Hắn hiểu ý của Viên lão, thay mận đổi đào!
Nhưng, nếu thanh kiếm đó của mình không quý, chẳng phải là lỗ rồi sao?
"Không thể nào!"
Viên lão lắc đầu, cái của Lý Hạo tuyệt đối rất trân quý, điều này không phải nói nhiều.
Viên lão cũng không giải thích, lập tức nói: "Khi đi, em nhớ mang theo! Những thứ này không cần thầy nói, em cũng biết nên làm thế nào rồi, nếu kẻ địch quá mạnh mà thầy cũng không có cách nào, em cứ quăng kiếm ra xem có bảo toàn được tính mạng hay không, nếu kẻ địch bị thầy hoặc Tuần Dạ Nhân giết...tốt nhất em cũng nên làm mất kiếm, để về tay Tuần Dạ Nhân, bằng không thì khó để Tuần Dạ Nhân cõng nồi!"
<i>*Cõng nồi: Chịu trách nhiệm, gánh chịu hậu quả nếu có.</i>
Hai thầy trò xác định nhanh kế hoạch.
Yếu, tiêu diệt.
Mạnh, cũng tiêu diệt, tiếp đó để cho Tuần Dạ Nhân gánh chịu, đương nhiên, có 1 điều kiện tiên quyết, Tuần Dạ nhân cần thanh kiếm này, nếu không cái nồi này sẽ do Lý Hạo cõng.
Tuần Dạ Nhân sẽ cần sao?
Viên lão đã nói như vậy, thì đại khái là sẽ cần.
Về phần thua thiệt hay không thua thiệt, Viên lão không thấy thua thiệt thì tất nhiên Lý Hạo cũng nghĩ vậy, nếu Tuần Dạ Nhân lấy kiếm đi, cõng nồi cũng đáng, cũng không trách cứ được mình.
...
Hai sư môn nói chuyện một mạch trong 1 canh giờ.
Lúc này, Viên lão đã lấy ra thanh kiếm.
Không chỉ vậy, Viên lão còn tiện nhuộm lại mái tóc của mình hoa râm trở lại, xem ra lão nhân gia này trong 1 thời gian ngắn không định lộ diện.
Viên lão trao kiếm, trong đầu cũng không tính toán nhiều.
Lớn hơn so với mặt dây chuyền ngọc, liếc mắt cũng nhìn ra chính là một thanh kiếm, tương tự như con dao, có thể để trong túi áo.
Lý Hạo nhìn thoáng qua, thật mơ hồ, có thể nhìn thấy một Thần Bí Năng ẩn chứa trong đó.
Thật sự hắn không nỡ cầm, cây kiếm này cũng là bảo vật, để hạn chế phiền phức mà lão sư phải đưa cho hắn.
"Về sớm 1 chút đi!"
Viên lão sắp xếp xong 1 số việc, dặn dò: "Không cần quá lo lắng, thầy sẽ không đi bên cạnh em, nhưng khi có việc thầy sẽ đến rất nhanh! Việc em cần làm chính là không được để bị giết quá sớm!"
Lý Hạo gật đầu.
Viên lão suy nghĩ rồi nói tiếp: "Nâng cấp chính mình, cũng rất cần thiết! Em tiến vào Trảm Thập, nhưng không có nghĩa đã lợi hại, Trảm Thập mạnh yếu cũng rất rõ ràng, trảm 99 cũng tính Trảm Thập, đương nhiên lời nói có chút khoa trương, nhưng sự chênh lệch là khá lớn."
Lại nghĩ đến Lý Hạo trong thời gian ngắn, có một vài phương diện khó thể nào nâng cao.
Viên lão định để Lý Hạo đi rồi, bỗng nhiên ngăn lại, "Được rồi, em chưa từng trải qua thực chiến, những gì trước kia thầy dạy, thực ra chỉ là phương thức dưỡng thân, trong thực chiến cũng không quá hữu dụng, sau chuyện này, nhất định thầy sẽ bồi dưỡng thêm cho em!"
Lúc này, không còn thời gian nữa.
Lão xem xét 1 chút, cuối cùng quyết định: "Bây giờ thầy sẽ dạy em một thủ đoạn tấn công hơi âm độc! Đây không phải là một loại Ngũ Cầm Thuật, không tính là quá khó học, nhưng dùng để bảo vệ tính mạng rất hữu dụng!"
Mắt Lý Hạo sáng lên!
Âm độc?
Ta không quan tâm, đơn giản chỉ muốn sống.
Viên lão không ra ngoài, đứng ngay tại đại sảnh, bày ra tư thế, điệu bộ này thoạt nhìn vẫn đường đường chính chính.
"Võ sư, đối phó đối thủ, cũng cần áp sát mới được, nhất là loại võ sư hạng xoàng như em!"
"Bây giờ em không cần học thủ đoạn cường công, bởi vì có thể không có cơ hội dùng..."
"Hôm nay dạy em một chiêu Diệu Thủ Hồi Xuân, đây cũng là một loại kỹ pháp thầy tìm được trong sách cổ."
Diệu Thủ Hồi Xuân!
Cái tên này nghe rất chính phái, thậm chí nghe hơi giống với tên kỹ năng của nghề thầy thuốc.
Nhưng mà, Viên lão xuất ra, Lý Hạo biết, Diệu Thủ Hồi Xuân có ý gì rồi.
Chỉ thấy Viên lão 2 tay vung vẩy, giống như khua tay lung tung bình thường, rõ ràng chỉ có 2 cánh tay, nhưng chỉ sau 1 khắc, bỗng nhiên hiện ra cánh tay thứ ba!
Đúng vậy, ba cánh tay!
Ngay khi cánh tay thứ ba xuất hiện, chính cánh tay đó móc xuống hạ bộ của Lý Hạo!
Phản ứng không kịp!
Trong Viên thuật, thật ra có một chiêu 'hầu tử thâu đào' này, chỉ là không mê hoặc người như thế, vừa ra tay, đối thủ có khi cũng biết, chuyên môn nhằm vào phần dưới.
Nhưng Diệu Thủ Hồi Xuân này, rõ ràng hiện ra tay thứ ba!
Lý Hạo sợ tới mức mặt mũi trắng bệch!
Lúc này, Viên lão nở nụ cười, thu tay lại, cười nói: "Diệu Thủ Hồi Xuân, chủ yếu chính tại diệu thủ, khiến người khác khó lòng phòng bị! Cái này thực ra là ở trong sách cổ, ghi lại 1 môn đạo thuật (thật trộm cướp)! Văn minh cổ đại cũng có Hạ Cửa Lưu, ăn cướp thường dùng! Thầy cải biên một chút, sẽ thích hợp với thủ pháp tập kích (dùng đánh úp, đánh lén), tập kích chính diện!"
Rõ ràng là khi đánh nhau, bỗng nhiên xuất hiện thêm 1 tay, sao có thể đề phòng được.
"Lão sư, cái này làm sao để thêm ra 1 tay?"
Lý hạo vẫn nghi ngờ, cái kỹ xảo này thoạt nhìn không khó, nhưng để có thể nhiều thêm 1 tay, ở đâu ra?
Hắn nhìn kỹ một chút, hiện tại Viên lão chỉ còn 2 tay.
"Đây chính là cái cốt lõi, thực ra đơn giản thôi, con người thì chỉ có 2 tay, cái tay thứ 3 đương nhiên là giả rồi!"
Viên lão bắt đầu giảng giải cho Lý Hạo, trong tay thứ ba, có sự giả dối, nhưng cần phải lấy giả hóa thật, còn cần ẩn tay, cái này mới là khó.
Hai sư đồ nghiên cứu 1 lúc, Lý Hạo cơ bản đã học xong, lĩnh ngộ tinh túy, lúc này mới nghỉ.
...
Rất nhanh, Lý Hạo rời tiểu viện.
Bên ngoài, những người cản đường lúc trước cũng không thấy đâu. Mãi cho đến khi rời khỏi tiểu viện 1 đoạn, Lý Hạo mới cảm nhận được có người theo dõi, có thể cảm nhận được, bởi vì hắn mơ hồ thấy được Tinh Quang lập lòe xa xa, siêu năng giả!
Hẳn là lúc trước, người nam và nữ kia bị lão sư đá 1 cước trọng thương, 1 thời gian ngắn không khỏi.
Lý Hạo mặt không biến sắc, coi như không biết gì, nhanh chóng đạp xe biến mất.
Mãi đến khi Lý Hạo rời đi, lúc này Hồ Hạo mới hiện thân.
Nhìn thoáng qua Lý Hạo, rồi lại nhìn tiểu viện, có chút nghi ngờ, Viên Thạc dạy Lý Hạo cái gì, hai sư đồ nói chuyện tới 2 giờ.
"Cũng không biết vết thương cũ của Viên lão thế nào rồi..."
Than nhẹ một tiếng, có chút bất đắc dĩ, nhưng đừng chết, nếu không lần này y và Lý Mộng đều hỏng bét, thảm rồi!