Chương 37: [Dịch] Tinh Môn

Lão sư (2)

Phiên bản dịch 7472 chữ

Cổ viện Ngân Thành.

Viên Thạc đang ở trong sân đánh một bộ quyền pháp cực kỳ xấu xí, nói là quyền pháp cũng không chính xác, càng giống như gà mẹ đạp nước.

Mà đây cũng không phải là Kê quyền, mà Phi Điểu Thuật!

Là một thuật trong Ngũ Cầm Thuật.

Hổ, nai, gấu, vượn, chim, Vượn Thuật có sở trường nhanh nhẹn, Phi Điểu Thuật lại càng nhẹ nhàng, sở trường trốn còn hơn so với Viên Thuật là đương nhiên.

Nhưng thật ra mỗi một thuật trong Ngũ Cầm Thuật đều là kỹ thuật giết người, Vượn Thuật cũng tốt, Phi Điểu Thuật cũng ổn, cũng có cùng mục đích.

Chỉ là mấy thuật này, Lý Hạo chưa nghiên cứu sâu, chưa đủ thấu triệt mà thôi, nên tạm thời mới luyện Vượn Thuật trở thành thuật chạy trốn.

Ô...ô...n...g!

Động tác Viên Thạc chậm rãi, thoạt nhìn cũng không dụng lực lượng, chuyển thân rồi lại ra quyền, tương tự như gà mẹ đạp nước, không hề mỹ cảm, nhưng lại đánh ra tiếng không khí bạo liệt.

Võ sư Phá Bách!

Viên Thạc đã từng là một trong những võ sư đỉnh cấp.

Chỉ là bây giờ tuổi tác lớn dần, thể lực trượt dốc, tăng thêm siêu năng xuất hiện, vũ khí nóng tràn lan, thời gian dần qua, người thế hệ này đã rời khỏi giang hồ, trong mắt người ngoài, ông ấy chính là một văn nhân thuần túy, là chuyên gia am hiểu về văn minh cổ.

"Reng reng reng...!"

Một hồi chuông reo lên, khiến Viên Thạc tạm dừng động tác như đạp nước, nghiêng đầu nhìn thoáng qua máy truyền tin đang để ở một bên, Viên Thạc tiến lên tiếp nhận truyền tin.

"Đi Đội Chấp Pháp rồi hả?"

"Vâng!"

Viên Thạc cũng không bất ngờ, quan môn đệ tử này của lão ấy, nếu như nói muốn đi thì chắc chắn sẽ không do dự.

Dường như biết rõ Lý Hạo gọi điện thoại là cần gì, Viên Thạc cười nói: "Không có lòng tin sao? Phải chăng hôm nay Lưu Long ra oai phủ đầu với em rồi hả? Cảm thấy mình cái gì cũng không ổn, lăn lộn bên ngoài không nổi rồi phải không?"

"Có chút."

Lý Hạo cũng không phủ nhận, nói khẽ: "Lão sư, siêu năng xuất hiện, ngài nói, học văn còn tương lai sao?"

Kiến thức những người có vũ lực cường đại, Lý Hạo suy nghĩ, học văn, không thể còn đường phát triển.

Về sau, phải chăng thế giới này sẽ là thế giới của những siêu năng giả?

Những người không phải siêu năng giả như bọn họ, còn có thể an cư lạc nghiệp như bây giờ hay không?

"Đơn thuần học văn, dĩ nhiên là không có đường ra! Nhưng có thể người chỉ đơn thuần có vũ lực mà không có hiểu biết gì khác, cũng càng không có đường đi!"

Viên Thạc khẳng định, nói: "Thầy chưa từng nghe nói chỉ đơn thuần vũ lực có áp chế hay thống trị hết thảy! Trí tuệ của nhân loại mới là cách thống trị, là mấu chốt trở thành chủ nhân thế giới! Quân nhân học văn, làm nhiều nhưng công ít! Văn nhân học võ, lại là làm chơi ăn thật! Không nên cảm thấy trước đây mình đã lãng phí thời gian, sai, trước đây chỉ là đặt nền móng, dù là em thật sự vào lĩnh vực siêu năng, em cũng sẽ phát hiện, trí tuệ và tri thức cũng là bảo vật vô giá, sẽ giúp con đường em đi được thuận lợi hơn!"

Học trò mờ mịt, cần lão giải thích nghi hoặc.

Truyền đạo, thụ nghiệp, giải thích!

Lần đầu Lý Hạo tiếp xúc với siêu năng nên sinh ra hoài nghi bản thân mình, nhưng Viên Thạc thấy rất bình thường, mà giờ phút này càng không thể dao động tín niệm của chính mình.

"Năm đó, lúc siêu năng chưa xuất hiện, trên phương diện vũ lực dù thầy không nói quét ngang thiên hạ, cũng là số ít nhân vật đứng ở cấp độ cực hạn. Nhưng bây giờ thầy vang danh, cũng không phải vì đánh đấm, mà là nhờ thành quả nghiên cứu trên lĩnh vực văn minh cổ, lý do này mới khiến ta vang danh thiên hạ!"

"Về sau, vũ khí nóng nhanh chóng phát triển, thế hệ luyện võ thuần túy như chúng ta, cũng không có kết cục gì tốt, danh khí càng lớn thì chết càng nhanh! Mà thầy, còn sống cho tới bây giờ, cũng là thượng khách trong mắt siêu năng giả. . . Tuy nói có phần hạn chế, nhưng vẫn còn có thể lăn lộn, phong sinh thủy khởi."

"Hiện nay siêu năng giả mạnh mẽ, nhưng không có nghĩa rằng không ai có thể ước chế hay không có cách chế tài. . ."

Viên Thạc nói rất nhiều, mà Lý Hạo, một mực yên lặng lắng nghe.

Tâm tình, cũng dần dần sáng sủa hơn.

Nói một hồi, Viên Thạc cười vui, cởi mở nói: "Đội Chấp Pháp bên đó, em cũng đừng quá để ý, nếu thật gặp phiền phức thì đám người Lưu Long cũng chưa hẳn có thể giải quyết, vẫn nói như trước kia, em có thể tới chỗ thầy để tránh đầu gió."

Lý Hạo suy nghĩ một chút nói: "Lão sư, Tuần Dạ Nhân biết rõ tình hình Ngân Thành bên này sao?"

"Không rõ ràng, có thể họ biết rõ, nhưng mà cho dù biết cũng không nhất định sẽ xuất hiện trước, những người như Lưu Long chính là pháo hôi và đá dò đường!"

Viên Thạc nói rất tàn khốc, nói ra tình huống thật sự của tiểu đội Liệp Ma, khiến người ta rét thấu xương!

"Số lượng nhân sự của Tuần Dạ Nhân không nhiều lắm, mỗi một vị siêu năng giả đều là bảo bối, không thể tuỳ tiện hi sinh! Tình huống ở Ngân Thành không rõ ràng, để cho đám pháo hôi Lưu Long xuống nước thử trước, nếu đám Lưu Long thuận lợi bắt lại, vậy mọi người đều vui vẻ! Nếu như không có cách nào bắt lại, Tuần Dạ Nhân cũng có thể phán đoán trên đại thể, biết người biết ta, biết rõ nên dùng thực lực mức nào để đối phó phiền phức ở Ngân Thành, đây mới là nguyên nhân Tuần Dạ Nhân rất ít xuất hiện."

Bảo trì cảm giác thần bí của chính mình, khiến người ngoài không rõ nội tình.

Đám đá dò đường như Lưu Long là bên ngoài tổ chức, chết thì chết, Tuần Dạ Nhân cũng không thiệt thòi.

Nhưng nếu có thể giết siêu năng giả, bản thân tấn cấp thì lại vào Tuần Dạ Nhân, thì lại có thể lớn mạnh lực lượng của Tuần Dạ Nhân.

Đây là bản chất của đám mây đen ở Ngân Thành!

Mà Viên Thạc, đã sớm nhìn thấu những chuyện này.

Lý Hạo thở dài một hơi, rất thực tế a!

Lời của lão sư, cũng giúp hắn nhìn thấu một phần sương mù, cũng hoàn toàn hiểu rõ, tiểu đội Liệp Ma cũng có liên quan với Tuần Dạ Nhân, có lẽ. . . Lưu Long chính là thành viên vòng ngoài của Tuần Dạ Nhân?

Cũng có khả năng này!

Đúng vào lúc này, Viên Thạc bỗng nhiên nói: "Chớ suy nghĩ quá nhiều rồi, em không muốn tới thì thầy cũng không cưỡng ép! Nếu em đã hiểu được một số tình huống, vậy thầy cũng nói đơn giản, để em tận có thêm một chút năng lực tự vệ."

Cái gì?

Lý Hạo còn tưởng rằng lão sư muốn đưa bảo bối cho mình, nhưng mà không phải.

Sau một khắc, Viên Thạc dùng mật ngữ giao lưu với hắn, đây là phương thức câu thông đặc thù của Viên Thạc cùng học trò, với Viên Thạc mà nói, chế tạo một bộ mật ngữ đặc thù là rất đơn giản.

"Lý gia kiếm, Trương gia đao. . . Những vật này trong bài dân ca, thậm chí là những vật phẩm siêu năng lộ diện, nếu trước kia thì có thể xem là lời đàm tiếu, nhưng bây giờ, chưa chắc là vậy rồi!"

Lý Hạo cả kinh, sau một khắc lại khôi phục bình thường.

Lưu Long cũng có thể đoán được, huống chi lão sư của mình, Lý Hạo xem ra, có lẽ là người thông minh nhất mà mình đã từng gặp, là người có trí tuệ nhất.

"Nếu như em có mấy thứ này, là phúc, cũng là họa!"

"Trương Viễn tử vong, khả năng có quan hệ với chuyện này, hiển nhiên, các em bị siêu năng giả theo dõi, có lẽ mục tiêu chính là mấy vật này. Mà bài dân ca về Bát Đại Gia đã truyền bá rất nhiều năm, dù là thầy cũng không biết truyền ra từ đâu hay từ lúc nào, cũng không có bất luận ghi chép gì, đều là truyền miệng qua nhiều đời. . ."

"Dựa theo nghiên cứu của thầy, có lẽ có chút quan hệ với văn minh cổ, em là đệ tử của thầy, cũng biết tình hình về một số văn minh cổ, 《 Ngũ Cầm Tân Thư 》 thật ra chính là phát hiện từ trong di tích văn minh cổ, sau đó thầy đã tiến hành cải biên một chút mà thôi."

Lý Hạo một mực không nói chuyện, lắng nghe lời nói của lão sư.

Bạn đang đọc [Dịch] Tinh Môn của Lão Ưng Cật Tiểu Kê

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    286

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!