Trong phòng.
Lý Hạo có loại cảm giác nhẹ nhõm như sống sót sau tai nạn.
Hai lần rồi!
Liên tiếp hai ngày, Hồng Ảnh đều tiếp cận chính mình, vậy có phải chứng tỏ đối phương sắp giết mình hay không?
Cho nên hai ngày này, Hồng Ảnh đều đang quan sát chính mình.
Cứ như quan sát xem heo do mình nuôi có mập hay không?
Có thể giết thịt chưa?
Giết có thể được bao nhiêu thịt?
Vào lúc này Lý Hạo đang có loại cảm giác này, Hồng Ảnh nhìn tới nhìn lui, cứ như đang thưởng thức xem hoa mầu do mình trồng đã trưởng thành hay chưa?
"Chết tiệt!"
Lý Hạo nhịn được chửi thề.
Coi mình là gì chứ?
Nếu đổi thành trước đây, Lý Hạo chỉ có thể nhận mệnh, nhưng cũng phải liều một lần, hiện tại... hắn không nhận mệnh!
Ngọc kiếm chính là vật phẩm siêu phàm, hắn còn học Thổ Nạp Thuật từ lão sư, tiếp xúc lĩnh vực siêu năng, còn có thể hấp thu năng lượng thần bí, lúc này tại sao hắn phải chấp nhận số mệnh?
"Dù mạnh đến đâu đi nữa, cũng không mạnh đến mức không chút kiêng dè!"
Lý Hạo cắn răng, nếu thật lợi hại đến mức không có gì phải sợ, hà tất phải cẩn thận như vậy?
Nếu sợ thì sợ ai?
Khẳng định sợ Tuần Dạ Nhân!
Trong Tuần Dạ Nhân nhất định có người còn lợi hại hơn cả Hồng Ảnh, cho nên Hồng Ảnh không dám gây ra động tĩnh quá lớn.
"Mình hù dọa mình để làm chi?"
Lý Hạo an ủi bản thân một chút, nhìn về phía Hắc Báo, nhịn không được chửi một tiếng: “Đồ vô dụng, mỗi lần nhìn thấy nó, mày đều sợ éo khác con chó chết."
Đôi mắt chó của Hắc Báo tràn đầy vô tội.
Tui chỉ là một con chó, rất nhỏ yếu, cả ông cũng sợ thì bổn cẩu cẩu cũng sợ chứ!
Hơn nữa, Hắc Báo cảm thấy mình còn nhỏ, sợ cũng là chuyện bình thường.
Một người một chó, lúc này đều ngồi liệt ở trong phòng khách, rất lâu không nói gì.
Qua một hồi, Lý Hạo bỗng nhiên cầm máy liên lạc, bấm một cái mã số.
Lúc này hắn không định gọi lão sư.
Chờ một lúc, từ máy liên lạc diện truyền đến giọng nói lạnh lùng, cao ngạo của Lưu Long: “Nói!"
Không có bất kỳ câu alo nào, chỉ một chữ như vậy.
"Em cảm giác có người ở giám thị em!"
"À!"
Lưu Long phản ứng bình thản, không có gì xao động.
Lý Hạo suy nghĩ có thể vị này nghĩ mình phát hiện tiểu đội Liệp Ma theo dõi?
Nhưng Hồng Ảnh không phải tiểu đội Liệp Ma.
Đoán được Lưu Long có thể hiểu lầm, Lý Hạo trầm mặc một lúc mới nói: “Em không biết nên nói như thế nào, em chỉ cảm thấy vừa nãy lúc em ở trong phòng, bỗng nhiên có một loại cảm giác âm lãnh! Trong nhà có một con chó lạc, bỗng nhiên sủa lên một tiếng, sau đó quỳ trên mặt đất không nhúc nhích, vừa nãy em đã kiểm tra, còn tiểu nữa!"
"Ân?"
Lưu Long ngẩn ra.
Âm lãnh, chó sủa, tiểu?
Ông bỗng nhiên ý thức được cái gì, không giữ vẻ bình tĩnh nữa, giọng nói lạnh lùng lần nữa vang lên: “Chú chắc chắn?"
Lý Hạo đá Hắc Báo một cước, Hắc Báo dường như có chút hậm hực, tiểu?
Có ông mới tiểu!
Cả nhà ông đều tiểu!
Đáng tiếc, nó không biết nói chuyện nên chỉ có thể cay đắng chấp nhận.
Mà Lý Hạo nói sạo không hề đỏ mặt, lập tức nói: “Chắc chắn!"
"Hiểu!"
Giọng nói của Lưu Long đã mang theo chút nghiêm túc, suy nghĩ một chút mới trầm giọng nói: “Giờ đừng hành động gì, cũng đừng nói gì thêm, lát nữa anh sẽ qua đó, nhưng chắc sẽ không hiện thân! Ngày mai... anh sẽ bắt đầu âm thầm theo dõi chú, đừng biểu lộ ra cái gì."
Ông không để Lý Hạo ở tại Tuần Kiểm Ty. Bởi vì ông còn cần Lý Hạo lộ diện trước mặt người khác.
Lý Hạo cũng không nói gì, chỉ hỏi: “Lão đại, giờ em không cần làm gì sao?"
"Không cần!"
Giọng của Lưu Long mang theo sự lạnh lùng: “Nhiệm vụ của chú chỉ có một, lần nữa cảm thụ được loại cảm giác này, không cần làm cái khác, kéo màn cửa sổ ra là được!"
"Em sợ mình... không có cơ hội kéo ra."
Lý Hạo lẩm bẩm.
Lưu Long dường như cũng ý thức được điểm ấy, suy nghĩ một chút lại nói: “Ngày mai tới Tuần Kiểm Ty, trực tiếp tới tìm anh!"
"Dạ!"
Lý Hạo vui vẻ đồng ý, lấy sự thông minh của hắn, đại khái có thể đoán được Lưu Long sẽ đưa cho hắn vài thứ tốt, đây là chuyện tốt.
Có thể lừa gạt... khụ khụ, có thể có được chỗ tốt thì cứ lấy.
Đứa bé biết khóc mới có sữa để bú.
Ở tiểu đội Liệp Ma, nếu bạn không mở mồm thì sẽ không có gì cả, Lưu Long có vẻ rất keo kiệt, ngày hôm nay là ngày đầu tiên hắn làm việc nhưng chẳng tặng cái gì cả, người ta Liễu Diễm tốt xấu gì còn nói vũ khí nóng cứ lấy thoải mái.
"Phù!"
Cúp máy, Lý Hạo ngồi dưới đất lại rơi vào trầm tư.
Hắn nhanh chóng nhìn lướt qua dấu bàn tay trên vách tường, khẽ nhíu mày.
Hồng Ảnh... quan sát được sao?
Quan sát được thật ra cũng không có gì, một nguỵ võ sư cả Trảm Thập cũng chưa tới thì siêu năng giả đâu thèm để ý.
Nếu thật cảm thấy đây Lý Hạo ẩn giấu thực lực, ngược lại là chuyện tốt.
Với năng lượng thần bí trên ngọc kiếm và cả Thổ Nạp Thuật, chắc mỗi ngày tới đây hắn đều sẽ có gia tăng thực lực, lấy thực lực hôm nay đối đãi với mình, vậy cũng sẽ tác dụng mê hoặc đối thủ.
Cho dù không tăng, cũng chưa chắc có bất cứ uy hiếp gì với siêu năng giả, Lý Hạo vẫn sẽ không từ bỏ.
...
Một đêm yên bình.
Ngày 14 tháng 7.
Trời sáng.
Lại là một đêm trôi qua, sự xuất hiện của Hồng Ảnh vẫn không khiến bất kỳ ai chú ý.
Lý Hạo ngủ rất ngon, trước khi đi lại căn dặn Hắc Báo vài câu, để lại cho nó chút thức ăn cho chó, rồi mới đạp xe đạp đi làm.
Tối hôm qua Lưu Long có tới hay không, Lý Hạo không biết.
Hắn cũng không cách nào đi hỏi, dù sao hắn chỉ cần nhớ hôm nay phải đi tìm Lưu Long, xem xem có thể kiếm được thứ tốt gì hay không, tốt nhất tặng cho mình một ít vật phẩm siêu năng cường đại, thế thì quá tốt rồi.
Đương nhiên, có lẽ chỉ là hy vọng hão huyền.
...
Phòng cơ yếu.
Lý Hạo vẫn đi làm ở đây.