Trong tiểu viện, vẻ mặt của Lý Hạo tràn đầy chờ mong.
"Lão sư, trên người thầy có ám thương không?"
“Ha ha!”
Viên Thạc càn rỡ, cười điên cuồng: "Nực cười, làm thầy bị thương? Thầy càn quét thế giới trước khi siêu năng xuất hiện! Sau khi siêu năng xuất hiện, thầy là thượng khách của Tuần Dạ Nhân, tuy rằng toàn bộ Tuần Dạ Nhân không phải đều siêu năng, nhưng cũng là tổ chức lớn nhất trong lĩnh vực siêu năng, em nói xem ai có thể đả thương thầy? ”
“......”
Lý Hạo không muốn câu trả lời này.
Hắn không nhịn được nói: "Lão sư, ý của Lưu đội trưởng là mỗi một vị Võ sư Phá Bách đều có ám thương trên người, năm đó thầy là võ sư đỉnh cấp, có phải do ám thương quá nhiều cho nên vẫn không thể thăng cấp trở thành siêu năng giả?”
“Đó là do hắn, hắn là phế vật!”
“......”
Sao miệng thầy lại cứng như vậy?
Lý Hạo cảm thấy mệt mỏi, tuy lão sư rất tốt nhưng miệng lại quá cứng, sống chết cũng không chịu thừa nhận mình có ám thương, điều này khiến cho người ta rất bất đắc dĩ.
"Vậy..."
Lý Hạo đành phải trực tiếp hơn một chút, "Lão sư, sao đến giờ thầy còn chưa thể thăng cấp siêu năng để trở thành Tinh Quang Sư?”
“Thầy quá mạnh!”
Viên Thạc cảm thấy hiện giờ học trò của mình không để mình vào trong mắt, ý em sao?
Muốn chọc vào vết thương của thầy ư?
Ha ha!
Không đời nào!
Đương nhiên là vì lão cảm thấy nói với Lý Hạo cũng không có tác dụng gì lớn, nếu như vậy, nói cho tiểu tử này biết thì đã sao?
Lần này Lý Hạo thật sự nóng với lão sư của mình, người này quá cứng miệng, hắn lại nói: "Lão sư, nếu ám thương của thầy khỏi đi, có thể có cơ hội thăng cấp Tinh Quang Sư hay không?”
“Em tìm thầy là vì cái này?”
"Vâng ạ."
"Bị rảnh!"
Viên Thạc cũng không nói gì, em có rảnh rỗi không?
Lão không thể không nói: "Đừng nghĩ nhiều như vậy, lý do thầy không thể thăng cấp hơi bị nhiều..., bên ngoài, bên trong, đều có!”
“Thầy có thể nói cụ thể không?”
“......”
Viên Thạc nhíu mày, nhìn chằm chằm hắn một lúc, mới chậm rãi nói: "Thầy có Ngũ Cầm Thổ Nạp Thuật, Tuần Dạ Nhân cũng cung cấp cho thầy một ít thần bí năng, thầy cũng từng hấp thu qua một ít... Nhưng mà vì năm xưa thực lực thầy quá mạnh nên chắc là cần thần bí năng rất nhiều, đây là một!”
Lý Hạo gật đầu, thiếu thần bí năng.
"Thầy đã lớn tuổi, cơ thể xuống dốc, đây là thứ hai!"
Lý Hạo lại gật đầu, thể chất không đủ mạnh, không thể chịu đựng được xung kích trong quá trình đột phá Võ sư Phá Bách?
"Năm xưa, thầy từng trêu chọc một ít cường địch, trong những tên này có một ít đã trở thành siêu năng giả, thậm chí là lãnh đạo của một ít tổ chức siêu năng đã từng gây áp lực cho Tuần Dạ Nhân, đây là nguyên nhân bên ngoài, đây là thứ ba!"
"Về phần thứ tư..."
Viên Thạc bỗng nhiên nở nụ cười, nhìn thoáng qua Lý Hạo lười biếng nói: "Thầy không muốn thăng cấp".
Mộng!
Ý thầy là sao?
Ba cái đầu còn tốt, cái thứ tư là có ý gì?
Không muốn thăng cấp?
Chẳng lẽ là ba điều đầu tiên đều là nói nhảm, lão sư vốn có thể thăng cấp?
Viên Thạc thấy học trò mình mê man, lại lộ ra nụ cười, trêu chọc Lý Hạo vẫn rất thú vị
Viên Thạc thấy Lý Hạo mặt mày ủ rũ, cũng không trêu ghẹo hắn, vừa cười vừa có chút tiếc nuối nói: "Ba điều trước là thật, điều thứ tư cũng là thật, kỳ thật mấy năm trước thầy vẫn có hy vọng thăng cấp siêu năng, chỉ là khi đó thầy không cam lòng..."
Lúc này Viên Thạc cũng không khỏi lắc đầu, mang theo một chút tư vị nói không nên lời, tự giễu cười: "Khi đó, siêu năng đã phát triển mười mấy năm, một ít 'lão bằng hữu' của thầy ở lĩnh vực siêu năng đã đi được một đoạn đường, đã đi trước mười mấy năm... Mà nếu khi đó thầy thăng cấp từ Phá Bách, chỉ sợ sau khi tiến vào siêu năng sẽ phải chịu sự thăm hỏi của những "lão bằng hữu" kia.”
"Không thành siêu năng còn đỡ một chút, khi thầy thành siêu năng thì dù cho Tuần Dạ Nhân cũng rất khó mà che chở được. Hiện tại thầy là võ sư không phải Tinh Quang Sư, đối phương cũng không dám tùy tiện ra tay với thầy, hơn nữa cũng không coi thầy là đại địch..."
Lý Hạo cũng hiểu được một ít.
Không thành siêu năng là do kiêng kỵ.
Nhưng mà... Như vậy không phải là uống rượu để giải khát sao?
Hiển nhiên, Viên Thạc cũng không phải loại người nhát gan sợ chuyện, lại cười nói: "Mấy năm trước, kỳ thật thầy vẫn có chút hùng tâm tráng chí, khi đó thầy nghĩ là thầy muốn thăng cấp võ đạo trước! Thầy muốn bước vào Đấu Thiên rồi sau đó tấn thăng vào siêu năng! Lấy thân phận võ sư Đấu Thiên bước vào lĩnh vực siêu năng, cho dù mười mấy năm không thăng cấp siêu năng nhưng một khi thầy bước vào, thì không sợ bất cứ một cường địch nào!”
Giờ phút này, Viên Thạc bỗng nhiên có chút phóng đãng!
Lý Hạo cảm thấy thậm chí thầy còn ngang ngược, càn rỡ hơn cả Lưu Long!
Lão muốn lấy thân phận võ sư Đấu Thiên, một bước bước vào siêu năng, muốn trở thành cường giả đỉnh cấp trong siêu năng giả, xóa bỏ khoảng cách mười mấy năm chưa từng bước vào lĩnh vực siêu năng, để mà đuổi theo "lão bằng hữu" của lão, nhưng rất hiển nhiên là lão đã thất bại!
Lý Hạo nhíu mày: "Ý của lão sư là mấy năm trước thầy không thăng cấp là bởi vì thầy cảm thấy thăng cấp cũng không thể địch lại địch nhân, cho nên chỉ có thể chờ tu vi võ sư lên Đấu Thiên, sau đó trực tiếp đuổi theo?”
“Không sai!”
"Vậy... Có chuyện gì vậy?”
Lý Hạo không biết Đấu Thiên mạnh cỡ nào, nhưng hắn biết lão sư đã bước vào Phá Bách từ nhiều năm trước, nếu trước đây đã có tâm tư này thì bây giờ lão vẫn có hy vọng thành công, vậy vì sao bây giờ lại bỏ cuộc?
Đúng vậy, bỏ cuộc.
Nếu không từ bỏ thì Lý Hạo cảm thấy bây giờ thầy đã không nói như vậy, đã không nói mấy năm trước hùng tâm tráng chí.
Viên Thạc cười một tiếng: "Ừm, xảy ra chút vấn đề làm cho thầy hết hy vọng, mà như vậy lại tốt! Thầy muốn để cho Tuần Dạ Nhân giúp thầy nghĩ biện pháp, nhưng vẫn không thành công, hết biện pháp, vậy thì chỉ có thể nhận mệnh!”
“Kỳ thật như vậy cũng là chuyện tốt..."
Viên Thạc cười ha hả nói: "Nếu không phải như vậy, thầy cũng không có tâm tư thu học trò!”
Trước kia lão vội vàng thăng cấp Đấu Thiên, cho nên nhiều năm nay lão không thu thêm đệ tử.
Nhưng từ khi hy vọng Đấu Thiên tan vỡ, kỳ thật lão cũng không còn hy vọng quá lớn với thăng cấp hay không thăng cấp siêu năng, còn việc để cho Tuần Dạ Nhân giúp mình nghĩ biện pháp, kiếm chút ít thứ tốt, lão cũng hoàn toàn hết hy vọng.
Hiện tại cũng chỉ có thể an hưởng tuổi già, thành thật ở trong cổ viện Ngân Thành.
Đương nhiên, bởi vì quá nhàn rỗi mới có thời gian đi thu học trò, người ngoài nghi hoặc vì sao lão lại thu thêm, kỳ thật rất đơn giản... Quá nhàn rỗi!
Tu vi võ sư không thể thăng tiến, lĩnh vực siêu năng cũng không thể bước vào, lúc này dạy học trò lại là lựa chọn rất tốt, nhắm trúng Lý Hạo đó là vì Lý Hạo có tư chất thông minh, ít nhất cũng có thể học được một ít kiến thức từ lão.
Không chọn Lý Hạo chẳng lẽ chọn Trương Viễn?
Ngu ngốc!
“Lão sư, vậy hiện tại thầy còn có cơ hội thăng cấp Đấu Thiên sau đó trở thành siêu năng sao?”
Viên Thạc khẽ thở dài một tiếng: "Thầy biết em nghĩ cái gì, thầy cũng biết bên này có nguy hiểm,... Nhưng với thực lực Phá Bách nửa vời của thầy, bây giờ chỉ sợ thật đúng là không bằng Lưu Long..."
Rất bất lực!