Chương 1: [Dịch] Tinh Môn

Tuần Kiểm Ti

Trước

Tiếp

Phiên bản dịch 10846 chữ

Ngân Thành.

Tuần Kiểm Ti.

Thanh niên Lý Hạo, vóc dáng gầy gò, mắt đầy quầng thâm, cứ như cả đêm hôm qua không ngủ.

Mặc đồng phục tuần kiểm cấp 3 của Tuần Kiểm Ti, Lý Hạo bước vào khu làm việc của Tuần Kiểm Ti.

Mới vào Tuần Kiểm Ti có một năm, tư lịch của Lý Hạo tại Tuần Kiểm Ti còn khá non, nên thường hay tới sớm, quét dọn khu làm việc, nấu nước nóng, đợi những đồng nghiệp khác đến.

Nhưng hôm nay Lý Hạo tới trễ hơn bình thường, lúc này đã có không ít người tới trước.

Nhìn thấy Lý Hạo bước vào, một bác gái trung niên cũng mặc đồng phục ngồi tại bàn làm việc ngay sát cửa ra vào, bèn nhiệt tình, lại có chút trêu chọc hỏi: “Tiểu Hạo, sao hôm nay tới trễ vậy, mắt thì đầy quầng thâm, tối hôm qua đã đi đâu xả stress à?"

Lý Hạo nở nụ cười ngây thơ vô số tội, vội vã xua tay: “Chị Du, chị đừng chọc em, em còn chưa có bạn gái, lỡ đồn ra ngoài, sau này ai dám lấy em nữa!"

"Ha ha ha, thằng nhóc này, đã làm ở Tuần Kiểm Ty cả năm rồi, có thế thôi cũng xấu hổ."

Bác gái trung niên dường như rất thích trêu ghẹo Lý Hạo.

Ánh mắt nhìn Lý Hạo, không giống khi nhìn người khác, nụ cười sang sảng một hồi, bỗng lặp lại câu nói cũ: “Tiểu Hạo, sống một mình thì làm sao có thời gian làm cơm, ăn cơm bụi không vệ sinh, lát tan làm qua nhà của chị ăn cơm nhé."

Lý Hạo lại nở nụ cười, nhưng vẫn từ chối: “Chị Du, thế thì làm phiền chị quá."

Chị Du chưa kịp mở miệng, thì cách đó không xa, một người đàn ông trung niên bỗng phì cười, xen vào: “Tiểu Hạo, chú tưởng Chị Du mời chú đến nhà ăn cơm sao? Là dụ chú về nhà làm con rể đó, thằng nhóc này, non và xanh quá!"

"Ha ha ha!"

Khu làm việc bỗng nhiên tràn ngập tiếng cười.

Chị Du bị vạch trần mưu đồ, nhưng không hề xấu hổ, trợn to hai mắt, quát lớn: “Bà đây cam tâm tình nguyện! Tiểu Hạo rất tốt, tốt tinh, thông minh, lại đẹp trai, nếu thật làm con rể của chị, thì chị nằm mơ cũng có thể cười tỉnh!"

Câu này vừa nói xong, có người cười, cũng có không ít người gật đầu tán thành.

Không ít người rất coi trọng chàng trai Lý Hạo này.

Người đàn ông trung niên vừa bị quát không hề để ý, ngược lại có chút tiếc nuối: “Tiểu Hạo không tồi, nhưng có chút đáng tiếc!"

Đáng tiếc cái gì?

Mọi người nghe vậy, đều lộ vẻ tiếc nuối.

Nhưng bản thân Lý Hạo không quá để ý, cười tươi như hoa: "Anh Chu, do chính em lựa chọn, có cái gì có thể tiếc nuối?"

Người đàn ông họ Chu vẫn còn thấy tiếc, chậc lưỡi nói: “Không thể nói như vậy, Tiểu Hạo, chú trở thành nhân viên chính thức của Tuần Kiểm Ty trong vòng nửa năm, giờ đã là Tuần Kiểm cấp 3, đối với người khác thì đây là chuyện rất tuyệt. Nhưng nếu chú không thôi học Cổ viện Ngân Thành, đợi đến khi tốt nghiệp Cổ viện Ngân Thành, nếu như chú vẫn chọn gia nhập Tuần Kiểm Ty, thì tối thiểu cũng được làm Tuần Kiểm cấp 1!"

Lời này vừa nói ra, mọi người cũng đều chậc lưỡi tiếc nuối.

Ở phía sau Lý Hạo, cô nàng Trần Na mới vừa vào cửa cũng hùa vào: “Đúng thế, Lý Hạo, tự dưng cậu nghỉ học làm gì? Cậu nhìn chúng tôi đi, muốn thi vào Cổ viện Ngân Thành còn chẳng có cơ hội, chỉ còn 2 năm nữa là có thể tốt nghiệp. Những người như chúng tôi muốn từ tuần kiểm cấp 3 lên đến cấp 1, cho dù thuận lợi thì cũng phải 5 năm trở lên, nếu không thuận lợi thì trước khi về hưu, có thể lên được tuần kiểm cấp 1 cũng quá tốt rồi!"

Trong giọng nói mang theo ước ao, hâm mộ được người tốt nghiệp từ Cổ viện Ngân Thành.

Cũng có chút tiếc nuối, tiếc nuối là Lý Hạo chỉ còn 2 năm nữa là tốt nghiệp, bỗng nghỉ ngang, lựa chọn gia nhập Tuần Kiểm Ti.

Lý Hạo gia nhập Tuần Kiểm Ti, ngay cả ti trưởng của Tuần Kiểm Ti Ngân Thành còn đích thân tới hỏi thăm, thậm chí còn khuyên Lý Hạo trở về tiếp tục học tập, nếu thật muốn tới đây làm, thì đợi tốt nghiệp lại ghi danh Tuần Kiểm Ti.

Đáng tiếc, Lý Hạo mặc dù tuổi còn trẻ, biết lễ phép, dễ nói chuyện, nhưng rất cương quyết trước vấn đề này.

Hắn rất biết nghe lời, nhưng lại không chịu tiếp tục học tập.

Thậm chí Trần Na còn biết, giáo viên của Lý Hạo tại Cổ viện Ngân Thành, đều từng khuyên Lý Hạo đừng nghỉ học, tương lai của hắn rất tươi sáng.

Nghe mọi người thảo luận chuyện của mình, Lý Hạo vẫn giữ vẻ mặt tươi cười.

Hắn đi nấu nước, vừa bận rộn, vừa cười đáp lại: “Bắt đầu sự nghiệp từ tuần kiểm cấp 3 cũng tốt mà. Hơn nữa, đợi đến khi tốt nghiệp Cổ viện Ngân Thành mới vào, chẳng phải sẽ lãng phí 2 năm thời gian quen biết các anh các chị sao? Vậy thì quá đáng tiếc."

"Ha ha ha, nói rất đúng!"

Mọi người đều cười to, lời này nghe rất êm tai.

Miệng của Lý Hạo rất ngọt, tuổi còn nhỏ, năm nay mới 20, có thể coi là em út ở Tuần Kiểm Ty Ngân Thành, lại học rộng biết nhiều, nghe hắn nịnh hót, mọi người đều rất thoải mái.

Sáng sớm, khu làm việc của Tuần Kiểm Ti tràn ngập tiếng cười đùa.

Đối với việc Lý Hạo nghỉ học Cổ viện Ngân Thành, mọi người cũng không tiếp tục bàn luận nữa, dù sao ngay cả Lý Hạo còn không quan tâm, thì mọi người còn nhiều lời làm gì, dù sao việc nghỉ học Cổ viện, đích thật là một nỗi tiếc nuối khôn nguôi trong đời.

Còn việc lúc đó Lý Hạo suy nghĩ như thế nào, vì sao lựa chọn như vậy, mọi người cũng không tiện hỏi nhiều.

Lý Hạo từng kể, vì hắn muốn có tiền tiêu, mà học phí của Cổ viện rất cao, hắn không có tiền, trả không nổi.

Nhưng đã là học viên của Cổ viện, chỉ vì học phí không đủ mà nghỉ học, đó là nguyên nhân thật sự sao?

Tiếng cười đùa tắt dần khi mấy vị lãnh đạo Tuần Kiểm Ty đến.

Tuần Kiểm Ti Ngân Thành, là tổng bộ cơ quan chấp pháp của Ngân Thành.

Ngoại trừ tổng bộ, Tuần Kiểm Ti ở Ngân Thành còn có phân bộ khắp nơi.

Mà tổng bộ cũng có nhiều phòng ban, Lý Hạo thuộc Phòng cơ yếu, chủ yếu phụ trách sắp xếp hồ sơ vụ án, lật lại bản án cũ, phúc thẩm án chưa giải quyết, kỷ yếu hội nghị...

Phòng cơ yếu không phải tổ chức tuyến đầu, rất ít khi chấp pháp bên ngoài.

Đương nhiên, nếu như những phòng nghành khác thiếu người, cũng sẽ tạm thời điều đám Lý Hạo qua hổ trợ, nhưng nói chung vẫn là công việc văn phòng.

...

Sau khi mấy vị lãnh đạo tới, mọi người lại bắt đầu một ngày làm việc bận rộn.

Lý Hạo không có phòng làm việc riêng, một kẻ vừa nhậm chức tuần kiểm cấp 3 mới một năm, làm gì có tư cách đó. Ngay cả những tuần kiểm cấp 2 lâu năm như chị Du, anh Chu cũng còn chưa có tư cách đó.

Bàn làm việc của Lý Hạo ở gần nhà vệ sinh, cũng không có mùi vị gì khó ngửi, nhưng người đến người đi, khá ồn ào, những nhân viên lâu năm đều không thích làm việc ở vị trí này.

Bàn làm việc của Lý Hạo đối diện ngay chỗ của Trần Na, hai người mặt đối mặt làm việc.

Trần Na cũng chỉ tới sớm hơn Lý Hạo nửa năm, cũng là nhân viên mới, tư lịch của hai người đều không sâu.

Nhưng sắp tới Tuần Kiểm Ty sẽ tuyển nhân viên, sớm thôi hai người có thể thoát khỏi danh xưng người mới.

Lý Hạo đang cúi đầu đọc văn kiện hồ sơ, đối diện truyền đến tiếng gõ cái bàn rất khẽ. Lý Hạo ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Trần Na nhoài đầu trên bàn, cười tươi nhìn Lý Hạo, nhỏ giọng nói: “Lý Hạo, sắp tới Tuần Kiểm Ti có một nhiệm vụ ở bên ngoài, có thể đi ra ngoài 1 tháng, có muốn tham gia hay không? Chúng ta cùng đi, ra ngoài chơi 1 tháng, nhiệm vụ rất nhẹ nhàng."

Lý Hạo hơi ngẩn ra, suy nghĩ một lúc, bèn lắc đầu nói: “Không đi, đi ra ngoài cũng không có gì hay, hơn nữa... cũng không hẳn đã an toàn."

"Rất an toàn!"

Trần Na buồn bực nói "Chỉ là đón Cổ viện Ngân Thành..."

Nói đến đây, nàng hơi ngẩn ra, nghĩ tới điều gì, nhìn Lý Hạo, có vẻ hiểu ra điều gì đó, áy náy nói: “A, thiếu chút nữa quên mất chuyện này! Cậu không muốn gặp bạn học và lão sư cũ đúng không? Lần này dẫn đội đi khảo sát tốt giống như chính là lão sư Viên Thạc..."

Nàng thầm mắng bản thân, sao mình lại quên khuấy việc này.

Viên Thạc chẳng phải là lão sư của Lý Hạo ở Cổ viện sao?

Nghe nói vị lão sư này rất coi trọng Lý Hạo, bởi vì Lý Hạo không nghe khuyên bảo, kiên quyết nghỉ học, có người còn kể có lần muốn đánh Lý Hạo, gây ra ầm ĩ không nhỏ ở Cổ viện Ngân Thành, cũng khiến không ít học viên của Cổ viện mắng Lý Hạo không biết điều.

Viên Thạc là ai?

Đây chính là một trong những lão sư có tiếng nói nhất trong Cổ viện, bao nhiêu học viên khát vọng bái Viên Thạc làm thầy, nhưng ông ấy đều chướng mắt.

Lý Hạo cười cười, cũng không phản bác.

Không muốn gặp sao?

Cũng không đến mức đó.

Tin đồn thì nghe rất nghiêm trọng, nhưng trên thực tế không đến mức như vậy, Viên lão sư chỉ là cảm thấy tiếc nuối trước lựa chọn của mình, ít ngày trước Lý Hạo còn tới nhà của lão sư, ăn cơm tối chung, làm gì như người ngoài nói gặp mặt là lập tức đánh mình, nghiêm trọng như vậy chứ.

Đương nhiên, có một số việc cũng không cần giải thích, bên ngoài thích đồn thế nào, thì cứ đồn thoải mái, càng giải thích càng rắc rối.

"Viên lão sư dẫn đội..."

Hắn thầm nhủ trong lòng, Viên lão sư là một trong những lão sư đỉnh cấp của Cổ viện, ông đích thân dẫn đội ra ngoài, an ninh cũng sẽ rất nghiêm ngặt, Tuần Kiểm Ti hay những cơ quan khác đều sẽ làm tốt công tác bảo vệ.

Mình cũng không cần lo lắng làm gì, hơn nữa, Tuần Kiểm Ti tham dự thì xác suất lớn cũng chỉ để làm màu mà thôi. Kẻ thật sự phụ trách an toàn của Viên lão sư, chắc chắn không phải đám tôm tép trong Tuần Kiểm Ti, mà là tổ chức mà mình đã loáng tháng nghe danh suốt một năm qua – Tuần Dạ Nhân.

Tuần Dạ Nhân, cũng là cơ quan chấp pháp như Tuần Kiểm Ti.

Chẳng qua khác với Tuần Kiểm Ti, cơ quan này dường như chỉ phụ trách nhưng nghi án khó giải quyết. Những vụ nào mà Tuần Kiểm Ti không thể giải quyết, hoặc không có manh mối nào, thì sẽ bàn giao cho Tuần Dạ Nhân.

Người ngoài không biết, thậm chí người của Tuần Kiểm Ti cũng không biết rõ.

Chẳng qua Lý Hạo đang ở Phòng Cơ Yếu, chủ yếu phụ trách sắp xếp hồ sơ vụ án, theo dõi dấu vết các nghi án chưa giải quyết, nhưng lại mơ hồ biết được đôi chút.

"Tuần Dạ Nhân!"

Lý Hạo thầm nhủ trong cầu, hắn lựa chọn nghỉ học, tới Tuần Kiểm Ti làm một tuần kiểm cấp 3, có dính líu rất lớn đến Tuần Dạ Nhân, hay nói đúng hơn hơn phân nửa mục đích có díu dáng đến bên đó.

Đương nhiên, việc này hắn chưa bao giờ nói với bất cứ kẻ nào.

Tổ chức này quá thần bí, thật ra trước khi Lý Hạo tiến vào Tuần Kiểm Ti cũng chưa từng nghe nói đến tổ chức này. Nhưng hắn nghe được từ chỗ lão sư Viên Thạch, biết có tồn tại một cơ quan chấp pháp như vậy, người bình thường tuyệt đối không thể biết được.

Song trước khi nghỉ học, Lý Hạo được biết Tuần Kiểm Ti thật ra là cơ quan tuyến dưới trực thuộc quản lý của Tuần Dạ Nhân. Người ngoài không biết, nhưng Lý Hạo đã từng nghe Viên lão sư nói một câu, một vài hạt giống tốt trong Tuần Kiểm Ti, có thể sẽ được chuyển qua đó.

"Một năm qua biểu hiện của tôi đều rất tốt, lại xuất thân từ Tuần Kiểm Ti, không biết có cơ hội tiếp xúc được tuần Tuần Dạ Nhân hay không."

Lý Hạo thầm nghĩ, hắn rất nôn nóng, nhưng phải cố nhịn, sắc mặt như thường, không để lộ ra gì.

Chắc cũng rất nhanh thôi!

Hắn cảm giác gần đây Ngân Thành có thể sẽ xảy ra chuyện, song Tuần Kiểm Ty cũng không hề phát giác, e rằng chỉ có thể để Tuần Dạ Nhân tới giải quyết.

Lúc này, chỉ cần thêm một cơ hội!

Bạn đang đọc [Dịch] Tinh Môn của Lão Ưng Cật Tiểu Kê

Trước

Tiếp

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    2.4K

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!