Chương 45: [Dịch] Tinh Môn

Tinh Quang Sư, năng lượng thần bí (3)

Phiên bản dịch 6553 chữ

Vì sao vừa mới tới Phòng cơ yếu đã được xếp ở bên cạnh mình.

Chỉ một đợt người mới vào làm mà thôi, tại sao lại có siêu phàm giả tiến vào Phòng cơ yếu, chắc chắn có vấn đề.

Những người khác không nhìn thấy tinh quang trên người Vương Minh, nhưng mình lại thấy rất rõ.

"Mấy người Lưu Long có thấy không?"

Ngày hôm qua dường như quên hỏi rồi, làm cách nào để nhận ra siêu phàm giả!

Không được!

Giờ khắc này, Lý Hạo đột nhiên cảm giác được toàn thân lạnh buốt, siêu phàm giả lại xuất hiện ở ngay cạnh mình.

Chết tiệt!

Là Tuần Dạ Nhân sao?

Nếu như Tuần Dạ Nhân thì còn đỡ, nếu thuộc phe Hồng Ảnh thì vô cùng đáng sợ, Ngân Thành đã hoàn toàn không an toàn rồi, đây chính là đại bản doanh Tuần Kiểm Ty mà!

"Anh Hạo..."

Bên tai mơ hồ truyền đến giọng nói cắt đứt dòng suy tư của Lý Hạo.

Lý Hạo ngẩng đầu, Vương Minh đang nhìn hắn, cười rất rực rỡ: “Anh Hạo, anh là tiền bối, hẳn là lớn tuổi hơn em, sau này em sẽ gọi anh là anh Hạo, anh cứ gọi em là Vương Minh."

Lý Hạo cười cười, cười có chút giả tạo, đương nhiên, không ai cảm thấy giả tạo, Lý Hạo vẫn như vậy cười.

"Khách sáo rồi!"

Lý Hạo có chút hâm mộ nói: “Anh chỉ mới tới một năm, nhưng anh là dân nghiệp dư! Còn em thì khác, em tốt nghiệp học viện tuần kiểm, chuyên nghiệp hơn anh nhiều! À phải rồi, em là tốt nghiệp ở học viện tuần kiểm nào? Ngân Thành sao?"

Ngân Thành cũng có học viện tuần kiểm, thật ra chính là lớp hậu bị cho Tuần Kiểm Ty, phần lớn thành viên của Tuần Kiểm Ty đều đến từ học viện tuần kiểm.

"Không phải."

Vương Minh cười tươi như hoa, lắc đầu: “Em đến từ Bạch Nguyệt Thành! Tốt nghiệp học viện tuần kiểm Bạch Nguyệt."

Trần Na ở bên kinh ngạc nói: “Học viện tuần kiểm Bạch Nguyệt?"

Vương Minh khẽ gật đầu, không hề nhiều lời, dường như không mấy để ý đến Trần Na.

Mà Lý Hạo khi giật mình.

Bạch Nguyệt Thành!

Gần Ngân Thành cũng mấy thành thị, quy mô tương đương với Ngân Thành, nhân khẩu cũng tới vài triệu.

Nhưng cách Ngân Thành hơn 150km có một thành phố lớn, chính là Bạch Nguyệt Thành.

Bạch Nguyệt Thành còn có một địa vị rất đặc thù, tỉnh Ngân Nguyệt Hành năm đó chính là kết hợp tên của hai tòa thành Ngân Thành, Bạch Nguyệt Thành lại.

Ngân Thành còn xếp trên!

Nhưng đây đã là chuyện từ rất nhiều năm trước, theo thời gian trôi qua, vị trí địa lý Ngân Thành không tốt, dần dần nhân khẩu dời ra bên ngoài, lượng lớn nhân viên cũng rời đi, mà nay Ngân Thành cũng chỉ là một thành phố bình thường trong 32 thành phố của tỉnh Ngân Nguyệt Hành.

Có người nói thậm chí bên trên đang nghiên cứu, có muốn hay không đổi tên, đổi tỉnh Ngân Nguyệt Hành thành tỉnh Nguyệt Diệu Hành, thành phố lớn thứ hai trong tỉnh Ngân Nguyệt Hành chính là Diệu Quang Thành, giờ cũng thịnh vượng hơn nhiều Ngân Thành.

Đương nhiên việc này còn chưa có kết quả, người ta đồn Ngân Thành nhiều lần từ chối, dù sao Ngân Thành cũng từng một thời huy hoàng.

Những suy nghĩ này lóe lên một cái rồi biến mất, Lý Hạo nghĩ tốt nghiệp học viện tuần kiểm tỉnh, lại đến nơi này... Thân phận này thật hay giả cũng là vấn đề, hay ở quá xa sẽ khiến người khác khó điều tra?

Trần Na thì là có chút kinh ngạc và ước ao: “Vương Minh, vậy sao em lại tới chỗ này?"

Vương Minh cười tươi đáp: “Ngân Thành cũng tốt mà. Đương nhiên... chủ yếu vẫn là vì bên chỗ Bạch Nguyệt Thành áp lực cạnh tranh lớn, khó thăng chức, nên người nhà em khuyên em tới nơi này, nơi đây áp lực cạnh tranh ít hơn một chút, xem xem có thể có chút thăng chức hay không, sau đó sẽ gọi về."

Hiểu!

Trần Na gật đầu: “Thế thì hợp lý, Ngân Thành tuy nhỏ nhưng cơ hội lên chức không nhỏ, chúng ta ít người đại biểu chúng ta càng có cơ hội thăng chức! Thành phố lớn, áp lực cạnh tranh lớn, lựa chọn của em rất sáng suốt!"

"Em cũng cảm thấy vậy."

Vương Minh cười càng thêm tươi, vô cùng đẹp trai, Trần Na cũng bị thu hút, nhanh chóng dời mắt, nhìn Lý Hạo, cứ như đang cố lấy lại bình tĩnh.

Mà Lý Hạo thì cay quá cay.

Chị ta có ý gì?

Trước đây chị nói tui rất đẹp trai mà!

Phụ nữ... ai!

Đương nhiên, lúc này không phải lúc tính toán điều này, Lý Hạo cũng dần bình tĩnh lại.

Sợ cái gì!

Nước đến thành chặn!

Vào lúc này, mình có thể ngay tức khắc phát hiện vấn đề của đối phương thì tức là mình nắm được tiên cơ, mặc kệ đối phương là ai, chuyện cũng đã rồi, cứ mặc kệ nó!

Sau khi nói đơn giản cùng Vương vài câu, Lý Hạo trực tiếp quẳng gánh cho người, mở miệng nói: “Trần Na, chị lo cho Vương Minh dùm em, em đi ra ngoài một chuyến."

"Em đi đâu?"

"Đội chấp pháp ạ."

"Lại đi?"

Lý Hạo cười nói: “Vì nhiệm vụ cuối tháng mà, không phải em đã nhận nhiệm vụ bảo hộ thầy trò của Cổ viện Ngân Thành mà? Đã nhận nhiệm vụ thì cũng nên huấn luyện, tránh để xảy ra sự cố."

Trần Na cứng họng, đành bất đắc dĩ nói: “Hỏi đi hay không thì em nói không đi, giờ lại muốn đi! Được rồi, tôi chỉ lo cho Vương Minh!"

Lý Hạo trêu ghẹo nói: “Để chàng đẹp trai Vương Minh lại cho chị, chị còn không vui?"

Dứt lời, nhìn về phía Vương Minh cười nói: “Vương Minh, vậy em cứ học việc với chị Trần Na nhé, công việc đơn giản thôi, em là người thông minh, rất nhanh có thể quen việc."

Vương Minh cười gật đầu, lại nói: “Anh Hạo, tối nay hãy cùng ăn cơm, em mời khách. Em mới đến, anh chị đều xem như là thày của em, phải mời khách mới được!"

"Được được!"

Trần Na vội vàng gật đầu, mà Lý Hạo đang định từ chối, nhưng suy nghĩ một chút, cũng gật đầu cười: “Ok, để em tốn tiền rồi!"

Dứt lời, bèn đứng dậy rời đi.

Mời khách?

Mời bữa đầu!

Người này rất có thể nhắm vào mình mà tới.

Không phải người của Hồng Ảnh, mà là người do Tuần Dạ Nhân phái đến.

Còn chuyện người do Tuần Dạ Nhân phái đến vì sao phải khiêm tốn như thế... ha ha, chắc là muốn gài bẫy Hồng Ảnh, hoặc có lẽ những người này biết tình hình của Ngân Thành tình huống, nhưng vẫn không làm gì.

Có thể giờ đã đoán được mục tiêu của Hồng Ảnh là Lý Hạo, cho nên phái người tiếp cận.

Nói không chừng chưa hề thông báo với bên Ngân Thành, đã trực tiếp tới, muốn quan sát tình huống trước.

"Dám to gan như vậy, trực tiếp tới Tuần Kiểm Ty... siêu năng giả bên Hồng Ảnh gan lớn vậy sao? Nói như thế nào cũng là cơ cấu chấp pháp tối cao Ngân Thành... xác suất lớn là Tuần Dạ Nhân!"

Lý Hạo phán đoán, tuy không chắc chắn, nhưng theo hắn tới 80% Vương Minh là Tuần Dạ Nhân!

Tinh Quang Sư!

Khá lắm, còn trẻ như vậy, đương nhiên tuổi chưa chắc là tuổi thực.

Lý Hạo nghĩ đây là chuyện tốt hay chuyện xấu?

Nếu như là Tuần Dạ Nhân... thật ra là chuyện tốt.

"Mình còn lo Lưu Long chưa chắc có thể làm được, nhưng nếu người này là Tuần Dạ Nhân... ngược lại có thêm chút tự tin!"

Mang theo suy nghĩ như vậy, Lý Hạo vào tầng hầm ngầm của đại đội chấp pháp.

...

"Xin lỗi em đã tới trễ!"

Bạn đang đọc [Dịch] Tinh Môn của Lão Ưng Cật Tiểu Kê

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    233

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!