Một nhân vật cấp tông sư hơn 70 tuổi, cũng chỉ có thể đánh ngang tay với những thằng ranh vừa nhập môn, chẳng trách lúc mình tu luyện Ngũ Cầm Thuật, Viên lão sư chỉ bảo tập để bảo vệ tính mạng, tăng cường sức khoẻ.
Chẳng bao giờ nói đây là thuật giết người!
Bởi vì hiện thực thật khiến người ta tuyệt vọng!
Mà Lưu Long, sau khi giới thiệu sơ lược, rất nhanh nói: “Cậu đi thử coi, để ta quan sát xem tốc độ, sức mạnh của cậu, xem cậu có bao nhiêu bản lĩnh."
Nghe lời này, Lý Hạo cũng không nói gì.
Không giấu giếm, cũng không cần thiết.
Vài chiêu Vượn Thuật của hắn e rằng không lọt vào mắt của bọn họ.
Giữa khoảng sân trống, Lý Hạo tựa như một con vượn nhào lộn khắp mọi ngóc ngách, thậm chí có một số bao cát còn bị hắn trực tiếp đánh văng trên đường.
Lưu Long đứng bên ngoài im lặng quan sát.
Ngô Siêu gầy gò nhìn một chút rồi lắc đầu nói: "Mạnh hơn người bình thường nhưng cũng chỉ ngang cơ mấy vị lão Tuần Kiểm Ti, nhưng chỉ như này thì... boss, hắn sao có thể thoát khỏi sự truy sát của Siêu Năng Giả?"
Trần Kiên béo núc cũng nhận xét: "Hoàn toàn không đạt được tới trình độ Trảm Thập, tối đa là Trảm Tam. Mấy năm qua, hình như đây là lần đầu tiên đội Liệp Ma chúng ta tuyển vào một tên yếu ớt như vậy."
Nếu gặp phải hai, ba quân sĩ, năng lực của Lý Hạo có thể hữu dụng, có thể giết được đối phương.
Nhưng hai, ba người và mười người là sự chênh lệch cực lớn, độ khó cũng tăng vọt!
Dưới cái nhìn của bọn họ thì Lý Hạo giờ quá yếu!
Liễu Diễm khoanh tay, nhìn một lúc bèn cười tủm tỉm nói: "Không sao, ngoại hình không tệ, giữ lại cho vui mắt. Vả lại làm hậu cần hay phân tích tình báo cũng tốt mà. Người ta là quan văn, không phải loại thô tục như các ngươi!"
Lý Hạo là nhân viên văn phòng.
Liễu Diễm đã chuẩn bị tâm lý từ trước nên không cảm thấy có vấn đề gì.
Sau khi ngẫm nghĩ, ai nấy đều thấy có lý.
Liễu Diễm lại nói thêm: "Trang bị cho hắn một ít vũ khí đi. Trảm Thập mạnh lắm đúng không? Nhưng một phát đạn thì vẫn giết được như thường. Đương nhiên, ở trình độ Phá Bách thì dù là võ sư hay Siêu Năng Giả đều khó đối phó như nhau."
Nguyên nhân chính là khó xác định được vị trí của đối phương. Mắt thấy người, não ra lệnh, nhưng trong nháy mắt người ta đã phóng đến trước mặt tát chết bạn, khi đó vũ khí có lợi hại đến mấy cũng vô dụng.
Trên thực tế, gặp phải Phá Bách thì vũ khí nóng vẫn có khả năng sát thương cực lớn, có điều đó là trong trường hợp kẻ đó bị khống chế.
Lưu Long gật đầu: "Lý Hạo nhất định phải mang theo vũ khí nóng. Chọn vài thứ hữu dụng, vừa thuận tay, lại nhẹ nhàng cho hắn sử dụng! Tên này khá khôn ngoan, về phần kỹ năng... nếu có thể giết chết một Siêu Năng Giả, dẫn vài phần năng lực thần bí vào thân thể, cho dù không thể hoàn toàn bước vào lĩnh vực thần bí thì vẫn có tác dụng cường hóa thể chất và tốc độ. Tích lũy lâu dài, sau này hắn muốn đột phá Trảm Thập cũng không khó.”
Nói đến đây, Lưu Long chợt nhếch môi: "Quan trọng là tên này... không chỉ là nhân viên văn phòng mà còn là một chuyên gia cổ tự. Tuy chắc chắn không bằng Viên Thạc nhưng với chúng ta đã đủ rồi!"
Nghe thế, mọi người đều gật gù, có vẻ để Lý Hạo tham gia đội săn quỷ là một ý kiến không tệ.
...
Giờ phút này, Lý Hạo đang nhảy nhót khắp phòng cảm thấy mình vẫn còn khỏe, ít nhất so với trước kia đã tốt hơn nhiều.
Một lúc sau, khi hắn thở hồng hộc ra khỏi sân tập bèn chờ mong hỏi: "Đội trưởng, nhìn xem giữa em và võ sư Trảm Thập có chênh lệch không, có thể tính là Trảm Thập chưa?"
Hắn cảm thấy bản thân hiện tại thật sự có hi vọng lấy một đánh mười!
Lưu Long do dự một hồi, có chút lúng túng, nhất thời không trả lời được, đứa nhỏ này lấy tự tin ở đâu ra thế?
Trảm Thập mà như chú mày sao?
Những người khác cũng đưa mắt nhìn nhau, không biết có nên đả kích lòng tự tin của Lý Hạo hay không.
Trảm Thập?
Vục mặt vào đống phân cho tỉnh đê!
Lý Hạo cũng dần dần nhận ra có gì đó không ổn, một lúc lâu sau mới lúng túng hạ xuống một bậc: "Trảm Cửu?"
"..."
Không ai nói gì cả.
"Trảm Ngũ?"
"..."
Vẫn im lặng.
Vẻ mặt của Lý Hạo hoàn toàn tái mét, không đúng, tôi đã uống nước ngâm kiếm, tôi cảm thấy mình đã rất lợi hại, thậm chí còn có thể đánh một trận với thày Viên ấy chứ.
Thày Viên là Phá Bách, tôi đâu thể quá sức tệ hại cho được?
Thày Viên có thể đánh năm hiệp Vượn Thuật suốt mười phút, giờ tôi cũng luyện trong 9 phút rồi còn gì.
Thật lâu sau, Lưu Long phá vỡ bầu không khí im lặng: "Đừng suy nghĩ nhiều, không sợ kẻ yếu, chỉ sợ kẻ lười! Làm rất tốt, cứ cho là Trảm Thập đi."
"..."
Lại im lặng!
Lý Hạo hiểu rõ rồi, nhất thời có chút bất lực và bi ai, Trảm Ngũ cũng không đạt?
Vậy mà tôi lại còn dám nghĩ đến việc giết chết Huyết Ảnh, ôi, quả là tự mình đa tình!