Những người khác nhìn về phía Lưu Long, lại ái ngại nhìn Lý Hạo.
Anh chàng này bị đánh đến ngu như cái lu rồi sao?
Xem ra… tố chất tâm lý rất kém!
Lưu Long cũng hơi nhíu mày, tuy ông ta định ra uy với Lý Hạo, nhưng đây không phải là vấn đề chính, cái chính là để Lý Hạo hiểu được kẻ thù mà bọn họ phải đối mặt mạnh hơn hắn tưởng rất nhiều.
Kết quả thì hay rồi, chỉ một lần dợt sơ sơ thôi mà có vẻ như Lý Hạo bị đánh ngu luôn rồi.
Lý Hạo nằm trên mặt đất, đến giờ vẫn chưa đứng dậy, hắn không thể chấp nhận thất bại sao?
"Chỉ vậy thôi sao?"
Lưu Long cảm thấy hơi thất vọng, ông cho rằng dù thực lực Lý Hạo không ra gì, nhưng tâm lý, trí khôn, kiên nhẫn và sức chịu đựng đều là hạng nhất, dù sau hắn cũng là người được Viên Thạc nhìn trúng. Hắn lại còn vì người bạn của mình mà bí mật theo đuổi một vụ án trong một năm trời, nên ông cảm thấy Lý Hạo rất đang để bồi dưỡng.
Nhưng liệu có phải Lý Hạo là kẻ luôn trải qua mọi thứ quá thuận lợi nên không thể chịu được đả kích không?
Lý Hạo chậm rãi đứng lên, xoa xoa cổ, có vẻ ngượng ngùng.
Cứ như cậu trai mới lớn!
Thực tế thì hắn cũng không lớn, nếu còn học thì giờ vẫn còn là học viên.
"Em luôn cảm thấy mình khác biệt, thông minh hơn những người khác, có thể vào cổ viện, hơn nữa còn được Viên lão sư thu nhận làm đồ đệ, sau đó còn có thể thuận lợi tiến vào Tuần Kiểm Ti và phát hiện vụ án, dường như ta có thể làm được mọi việc, hình như làm gì cũng đúng..."
Lý Hạo nói xong bèn lắc đầu cười khổ: "Hôm nay em mới biết luận về đánh đấm, em chẳng là cái thá gì cả! Mang tiếng học Viên Thuật 3 năm, nhưng thực tế cả năm nay chẳng mấy khi luyện tập, sao bằng mấy vị đại ca! Chắc anh Trần đã luyện võ nhiều năm rồi, đúng không ạ?"
Trần Kiên thành thật đáp: “16 năm! Anh luyện võ từ năm 12 tuổi."
"..."
Lý Hạo câm lặng.
Không phải vì anh ta luyện võ được 16 năm, mà là vì... đối phương 28 tuổi!
Đùa gì thế!
Anh chỉ mới 28 tuổi?
Mới nhìn người đàn ông mập mạp này, hắn cứ tưởng Trần Kiên ít nhất đã 40 tuổi, vậy mà hóa ra đối phương chỉ mới 28?
Cạn lời!
Lý Hạo lộ vẻ bất lực: "Lão sư của em từng nói, luyện võ thật ra phải xem trọng thiên phú, hai là xem cần cù bù siêng năng! Siêng năng quan trọng hơn thiên phú! Anh đã luyện võ 16 năm... em không nói mình không có thiên phú, nhưng với kẻ lười biếng như em, không bị anh Trần đập chết đã là nhờ anh nương tay!"
Trần Kiên phì cười, bảo: "Đừng nói như vậy, thật ra em cũng không tệ. Dù giữ sức nhưng anh cũng đã dùng 30% công lực. Anh tát em một cái, em không ngất đi mà chỉ nằm trên mặt đất, thực sự đã quá lợi hại rồi."
"..."
Đây là khích lệ sao?
Lý Hạo nhìn anh ta, nhìn vị đại ca mập mạp dáng vẻ thật thà chất phác này, những lời anh vừa nói... sao giống chế nhạo vậy?
Một lá chắn hậu vệ dùng 30% sức mạnh tát mày ngã xuống đất chứ không chết, đây là điều mày nên thấy tự hào à?
Lưu Long ở bên cạnh bèn lên tiếng: "Vẫn còn tỉnh táo lại là được, nếu cậu bị tát đến muốn bỏ chạy, thì tôi cũng đành chấp nhận, xem ra cậu khá kiên cường."
Sau đó, giọng điệu của ông ta lại lạnh nhạt: "Nhưng phải nói cho cậu biết, Trần Kiên chỉ là một võ sư Trảm Thập, lại còn thiên về lực phòng ngự! Cậu nên nhớ rằng bất kỳ siêu năng giả nào cũng đều mạnh hơn hắn! Cậu thậm chí còn không tránh khỏi đòn tấn công của Trần Kiên thì càng đừng mong sống sót trước siêu năng giả."
"Đương nhiên, cậu chỉ mới vừa gia nhập, thực lực yếu cũng là chuyện bình thường, hiện tại coi cậu là thành viên dự bị, ngoài việc tiếp tục xử lý vụ án tự thiêu thì cậu sẽ là mồi nhử, những thời điểm khác… cậu cố rèn luyện bản thân, và giúp chúng ta phân tích sắp xếp một số dữ liệu đi!"
Ông không hi vọng Lý Hạo hiện tại có thể phát huy tác dụng gì.
Không có chút hy vọng nào!
Nói xong, Lưu Long nắm thật chặt áo gió, nhìn thoáng qua mấy người khác, rất nhanh nói: “Liễu Diễm, em tạm thời kèm cặp cậu ấy một thời gian! Đừng để cậu ta ngủm củ tỏi trong nhiệm vụ kế tiếp."
"Lão đại yên tâm, em sẽ dẫn dắt cậu ấy thật tốt!"
Liễu Diễm cười thoải mái, mà Lý Hạo muốn nói lại thôi, thôi bỏ đi ai cũng được.
Lúc này hắn chỉ là cậu út trong tiểu đội Liệp Ma.
Trần Kiên bị coi là yếu nhất cũng có thể dễ dàng đập chết mình, còn có thể nói cái gì?
Cả bác sỹ Vân Dao nữa, Lý Hạo cũng không dám khinh thường, bà chị có gương mặt rất hiền dịu, lại yếu đuối, nhưng thực tế thì khó nói lắm, có vài người nhìn thì rất yếu đuối, nhưng thực tế lại mạnh khủng khiếp.
Còn về Liễu Diễm, tốt xấu gì còn quen thuộc, ít nhất... còn từng nói vài câu.
Liễu Diễm cười khanh khách nhìn Lý Hạo: "Tiểu Lý Hạo, cùng chị vào phòng tâm sự nhé, nơi này bức bí quá."
Lý Hạo suy nghĩ một chút rồi mở miệng nói: “Liễu đội, chuyện này không vội."
Dứt lời, nhìn về phía Lưu Long nói: “Đội trưởng Lưu..."
"Cho phép cậu kêu anh là lão đại!"
Lưu Long vẫn cao ngạo, dường như với ông ta được gọi là lão đại cũng chẳng phải là chuyện gì to tát.
Lý Hạo không nói gì, hắn là người ở dưới mái hiên, lão đại thì lão đại.
"Lão đại, là về hung thủ giết Trương Viễn, tối hôm qua chúng ta gây ra động tĩnh không nhỏ, e rằng đã biết chúng ta đang điều tra hắn! Em đã nghiên cứu nhiều hồ sơ vụ án, cứ vào ngày mưa dầm rất có thể là thời cơ hạ thủ của đối phương... Mà khoảng cách xảy ra vụ án lần trước đã gần một năm, dựa theo thời gian suy đoán chắc mấy ngày nữa sẽ là ngày mưa dầm, e rằng đã đến thời điểm đối phương hạ thủ."
Lưu Long thản nhiên gật đầu: “Anh biết! Đương nhiên anh sẽ có chuẩn bị, chú muốn nói mục tiêu kế tiếp là chú, nên chú sợ đúng không?"
Lý Hạo không nói nửa lời.