạo lại cẩn thận cảm thụ thân thể mình một phen.

Chẳng có thay đổi gì mấy.

Không có sức mạnh vô hạn trong chớp mắt như tưởng tượng, cũng không giống như Hắc Báo, lông tóc trở nên đen bóng mượt mà.

"Chỉ tương tự như dòng suối nóng chảy qua khiến bụng ấm lên, dễ chịu hơn, ngoài ra không còn cảm giác gì khác."

Lý Hạo lẩm bẩm một câu, một khắc tiếp theo, hắn đột nhiên có chút bất lực.

'Biến chuyển của mình còn chẳng bằng một con chó!'

Hắc Báo cũng uống nước, ít nhất bộ lông đen trở nên sáng bóng hơn, còn hắn tự mình uống lại chẳng thu được cảm giác lớn lao gì.

"Chẳng lẽ, tôi còn phế hơn cả Hắc Báo?"

Lý Hạo cười khổ.

Hắn suy đoán không biết là vì lần đầu tiên ngâm nước, nên có phải hiệu quả tốt hơn một chút hay không, nhưng nếu nói vậy cũng không đúng, có lẽ hắn thật sự không bằng con cún con này.

Đúng là khiến người ta tức chết!

"Như thế này không được, tất cả năng lượng ánh sao dường như đang bị lãng phí. Sau khi tràn ra khỏi cơ thể ta thì nó sẽ biến mất vô tung vô ảnh."

Lý Hạo cau mày nhìn nửa bát nước còn lại trong tô, không dám tùy tiện uống, hắn sợ lãng phí!

Sức mạnh này có thể được giữ lại trong nước, uống vào thì có thể hấp thu được một lúc, nhưng một khi nó thoát ra khỏi dạ dày thì sẽ trực tiếp bay hơi.

"Tinh Không Kiếm có thể ngâm mãi trong nước hay là bị giới hạn số lần?"

Quá nhiều thứ chưa xác định khiến Lý Hạo không dám tùy tiện phí phạm tô nước trước mặt.

"Việc quan trọng cần làm là tìm cách lưu giữ năng lượng ánh sao. Nếu có thể hấp thụ toàn bộ năng lượng vào cơ thể, hẳn là sẽ xảy ra một số thay đổi..."

"Không thể nhìn bằng mắt rồi nói là lãng phí được, cũng chẳng biết hiệu quả của tô nước này sẽ tồn tại được bao lâu..."

Lý Hạo đứng dậy đi lòng vòng, tập trung suy nghĩ mọi chuyện.

Bỗng hắn nhớ tới một cuốn sách, hay nói đúng hơn là một bản ghi chép được gọi là "Ngũ Cầm Tân Thư" do lão sư truyền lại.

Một phương pháp nhỏ có thể dưỡng sinh hợp lý, được lão sư phỏng theo một số ghi chép về văn minh cổ đại, lão sư đã hơn bảy mươi tuổi vậy mà có thể đi như bay, thậm chí còn đánh đập Lý Hạo một cách thô bạo, không chừng cuốn “Ngũ Cầm Tân Thư" có hiệu quả.

“Ngũ Cầm Tân Thư” không liên quan gì đến hệ thống huyền bí, chỉ là nói về cách vận động cơ xương toàn thân hữu hiệu đến mức tối đa.

Lý Hạo hy vọng sau khi luyện tập một chút, biết đâu cơ thể lại hấp thu được nhiều năng lượng ánh sao hơn.

Về phần có tác dụng hay không thì chỉ có thể cố gắng hết sức trước, còn lại thì nghe theo mệnh trời.

Bạn đang đọc [Dịch] Tinh Môn của Lão Ưng Cật Tiểu Kê

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    336

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!