Lý Hạo đình chỉ tu luyện, Thần Bí Năng từ Ngọc Kiếm không tràn ra nữa, Thần Bí Năng trong phòng cũng dần dần tiêu tán, một lát sau, Lý Hạo vẫn đang nhìn, Hắc Báo cũng không còn hút được Thần Bí Năng.
Mắt chó mở ra, thấy Lý Hạo nhìn mình chằm chằm, Hắc Báo nhảy dựng lên, sau một khắc, lao thẳng tấn công đến Lý Hạo!
Lý Hạo hơi né sang, tránh được đòn tấn công của Hắc Báo.
Mà Hắc Báo cũng không thèm để ý, thoáng cái lại nhào vào, lè lưỡi liếm lên chân Lý Hạo.
"Tránh ra!"
Lý Hạo đá chân, xoay người sờ lên đầu Hắc Báo, khẽ nhíu mày: "Mày muốn thành tinh sao?"
Hắn đang suy tư, đây là chuyện tốt hay chuyện xấu?
Hắc Báo lại có cảm giác nó muốn thành tinh!
Là người bình thường với tư cách một thành viên Tuần Kiểm Ti, ý nghĩ đầu tiên của Lý Hạo là, như vậy có thể gây ra hậu quả không tốt hay không?
Nhưng trong chớp mắt, vừa nghĩ tới những siêu năng giả kia, nhớ tới những người bình thường không thấy được Hồng Ảnh. . . Thoáng cái, Lý Hạo đã không muốn nghĩ ý khác.
Thời đại này, ai còn quan tâm một con chó thành tinh hay không!
Hồng Ảnh kia là cái gì?
Rõ ràng cũng không phải người!
Dầu gì Hắc Báo quen thuộc với mình, tính là mình có nuôi, nếu thật sự nó thành tinh thì cứ thành tinh.
"Lão sư có nói, 《 Ngũ Cầm Thổ Nạp Thuật 》 không thể ngoại truyền!"
Lý Hạo nhìn Hắc Báo một chút, hơi đau đầu: "Cũng chỉ là bắt chước, học được một chút tính túy của Hô Hấp Pháp, cũng chưa học được trọn vẹn cả Ngũ Cầm Bàn Công. . ."
Hô Hấp Pháp, đặc biệt ở chỗ tiết tấu, điều chỉnh hô hấp phối hợp với lỗ chân lông hô hấp, con chó này bắt chước tương tự được tám phần.
Ngũ Cầm Bàn Công, cũng chính là tư thế ngũ tâm triều thiên, thoạt nhìn không chỉ biểu hiện ra đơn giản như vậy, cũng cần phối hợp một vài thủ đoạn độc môn, Hắc Báo không thể học được.
Huống chi, người và chó không giống nhau, dù học được thì chưa chắc nó có thể sử dụng.
"Hô Hấp Pháp bị học lén, cũng đúng là ta đã chủ quan!"
Dưới tình huống bình thường, cho dù hắn tu luyện Hô Hấp Pháp cũng không quá tùy tiện, càng không thể trước mặt người khác vận dụng trọn vẹn Hô Hấp Pháp, chỉ cần một nhịp không đúng thì trọn bộ Hô Hấp Pháp cũng phế bỏ.
Nhưng trước mặt chỉ có một con chó, nên Lý Hạo không quá để ý, hô hấp cũng rất sâu làm Hắc Báo rất chú ý.
Hắc Báo ở dưới chân, giống như hơi hiểu cái gì, nó ngẩng đầu nhìn Lý Hạo, mắt chó long lanh giống như muốn lấy lòng.
Lý Hạo nhíu mày, trầm giọng nói: "Tao biết rõ mày có thể nghe hiểu, sau này trừ phi có tao bên cạnh, nếu không mày không được phép dùng cái này! Còn có. . . khi nhàn rỗi, tao phải đi tìm lão sư một chuyến. . . xem thử lão sư có muốn thu ‘chó đồ đệ’ hay không. . ."
Nói xong, Lý Hạo nở nụ cười.
Giống như đang tự chửi mình!
"Được rồi, giờ tao không nói nữa."
Vốn là muốn âm thầm trêu ghẹo lão sư, quay đầu tưởng tượng, đừng, lão sư cũng không chấp vào một khuôn mẫu, nếu lão sư thật nhận con chó làm học trò, về sau đi ra ngoài giới thiệu, "Đây là học trò ta Lý Hạo, còn đây là học trò ta Đại Hắc Cẩu. . ."
Khi đó, chính mình phải đào đất vì nhục rồi!
Mà Hắc Báo không rõ ràng cho lắm, chỉ là nhìn Lý Hạo, thấy hắn nở nụ cười, Hắc Báo cũng vui vẻ lại, quẫy quẫy cái đuôi.
Con chó hiểu tính người, biết rõ hỉ nộ ái ố của Lý Hạo, thật ra cũng hơi sợ.
Lý Hạo nở nụ cười, nghĩa là không có chuyện gì.
Lý Hạo không tiếp tục xoắn xuýt việc này, có rảnh thì nói với lão sư một chút là được, với tính cách của lão sư, đại khái cũng chủ yếu là hiếu kỳ, ngược lại cũng sẽ không để trong lòng việc một con chó học được Hô Hấp Pháo của ông ấy.
Không nghĩ tới chuyện Hắc Báo nữa, Lý Hạo lấy Ngọc Kiếm trước ngực ra ngoài, quan sát một chút, ánh mắt hơi tỏa sáng.
"Thần Bí Năng!"
Ở bên trong Ngọc Kiếm, dường như không ít Thần Bí Năng.
Đương nhiên, đối với những người khác mà nói, có lẽ Thần Bí Năng không phải mấu chốt, bọn họ càng quan tâm đến chính Ngọc Kiếm hơn.
Dựa theo lời lão sư nói, Thần Bí Năng trên vật phẩm siêu năng đều có hạn, có những vật phẩm đã còn rất ít, có lẽ chỉ dùng được một hai lần thì Thần Bí Năng đã trống rỗng.
Lưu Long không quá quan tâm này, có lẽ cũng vì biết rõ.
Có lẽ Lưu Long cũng hiểu được Thần Bí Năng trên những thứ này quá ít, không có tác dụng quá lớn, mà vật phẩm siêu năng gia truyền, chưa hẳn ông ấy có thể sử dụng, cho nên mới không thèm để ý.
Lý Hạo vốn còn có chút suy đoán, phải chăng Lưu Long bí mật đang tính toán cái gì, hiện tại xem ra cũng chưa chắc.
"Bọn họ không quan tâm, nhưng ta quan tâm!"
Lý Hạo thấp giọng nói, lão sư cảm thấy quá ít, nhưng với hắn thì không hẳn.
Lưu Long cũng là cường giả Phá Bách, nên cảm thấy không có hiệu dụng gì.
Nhưng Lý Hạo chỉ là kẻ yếu chưa tới Trảm Thập, dù chỉ là một chút Thần Bí Năng, cũng đủ cho hắn tăng lên rõ rệt.
"Tốc độ, sức mạnh, thể chất cũng tăng lên một mức so với trước!"
"Nếu bây giờ khảo nghiệm lại, vậy ta có thực lực gì?"
Trảm Thập, đại khái cũng chưa đến.
Không thể nhanh như vậy!
Hơn nữa so sánh với Trần Kiên khi trước đánh thử với mình, Lý Hạo cảm thấy, có lẽ hiện tại có thể tránh một cái tát kia của đối phương, nhưng muốn đánh ngang tay 5-5 với Trần Kiên là hầu như không thể nào.
Mà Trần Kiên, chính là cảnh giới Trảm Thập.
Về phần Trảm Thập, là trảm 10 hay trảm 90, cái này cũng khó mà nói.
Dựa theo Lý Hạo hiểu rõ, Trảm Thập đến Phá Bách, thật ra chênh lệch chính giữa cũng rất lớn.
Toàn bộ tiểu đội Liệp Ma, ngoại trừ Lưu Long, hình như bốn người khác cũng ở giai đoạn Trảm Thập, mấy người kia cũng có sự phân chia mạnh yếu, nhìn mặt ngoài là Liễu Diễm mạnh nhất, nhưng Liễu Diễm lại nói không nên trêu chọc bác sĩ Vân Dao.
"Ta còn chưa tới Trảm Thập, cần cố gắng nhiều hơn, tối thiểu nhất phải. . . bảo vệ được tính mạng!"
Trong nguy cơ sắp tới, bảo trụ cái mạng nhỏ của mình.
Hồng Ảnh, cũng không dễ chọc.
"Tiếp tục tu luyện!"
Lần này Lý Hạo không tiếp tục dùng Thổ Nạp Thuật, trong cơ thể còn một chút Thần Bí Năng, giờ phút này hắn tràn đầy tinh lực, đủ cho hắn tiếp tục luyện Ngũ Cầm Thuật.
Nắm chắc tất cả thời gian!
Nếu như có thể mạnh lên, thì không có lý do gì để lười biếng.
. . .
Cùng lúc đó.
Cư xá Khải Minh, tòa nhà số 5, lầu 6.
Lưu Long ôm cánh tay, đứng ở ngoài ban công, nhìn qua tòa nhà số 6 đối diện, một phòng trên lầu 3, cửa sổ đóng chặt, kéo màn lại.
Thấy mơ hồ trong đó giống có người đang nhảy nhót.
Đó chính là phòng của Lý Hạo.
Bên cạnh Lưu Long, Ngô Siêu dáng người cao gầy yếu, nhìn một hồi rồi nhẹ nhàng lắc đầu: "Người này, trời chưa tối mà đã kéo màn, luôn có tâm đề phòng tâm, chỉ sợ từ lâu đã hoài nghi bản án của Trương Viễn là án giết người."
Ngô Siêu nhìn qua Lưu Long rồi lại nói tiếp: "Lão đại, chúng ta cứ nhìn chằm chằm như vậy sao? Sẽ có người tới sao?"
"Không biết."
Lưu Long bình tĩnh nói: "Nghiêm túc mà nhìn!"
Ngô Siêu cũng không trả lời ngay, ánh mắt nhìn lại những phương hướng khác, quét mắt một vòng, thấp giọng nói: "Lão đại, vị trí bên này của chúng ta là quan sát tốt nhất! Nhưng mà ta đã dò xét, cũng không người lạ tới tòa nhà số 5 này."
Lại nói: "Phải chăng không có ai theo dõi, hoặc là đang thông qua một số thủ đoạn siêu năng để ngó chừng Lý Hạo?"
Theo dõi, cũng chưa chắc phải có người tự mình đến.
Ví dụ như một số thủ đoạn siêu năng, cũng có thể lặng yên không một tiếng động theo sát tung tích người khác, chỉ là siêu năng giả đích thân theo dõi một người bình thường, dưới tình huống bình thường thì rất hiếm.
Lưu Long cũng không phản bác, nhưng cũng không cho rằng giờ phút này thật sự có siêu năng giả theo dõi.
Khả năng lớn là đối phương chỉ âm thầm quan sát, chưa tới thời điểm, đối phương vẫn đang chờ đợi, có lẽ chính là như Lý Hạo nói, đợi đến đêm mưa.
Lý Hạo ở chỗ này, cũng sẽ không chạy.
Muốn chạy, đã chạy từ lâu.
Đã như vậy, theo dõi hay không theo dõi, cũng không trọng yếu.