Lý Hạo không nói gì thêm, con ngươi Trần Na đảo một vòng, sau đó nhỏ giọng nói: "Lúc trước không phải nói ngày mai về quê của chị sao? Lý Hạo, còn muốn đi hay không? Nhưng nếu đi, chúng ta có thể bị người theo dõi hay không? Lý Hạo, em nghĩ nếu hai ta cùng bắt được hung thủ, phải chăng chị cũng có công?"
Ngày hôm qua, Lý Hạo đã nói với Trần Na, ngày mai cùng Trần Na về quê của cô ấy, hỏi thăm về bài dân ca.
Nhưng hôm qua, Lý Hạo không biết đã bị người theo dõi sớm như vậy, muôn phần hung hiểm, thậm chí Hồng Ảnh cũng xuất hiện.
Giờ phút này, Lý Hạo đang do dự.
Nhìn thoáng qua Trần Na, vẫn mở miệng nói: "Được rồi, không đi. Chúng ta đều là người mới, quá nguy hiểm, hiện tại cần phải điệu thấp."
Hắn không muốn liên lụy vị đồng liêu này.
Dính đến lĩnh vực siêu phàm, quá nguy hiểm.
Về phần bài dân ca, nhất thời cũng không vội, dù sao hiện tại đã biết tình huống, nếu thật sự cảm thấy hứng thú thì chờ giết chết Hồng Ảnh, rồi đi tra rõ cũng không muộn.
"A? Không đi?"
Vẻ mặt Trần Na tiếc nuối, cô ấy còn đang muốn tham gia vụ án.
"Lý Hạo, cứ đi đi, sợ cái gì, cùng lắm thì nói một tiếng với Đội Chấp Pháp, chúng ta đi làm mồi, nói không chừng có thể trực tiếp bắt người!"
Trần Na cũng biết có mạo hiểm, nên thông báo để Đội Chấp Pháp đi chung cũng tốt.
"Tính sau đi!"
Hai người trò chuyện vài câu, những người khác cũng lần lượt đến.
Không ít người đã biết chuyện tối hôm qua, chị Du vừa vào cửa thì ngữ khí đanh đá nói: "Tiểu Hạo a, em cũng đừng giả vờ ngớ ngẩn! Loại bản án nguy hiểm này em cũng đừng mò mẫm vào, Phòng Cơ Yếu chúng ta ít nguy hiểm mà tiền lương cũng không thấp! Chuyện tốt như vậy, em tìm được ở đâu? Ngoan ngoãn làm ở Phòng Cơ Yếu, đừng nên liên quan đến việc của Đội Chấp Pháp!"
"Đúng đó, Tiểu Hạo, nghe anh khuyên một câu, ít lẫn vào những chuyện này, nguy hiểm không nói, mà còn không có chỗ tốt."
". . ."
Mọi người rất quan tâm đứa em nhỏ này, sôi nổi khuyên bảo.
Làm ở Phòng Cơ Yếu, từ lâu đã khiến mọi người không quan tâm tới việc tra án, bây giờ nếu để bọn họ ra tiền tuyến trực tiếp đi tra án, chỉ sợ cũng không mấy ai nguyện ý.
Lý Hạo cũng không phản bác mà luôn gật đầu, vẻ mặt rất lương thiện.
Giống như đang nói, em cũng không có cách nào, tình cờ bị liên lụy vào thôi.
. . .
Mãi cho đến lúc Vương Kiệt vào cửa, mọi người mới im ắng lại.
"Lý Hạo, tới phòng làm việc của tôi một chuyến!"
Vương Kiệt nói một câu, sau đó đi vào văn phòng.
Mà Lý Hạo, đợi một hồi cũng đứng dậy rồi đi đến văn phòng.
. . .
Trong văn phòng.
Vương Kiệt quan sát kỹ Lý Hạo một lúc, nở nụ cười nói: "Ngồi!"
Lý Hạo cẩn thận ngồi xuống.
Vương Kiệt bật cười, "Không cần câu nệ như vậy, nhưng lẫn vào Đội Chấp Pháp cũng không tốt lắm."
Lý Hạo ngẩng đầu.
Vương Kiệt nhìn hắn: "Tối hôm qua Đội Chấp Pháp có gọi điện cho tôi, nói muốn điều cậu sang đó, Lưu Long rất ít khi mở miệng, hơn nữa được nhân vật quan trọng đích thân ra mặt thì cũng rất hiếm, tương đối được coi trọng! Lý Hạo, xem ra bởi vì án tự thiêu mà cậu lọt vào mắt Lưu Long, Đội Chấp Pháp muốn điều cậu qua, cậu nghĩ như thế nào?"
Trên thực tế, Vương Kiệt cự tuyệt không được.
Về phần Lý Hạo, Vương Kiệt cảm thấy cũng không từ chối được, đương nhiên, nghe nói lão sư của Lý Hạo cũng rất chú ý Lý Hạo, thật sự muốn cự tuyệt cũng không là vấn đề.
Lưu Long ở Đội Chấp Pháp thì địa vị có thể cao hơn Vương Kiệt, hơn nữa còn là cơ cấu có thực quyền.
Vương Kiệt muốn nghe ý kiến của Lý Hạo.
Mà Lý Hạo, suy nghĩ một chút rồi cúi đầu xuống, nói khẽ: "Trưởng phòng, em nghĩ nên sang đó! Phòng Cơ Yếu rất tốt, em rất thích, nhưng có thể trưởng phòng cũng biết rõ, em vào Tuần Kiểm Ti có một mục tiêu. . . muốn báo thù cho bạn của em!"
"Hazz!"
Vương Kiệt thở dài một tiếng: "Có thể hiểu được, thật ra cậu đi thì tôi cũng không nỡ, nhưng nếu không đi thì tôi cũng chuẩn bị báo cáo với cấp trên, để xem có thể thăng cho cậu một cấp hay không. Có thể trong lòng cậu nghĩ đến chuyện án tự thiêu, vậy tôi cũng không thể cản trở cậu."
"Chỉ là, cậu phải cẩn thận, Đội Chấp Pháp nguy hiểm hơn so với Phòng Cơ Yếu, hàng năm đều có thương vong. Nhất là án tự thiêu, tôi đề nghị cậu chủ yếu chịu trách nhiệm một số công việc trong văn phòng, đừng nên đi trực tiếp, việc này cũng không đơn giản như vậy! Nếu như Đội Chấp Pháp không xử lý được, rất có thể sẽ khiến tầng cao hơn chú ý."
Lý Hạo lặng lẽ gật đầu.
Vương Kiệt thấy thế, cũng không nói thêm cái gì, thật ra lão ấy thật sự thích người trẻ tuổi như Lý Hạo.
Hình như người ta tới Tuần Kiểm Ti, mục tiêu chính là chuyện này, ngược lại cũng không có cách nào khuyên nữa.
"Sau khi án tự thiêu kết thúc, nếu cậu còn muốn trở lại thì có thể mở lời, tôi mọi lúc đều hoan nghênh cậu trở lại!"
"Cảm ơn trưởng phòng!"
Lý Hạo nói cảm ơn một tiếng, Vương Kiệt cười nói: "Đừng khách khí, cậu đến Đội Chấp Pháp báo cáo trước đi, xem lúc nào bọn họ chính thức điều người, Phòng Cơ Yếu sẽ tổ chức một buổi đưa tiễn vui vẻ."
"Cảm ơn trưởng phòng!"
Lý Hạo nói cảm ơn lần nữa, ở Phòng Cơ Yếu, mọi người đối xử với hắn rất tốt.
Thật ra nếu không phải lâm vào tình cảnh thế này, hắn cũng hiểu được ở lại Phòng Cơ Yếu là lựa chọn tốt.
. . .
Từ văn phòng bộ trưởng đi ra, Lý Hạo cũng không nói với những người khác chính mình phải điều đi.
Cũng không sắp xếp thứ gì, Lý Hạo chào Trần Na một tiếng, nói đi ra ngoài một chuyến, sau đó đi đến chỗ Đội Chấp Pháp.
Đội Chấp Pháp và Phòng Cơ Yếu đều ở tổng bộ Tuần Kiểm Ti.
Nhưng mà, song phương không có ở cùng một tòa lầu.
Văn phòng Phòng Cơ Yếu ngay ở đằng sau đại sảnh Tuần Kiểm Ti, mà Đội Chấp Pháp ở trong một tòa lầu bên cạnh, toàn bộ lầu lớn đều là địa bàn của Đội Chấp Pháp, xa hoa hơn so với Phòng Cơ Yếu.
Lý Hạo mặc đồng phục Tuần Kiểm, đi đến cửa lầu lớn của Đội Chấp Pháp, không ai có ngăn trở.
Cửa lầu, thành viên Đội Chấp Pháp tới lui qua lại, thoạt nhìn cả đám đều rất vạm vỡ.
Nếu so với bọn họ thì Lý Hạo rất gầy yếu.
Không hỏi ai mà Lý Hạo đi thẳng lên lầu, hắn đi tìm Liễu Diễm.
Liễu Diễm là đội phó Đội Chấp Pháp, có phòng làm việc của riêng mình, văn phòng ở lầu sáu.
Rất nhanh, Lý Hạo lên tới lầu sáu.
Lầu sáu không có người nào, đều là văn phòng một số lãnh đạo.
Nhìn một vòng, đã tìm được bảng tên, Lý Hạo đến gõ cửa một căn phòng.
"Đi vào!"
Tiếng của Liễu Diễm, cũng không quyến rũ như tối hôm qua, ngược lại là càng lạnh lùng hơn.
Cho đến lúc Lý Hạo đẩy cửa vào, sau một khắc, ngữ khí của Liễu Diễm thay đổi một chút, vui vẻ hỏi: "Ơ, Tiểu Lý Hạo đã đến, xem ra, tối hôm qua ngủ không ngon, vừa sáng sớm đã nhớ tới chị?"
"Liễu đội phó!"
Lý Hạo chào một cái rồi đứng nghiêm, vô cùng quy củ.
Gợi cảm quyến rũ cũng không thể hấp dẫn được mình.
Huống chi, đang nguy cơ tứ phía thì cũng không có hứng thú thưởng thức sắc đẹp này, chớ nói chi là Liễu đội phó này không đơn giản, có mối quan hệ với Lưu Long, Lý Hạo cũng không muốn tìm phiền toái cho mình.
"Tiểu Lý Hạo, đứng đắn như vậy làm cái gì?"
Liễu Diễm cười tươi như hoa, Lý Hạo nhưng lại đâu ra đấy, đứng thẳng tắp nhìn lướt qua văn phòng.
Trong lòng âm thầm chấn động.
Văn phòng rất lớn, cảm giác không thể nhỏ hơn so với khu làm việc của Phòng Cơ Yếu, ít nhất một hai trăm mét vuông.
Mấu chốt cũng không phải chỗ này, Đội Chấp Pháp xa hoa hơn cũng bình thường, nhưng không bình thường chính là, Lý Hạo thấy được một số vũ khí tính sát thương quy mô lớn trưng bày trong phòng làm việc.
'Vòng Xoáy thế hệ 3' tính là cái gì?
Súng lục nhỏ như vậy, đặt ở đây là đồ bỏ đi!
'Bạo Phong thế hệ 1'!
Lý Hạo nghe nói qua loại này có lực sát thương rất mạnh, là loại súng ống, lắp đạn một lần có thể bắn liên tục ba trăm phát.
'Ưng Nhãn thế hệ 4', súng bắn tỉa tiên tiến nhất, tầm bắn chuẩn sát trên 500 mét, phạm vi sát thương thực tế còn lớn hơn.
'Phá giáp thế hệ 2', nghe nói có thể trực tiếp xuyên thấu sắt thép.
. . .