Một lát sau.
Lưu Long mặc áo gió bước ra từ trong bóng tối, hơi nhíu mày.
Y nhìn về phía Lý Hạo, ánh mắt lạnh lùng.
Không phải vì Lý Hạo!
Mà là bởi vì... Y mơ hồ có chút cảm giác không thích hợp, thật sự có gì đó không đúng, hình như có cái gì đó tồn tại ở gần Lý Hạo.
Y dốc hết sức để xem nhưng vẫn không phát hiện ra gì.
"Ở đó nhất định là có cái gì đó!"
Y thầm nghĩ trong lòng, sải bước đi về phía trước.
Một lát sau, y đi tới trước mặt Lý Hạo, mà Lý Hạo đã nhìn thấy Hồng Ảnh nhanh chóng biến mất.
Lý Hạo trong lòng khẽ động, nó không muốn tiếp xúc trực diện với Lưu Long sao?
Nó sợ hãi, hay nó cảm thấy không cần thiết?
Lưu Long dường như cảm giác được điều gì, bỗng nhiên nhìn về một hướng, trong ánh mắt hiện lên đầy sát khí. Hồi lâu, cho đến khi Hồng Ảnh hoàn toàn biến mất, giọng điệu Lưu Long có chút lạnh lùng, trầm giọng nói: "Có chút ý tứ....Thật đáng tiếc!”
“Đáng tiếc?”
Lý Hạo khó hiểu.
Lưu Long ngưng mi, lãnh đạm nói: "Đáng tiếc ta không phải Đấu Thiên! Hình như là một loại năng lượng tinh thần... Phá Bách có thế, Đấu Thiên có thần! Trách không được nó lớn mật như vậy, lấy thế của ta không cách nào dò xét được đối phương... Điều đó có nghĩa là có lẽ chỉ có Đấu Thiên mới có thể dựa vào thần ý để khóa chặt đối phương!”
Dứt lời, y khịt mũi: "Đủ kiêu ngạo!”
Cũng có lý do và thực lực để kiểu ngạo.
Y cảm nhận được, nhưng không thể khóa chặt nó. Gặp phải một tồn tại như vậy cũng là một thử thách lớn với Lưu Long, rất khó đối phó, thậm chí có thể ngã xuống.
Nhưng ánh mắt Lý Hạo hơi thay đổi.
Thế, thần!
Cái này lão sư cũng đã nói tới.
Đấu Thiên có Thần!
Thần, có thể nhìn thấy Hồng Ảnh không?
Hay là nói cũng không nhìn thấy nhưng có thể khóa vị trí của đối phương?
Chuyến đi này không lỗ!
Hồng Ảnh không để Lưu Long vào mắt, cảm thấy Lưu Long nhìn không thấy cũng không quan tâm lắm, nhưng Lý Hạo lại lấy được một tin tức quan trọng ở đây.
Năng lượng tinh thần!
Thần Ý của Đấu Thiên có thể khóa chặt nó!
Lúc này, Lưu Long lại nhìn Lý Hạo, trầm mặc một hồi mở miệng nói: "Em cố ý đi ra chính là muốn đưa gã trong bóng tối ra cho tôi quan sát hả?
“Vâng!”
Lý Hạo gật đầu.
Đương nhiên, đây thật ra không phải là mục đích chính, hắn chỉ muốn thử xem Lưu Long có thể nhìn thấy mình tiếp xúc với Hồng Ảnh hay không, hiện tại xem ra võ đạo không được, siêu năng cũng chưa chắc có thể.
Nhưng Lý Hạo biết một chút, đao và kiếm thì có thể làm được!
Đúng vậy, mặt dây chuyền ngọc và thạch đao trong ngực vừa rồi đều mơ hồ có bộc phát chút năng lượng, nhưng bị Lý Hạo đè xuống, hắn chống lại ý muốn lấy chúng ra, chỉ là không dùng tới.
Lưu Long không nói gì, ánh mắt lại nhìn về phía đoản kiếm trong tay Lý Hạo, ánh mắt lóe lên, hơi lãnh đạm nói: "Biết người biết ta, tuy rằng lần này cậu có chút mạo hiểm nhưng cũng làm cho ta hiểu rõ nguy hiểm hơn..."
Y suy nghĩ một phen lại nói: "Liên quan đến cấp độ tinh thần... Có lẽ lần này thực sự có một số rắc rối! Nó thậm chí có thể là tồn tại mạnh như Đấu Thiên..."
Thực tế Đấu Thiên cũng không nhất định là không thể địch nổi.
Mấu chốt là ngươi không nhìn thấy nó.
Dứt lời, y biến mất tại chỗ.
Có lẽ phải thay đổi kế hoạch một chút.
Chuyến đi lần này của Lý Hạo là một chuyện tốt, khiến y hiểu rõ đối phương hơn.
Trước đó, y cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để giao chiến với cường giả cấp Đấu Thiên hay Nhật Diệu. Mặc dù y chỉ là Phá Bách nhưng đừng quên nơi này là sân nhà của y.
Y thậm chí còn đặt rất nhiều thuốc nổ ở nhà kho bên kia.
Chỉ là không thể nhìn thấy cường giả Đấu Thiên, y cần có sự chuẩn bị hoàn hảo hơn và lên kế hoạch tìm cách giải quyết rắc rối này.
.......
Dưới ánh trăng.
Lý Hạo siết chặt vạt áo, nhưng Lưu Long không nói sẽ từ bỏ, có nghĩa là y vẫn đang nghĩ biện pháp.
Đó là chuyện tốt, Lưu Long vẫn không sợ hãi mà lùi bước.
"Đấu Thiên... Cấp độ tinh thần! “
Nhớ kỹ những điều này, Lý Hạo này tiếp tục đi về phía trước, lần này Hồng Ảnh không xuất hiện nữa.
Chẳng bao lâu, đã đến Cổ Viện.
Không cần tiến vào từ cửa chính, hiện tại thân thủ Lý Hạo đã đủ nhanh nhẹn, trực tiếp đạp hai chân phóng qua tường, tiến vào bên trong Cổ Viện.
An ninh của Cổ Viện thì không sao, nhưng đó chỉ là đối với người bình thường, hơn nữa Lý Hạo cũng là võ sư Trảm Thập, nên tránh vấn đề an ninh chung cũng không thành vấn đề.
......
Bên ngoài tiểu viện.
Hồ Hạo đang âm thầm thủ vệ, hơi nhíu mày nhìn về một hướng.
Bên cạnh y, Lý Mộng vốn bị thương không nhẹ, giờ phút này sắc mặt trắng bệch cũng ở chỗ này chờ, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Lý Hạo mang theo một chút khó hiểu cùng tức giận, thấp giọng nói: "Sao hắn lại tới đây nữa?"
Đến thường xuyên thật!
“Đừng để ý!”
Hồ Hạo nói một tiếng, khi trưa mới chịu thiệt, hiện tại đừng nói nữa, tới thì tới.
Trong lúc hai người đang nói chuyện, Lý Hạo trực tiếp tiến vào tiểu viện.
Lần này, không ai ngăn cản.
.......
Viên gia.
Tiểu viện rất yên tĩnh, Viên Thạc không ở trong sân, và lão cũng sẽ không phơi trăng ở đây vào ban đêm.
Cửa nhà chính tự động mở khi trời không có gió.
Trong phòng khách, Viên Thạc có thể vừa mới tu luyện xong, vừa thăng cấp Đấu Thiên, lão còn đang vững chắc cảnh giới.
Tóc đã nhuộm trắng, trên mặt cũng xuất hiện lại những nếp nhăn, không khác gì lúc trước, không giống như Lý Hạo từng thấy trước đó, giống như một ông chú trung niên 40 tuổi.
"Lão sư!"
Viên Thạc gật đầu, liếc nhìn hắn một cái, đột nhiên cau mày, nhỏ giọng nói: "Bị người ta theo dõi sao? "
“ Vâng ạ."
Viên Thạc nhìn hắn, một mực cau mày, sau đó có chút nặng nề nói: "Có chút dấu vết thần ý... Em đang bị khóa lại rồi! "
"Cái gì?"
Lý Hạo hoàn toàn không hiểu.
Viên Thạc giải thích: "Đấu Thiên Tinh Thần! Nếu lúc trước thầy còn không có biện pháp phát hiện, nhưng hiện tại... Thầy có thể cảm nhận được trên người em hình như bị người ta lưu lại một ít dấu vết thần ý... Hơn nữa thời gian không dài, có thể chính là vừa rồi ngươi gặp được hung thủ?“
Lý Hạo gật đầu: "Gặp rồi! Đội trưởng Lưu cũng đi theo, nhưng không phát hiện ra. Ông ta còn nói có thể liên quan đến cấp độ tinh thần! “
“Quả nhiên khó chơi!”