Chương 62: [Dịch] Tinh Môn

Võ sư Đấu Thiên! (4)

Phiên bản dịch 8893 chữ

Lý Hạo mờ mịt, không phải lão sư đang hấp thu thần bí năng sao?

Bỗng nhiên nói cái này, chẳng lẽ lão sư muốn cướp của ta?

Hắn muốn nói, em còn có một thanh đao, Ngọc Kiếm là tổ truyền, nếu không lão sư đổi cướp một cái khác được không?

"Thứ này... Vượt qua tất cả vật phẩm siêu phàm mà thầy từng nhìn thấy, người để mắt tới thứ này, có thể biết chỗ quý giá của kiếm này, nếu biết thì phiền toái của em tuyệt đối ngoài tưởng tượng! Đối phương cũng nhất định phải có được, mấu chốt chính là... Thanh kiếm này có thể chưa được giải phong!”

Đúng vậy, chưa được giải phong!

Với kiến thức của mình, Viên Thạc cũng hơi chấn động.

Tám chín phần mười thanh kiếm này còn chưa giải phong.

Lượng thần bí năng mà lão hấp thu có lẽ chỉ là một bộ phận cất giữ trong kiếm, thứ quý giá nhất không phải là thần bí năng mà chính là thanh kiếm.

Cứ như vậy, giờ phút này Viên Thạc thiếu chút nữa nhịn không được.

Có thể tưởng tượng được, một khi thanh kiếm này giải phong, rốt cuộc sẽ khiến cho bao nhiêu người để mắt tới.

"Ngân Thành Bát Đại Gia..."

Viên Thạc nỉ non một tiếng.

Ngân Thành nho nhỏ trong suy nghĩ của lão, cho dù có Bát Đại Gia thì thế nào?

Ở thế giới rộng lớn này, Ngân Thành nhỏ đến đáng thương, Bát Đại Gia ở trong đó còn có thể lợi hại đến bao nhiêu?

Nhưng giờ khắc này bỗng nhiên lão có chút hoài nghi, chẳng lẽ còn có chút liên hệ với văn minh cổ?

Một thanh kiếm chưa được giải phong!

Giờ khắc này, lão cảm thụ được thương thế của trái tim mình khôi phục lại ba thành, quả thực không thể tưởng tượng nổi, đây chẳng phải là nói nếu lão tiếp tục hấp thu ba hoặc năm lần nữa là thương thế trong tim sẽ khôi phục sao?

Sau đó lại hút một hai lần, ám thương trên toàn thân sẽ biến mất?

Lại hút mình một hai lần nữa... Mình chẳng lẽ còn có thể khôi phục cơ thể đến đỉnh phong thời trai tráng, có thể trùng kích Đấu Thiên một lần nữa?

Đừng làm rộn!

Ta đã từ bỏ, đã tuyệt vọng rồi... Ta còn có thể trùng kích Đấu Thiên sao?

Vậy thì... Sau khi ta trùng kích Đấu Thiên, lại trùng kích siêu năng. Ta... Chẳng phải ta... Có hy vọng hơn so với mấy năm trước rồi ư?

Nuốt nước miếng, không kìm được suy nghĩ này.

Trái tim cũng bắt đầu đập loạn lên.

Lão nhìn Lý Hạo, bỗng nhiên nói: "Em đã nói với những người khác chưa?”

Lý Hạo hơi lo lắng trong lòng, giọng điệu này của lão sư là thật sự muốn cướp?

"Lão sư... bình tĩnh một chút! Em không có nói với bất cứ ai khác, chỉ có em và...một con chó biết!”

“Vậy thì tốt quá rồi!”

Viên Thạc gật đầu, nhưng một khắc sau bỗng nhiên cảm thấy có chút không đúng lắm.

Mình cũng biết!

Tiểu tử Lý Hạo này nói còn có một con chó biết... Điều này nghe có vẻ giống như mắng người khác?

"Đừng nói với bất cứ ai nữa!"

Viên Thạc dặn dò một câu, rồi lại nói: "Còn nữa... Tên ngu si này, hẳn là ngay cả thầy cũng không nên nói!”

Lý Hạo ngượng ngùng: "Vậy sao được! Lão sư ,《 Ngũ Cầm Tân Thư 》cùng 《 Ngũ Cầm Thổ Nạp Thuật 》trân quý như vậy, lão sư nói cho liền cho, còn có mấy năm nay lão sư vẫn luôn chiếu cố em, dù em không nói cho cha thì cũng phải nói cho thầy biết!”

“Ha ha!”

Viên Thạc cười nhạo, "Cha em ở trong đất, ý em là cũng muốn thầy nhập thổ sao? ”

“......Em không có ý này..."

“Được rồi, tâm ý của em thầy đã hiểu!”

Viên Thạc nói xong, nhìn Ngọc Kiếm trong tay, tiện tay ném cho Lý Hạo, im lặng một lúc rồi mở miệng nói: "Thầy cảm thấy loại thần bí năng này vẫn có thể có hạn, không thể tiêu xài hoang phí để nuôi chó,... cho chó ăn,.... em thật sự quá sai lầm!”

“Lão sư, thầy cảm thấy thế nào?”

“Tạm ổn!”

"Vậy lão sư hấp thu nhiều một chút..."

“Không cần!”

Lý Hạo cũng là người thông minh, hắn nhìn thấy lão sư vừa mới khiếp sợ, giờ phút này Lý Hạo trầm giọng nói: "Lão sư, lần này em rất nguy hiểm! Thần bí năng mặc dù tốt, nhưng em sợ em không có mạng để mà dùng! Nếu lão sư thật sự có thể thăng cấp Đấu Thiên hoặc là trở thành Tinh Quang Sư thì em mới có thể còn mạng để mà sống!”

“Ở chỗ thầy trốn một năm!”

Ánh mắt Viên Thạc có chút rực rỡ: "Một năm sau, nếu em có thể hấp thu thêm thần bí năng này, dựng tốt căn cơ, thầy bảo đảm em Phá Bách! Tối thiểu lấy thân phận võ sư Phá Bách thăng cấp thành siêu năng, cho dù ở trong Tuần Dạ Nhân cũng không phải kẻ yếu!”

“Lão sư, thầy xác định em ở chỗ này trốn sẽ ổn hay không? Nếu đối phương không chiếm được thứ này rồi truyền ra ngoài, dẫn tới những người khác hoặc là dẫn tới Tuần Dạ Nhân ngấp nghé thì sao?”

Giờ phút này Lý Hạo cũng lộ vẻ kiên quyết: "Lão sư, thầy đều nói nó trân quý, với kiến thức khảo cổ học nhiều năm của thầy đều cảm thấy nó là bảo bối, vậy người khác thì sao? Bây giờ, cách tốt nhất là giết người diệt khẩu!”

Lý Hạo lại giương năng múa vuốt, có vẻ tàn nhẫn nói tiếp: "Có lẽ rất nhiều người biết bài đồng dao của Bát Đại Gia ở Ngân Thành, nhưng bọn họ không biết tình huống cụ thể, có thể người giết Trương Viễn kia có lẽ sẽ biết tình huống cụ thể! Dù sao trong mắt người khác, Ngân Thành chỉ là địa phương nhỏ, vật phẩm siêu phàm ở đó cũng không đáng nhắc tới, ít nhất cũng sẽ không khiến cho đại nhân vật chú ý!"

“Và em không có bản lĩnh này! Nếu như lão sư có thể thăng cấp, giết chết người nọ đối với em mà nói ngược lại là một loại bảo hộ... Chẳng lẽ lão sư không nắm chắc thăng cấp hoặc là không nắm chắc giết tên kia? ”

“......”

Viên Thạc ngơ ngác nhìn học trò của mình, một lúc lâu mới giật mình nói: "Tiểu tử, từ khi nào em lại tàn nhẫn như vậy? Giết người diệt khẩu, lời này cứ như vậy nói ra? "

Ta chưa bao giờ dạy qua mà!

Ta dạy tiểu tử này đều là tu thân dưỡng tính, hảo hảo đọc sách, không dạy cho hắn giết người diệt khẩu cơ mà!

Lý Hạo nở nụ cười giống tiểu hồ ly, "Lão sư, tốt xấu gì em cũng ở Tuần Kiểm Ti một năm, vụ án gì chưa từng thấy qua, hồ sơ gì chưa xem qua, xem nhiều thì sớm quen thôi!”

Giờ khắc này, Viên Thạc cảm thấy Tuần Kiểm Ti có vẻ dạy hư học trò mình.

Lý Hạo trở nên hư hỏng!

Có chút cảm giác đau đớn, ta vốn muốn bồi dưỡng em thành một người tốt mà.

"Lão sư, thầy có thể hút thì hút, thầy lợi hại như vậy mà chỉ hút một chút, cảm giác chút như vậy còn không bằng tối hôm qua em hút!"

“......”

Viên Thạc có hơi nhăn nhó.

Lý Hạo có chút hận 'sắt không thành thép', đau đớn nói: "Lão sư, tiện nghi người ngoài không bằng tiện nghi cho lão sư! Lão sư cứ nói thẳng, hút có thể thăng cấp hay không? Nếu không thể, em có lẽ có thể tìm Lưu đội trưởng thử xem hắn có thăng cấp hay không, có lẽ cũng rất lợi hại..."

“Đánh rắm!”

Viên Thạc mắng to: "Lưu Long có bản lĩnh gì so với ta? Đừng nói Lưu Long, dù là cha gã là Ngân Thương - Lưu Hạo , năm đó được xưng là một trong Tam Thương của Ngân Nguyệt, thấy ta cũng phải nằm sấp ngoan ngoãn kêu sư phụ!”

Lý Hạo không nói gì, chỉ là có chút kỳ quặc, cha của Lưu Long cũng là võ sư sao?

Còn được xưng là một trong Tam Thương của Ngân Nguyệt, chỉ là cái tên Ngân Thương... Không dễ nghe lắm!

Dâm thương?

Cảm thấy giống như một tên 'đạo tặc hái hoa’!

“Cũng được!”

Giờ khắc này, Viên Thạc bỗng nhiên ánh mắt sáng như tuyết, "Nếu như em cũng không quan tâm, thầy còn ngại ngùng chẳng phải là có chút mất mặt sao? Thôi thôi thì hút! Cùng lắm thì chờ thầy thành công, cướp cho em một chút thứ tốt trở về để bù đắp!”

Giờ phút này, ánh mắt lão sáng như tuyết, sáng đến mức kinh người!

"Nếu thầy thật sự có thể khôi phục thương thế, khôi phục ám thương thăng cấp Đấu Thiên.... Cho dù thầy không thành siêu năng, chỉ với sức mạnh của võ sư Đấu Thiên cũng dám chiến thiên hạ này! Chỉ là 20 năm nay, thầy cũng không tin thành nhỏ như Ngân Thành, thật sự không có chỗ cho một vị Đấu Thiên!”

Giờ phút này Viên Thạc hoàn toàn buông ra!

Cơ hội, hy vọng, tất cả mọi thứ đang đến ngay trước mắt!

Lão nhìn về phía Lý Hạo, vẻ mặt cực kỳ trịnh trọng: "Yên tâm, nếu thầy thật sự hút sạch kiếm này, thầy cũng sẽ nghĩ biện pháp đoạt về những binh khí khác của Bát Đại Gia!”

Dứt lời, không hề ngại ngùng, Ngũ Cầm Thổ Nạp Thuật phát huy đến cực hạn, một cỗ thần bí năng nồng đậm chảy ra!

“Cút!”

Ngay lúc này, một tiếng gầm truyền vang, Viên Thạc lạnh lùng quát một tiếng: "Lão tử truyền cho học trò của ta Ngũ Cầm bí thuật, ai dám tới gần, ta để cho các ngươi thử võ sư Phá Bách già rồi thì có giết được người hay không!”

Một tiếng gầm quát lên, bốn phía yên tĩnh trong nháy mắt.

Những người bên ngoài bảo vệ hay giám thị lão đều biến mất.

Không ai dám nhìn trộm một vị võ sư Phá Bách truyền thụ bí thuật, trừ phi cường giả trong Tuần Dạ Nhân tới, nếu không Tuần Dạ Nhân nhỏ yếu gặp Viên Thạc cũng chỉ là đưa thức ăn, huống chi còn chưa đến mức trở mặt.

Giờ khắc này, thiên địa yên tĩnh, mãnh hổ mặc dù đã già nhưng uy hổ vẫn còn!

Tuy rằng Lý Hạo không nhìn thấy người trong bóng tối, nhưng giờ phút này cảm xúc cũng sôi sùng sục.

Đây chính là năm đó lão sư – một cường giả võ sư đỉnh cấp, cho dù đến lúc siêu năng hoành hành vẫn có thể uy hiếp bốn phương.

"Đấu Thiên..."

Lý Hạo mặc niệm, vạn phần chờ mong, võ sư Đấu Thiên cùng Hồng Ảnh, ai mạnh hơn?

Lão sư... Nhất định phải thăng cấp thành công!

Đây mới là chỗ dựa lớn nhất cũng là con át chủ bài lớn nhất.

Bạn đang đọc [Dịch] Tinh Môn của Lão Ưng Cật Tiểu Kê

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    252

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!