Đưa thạch đao ra, tâm tình của Lý Hạo bình tĩnh hơn không ít.
Nên làm, hắn cũng đã làm rồi.
Bây giờ hắn, cũng chỉ có thể làm được một bước này mà thôi, về phần Tuần Dạ Nhân bên kia, thì phải xem Lưu Long an bài như thế nào, sự tồn tại của Vương Minh, Lý Hạo cũng đã nói cho Lưu Long rồi, tình huống cụ thể thì Lý Hạo cũng không nắm rõ lắm, chắc hẳn so với hắn thì Lưu Long biết rõ hơn nên làm như thế nào.
"Khả năng tàng hình của Hồng Ảnh, hôm nay lão sư cùng với Lưu Long cũng đã biết rồi!"
Còn có cái gì vẫn chưa nói không?
Lý Hạo nghĩ lại một chút, a, còn một điều nữa chưa nói, ta có thể nhìn thấy. . . . . Nhưng mà cái này không còn quan trọng nữa.
Cũng không nhất thiết phải nói ra hết toàn bộ nội tình, hắn có thể nhìn thấy, không người nào hay biết, có lẽ cũng còn có chút tác dụng, nói rồi, cũng chưa chắc sẽ giúp được cái gì cho mọi người.
"Vài ngày tiếp theo đây, chính là thời gian để cho bản thân ta cố gắng tấn cấp!"
Hôm nay, đã không kịp tự cường, nếu không thì Lý Hạo càng muốn âm thầm tu luyện, sau đó tự mình động thủ tiêu diệt Hồng Ảnh.
Nhưng thời gian không không do hắn quyết định.
Có điều đã làm đến được bước này rồi, những cái mà hắn cần làm tiếp theo, rất đơn giản, cường đại bản thân.
Hắn đã tiến vào Trảm Thập cảnh, vẫn chưa được giao đấu với bất kỳ cường giả nào.
Cũng không có một trận đấu thực sự nào.
Một võ sư thế này, dựa theo lời lão sư đã nói, bộ dạng thì đẹp mắt, nhưng sự thật thì bản lĩnh thì chẳng ra làm sao, chạy thì nhanh hơn sơ với người khác một chút, khi đánh ra một cước thì làm đau hơn một chút.
. . .
Lại là một đêm yên bình.
Ngày 15 tháng 7.
Tuần Kiểm Ti, tầng hầm, căn cứ của tiểu đội Liệp Ma.
Hôm nay Lý Hạo đến rất sớm, cũng không có hứng thú cùng Vương Minh đi vòng quanh, cho nên mới trực tiếp đi đến đây.
Mới sáng sớm, Lý Hạo đã ở đây bắt đầu tu luyện Ngũ Cầm Thuật.
Ở đây, không cần lo lắng làm ồn đến bác gái lầu dưới rồi.
Quyền thuật, Trảo công, Hùng bắt, Hổ vồ. . . .
Lý Hạo cố gắng sử dụng tất cả Ngũ Cầm thuật.
Hổ, gấu, nai, vượn, điểu.
Hắn bắt đầu luyện, tư thế có chút khó coi, thậm chí dùng cả tay cả chân cùng lúc, có đôi khi sẽ trực tiếp nằm sấp trên mặt đất, như là dã thú, một nhảy đứng lên, lao nhanh tới.
Ở bên trong Ngũ Cầm Thuật, Điểu thuật là thứ khó luyện nhất.
Phi Điểu thuật, chú ý nhất chính là sự nhẹ nhàng của bản thân, đằng không bay lên, chủ yếu là ở chỗ mượn lực bay lên không, điểm này, điều này thật là không dễ dàng gì với một người mới như Lý Hạo, sau vài lần nhào bay, Lý Hạo đều trực tiếp rơi xuống mặt đất, rơi xuống rất nặng nề, còn không dùng tốt bằng Viên thuật.
Rơi xuống mấy lần, Lý Hạo dứt khoát từ bỏ Phi Điểu thuật, chuyên tâm tập luyện Viên thuật mà bản thân thành thạo nhất.
Lý Hạo đang hăng say tập luyện, thì có người đi vào.
Trần Kiên dáng người vô cùng cường tráng, vẫn còn chưa tỉnh ngủ hẳn, nhìn có một chút lương thiện, đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Lý Hạo, có hơi sững sờ, và một xíu kinh ngạc.
"Lý Hạo, sao ngươi lại tới sớm như thế?"
Tối qua y ngủ không được ngon, chứ nghĩ rằng sẽ là người đầu tiên đến đây, nhưng không ngờ là Lý Hạo còn đến sớm hơn cả y.
Về nhiệm vụ bảo vệ Lý Hạo, đã có lão đại lo, cho nên y cũng không cần phải quá lo lắng.
"Kiên ca!"
Lý Hạo hơi thở dốc, cười cười, bỗng nhiên nói: "Kiên ca, có hứng thú cùng ta luyện tập thêm không?"
"Hử?"
Trần Kiên có xíu ngạc nhiên, y cho rằng lần trước sau khi Lý Hạo bị tổn thất nặng, chỉ sợ là sẽ không còn dám cùng y giao thủ nữa, không thể ngờ tới tên tiểu tử này lại chủ động đề cập đến việc này.
Trần Kiên cười ngốc nói: "Cậu luyện cùng với tôi? Kỳ thật tôi tấn công không được tốt, chủ yếu là phòng thủ. . . Hay là như vầy, tôi phòng thủ là được rồi, không tấn công, giúp đỡ cho cậu luyện tập!"
Vẻ mặt của Lý Hạo rất vui, cứ như vậy Trần Kiên phòng thủ bồi luyện, có lẽ đó là đối thủ yêu thích nhất đối với người một mới như hắn .
Người sống và bia ngắm dù sao cũng không giống nhau.
Huống chi, đối phương lại là một võ sư có phòng ngự cực kỳ cường đại, có được Trần Kiên bồi luyện, so với việc bản thân tự luyện tập nhất định là mạnh hơn nhiều.
"Kiên ca, ngày hôm qua ta hấp thu Thần Bí Năng . . ."
"Không sao đâu!"
Trần Kiên cười ngây ngô, trong nội tâm thì không hề phàn nàn.
Ta biết rõ a!
Ngày hôm qua ngươi hấp thu 2 phương, đương nhiên ta biết rõ, mấu chốt là. . . Ngươi cũng biết ngươi chỉ mới hấp thu hôm qua, tác dụng của Thần Bí Năng, cũng không phải chỉ trong một ngày mà có thể hấp thu rồi tiêu hóa, mà là một quá trình tiêu hóa lâu dài.
Còn nữa, tuy Lý Hạo có chút nội tình trước đó, nhưng thật sự cũng không đến mức xuất xắc, so với người bình thường thì mạnh hơn một chút, kỳ thực ở phía trước mà là võ sư thật thụ. . . Chịu không nổi một kích!
Trần Kiên vẫn đang là thuẫn phòng, sao lại lo lắng cho Lý Hạo sẽ tự làm bị thương bản thân?
Lý Hạo ngừng tu luyện, vẻ mặt vui mừng: "Vậy. . . Vậy ta đây cũng không khách khí nữa, Kiên ca, mong được chỉ giáo!"
"Cậu cứ tùy tiện đánh, mặc dù tôi không đánh trả, nếu bất quá tôi sẽ tránh đi, đây cũng là bản năng phòng ngự cơ bản . . ."
“Hiểu rõ!"
Trên mặt Lý Hạo lộ rõ sự vui mừng, như vậy thì càng tốt.
Nếu không, chi bằng đi rèn sắt cho rồi.
Hai người cũng không nói thêm lời nào, Lý Hạo một cái Hổ vồ, tiếp đến là Hổ Đấu Thuật.
Đôi bàn tay như móng vuốt, tiến thẳng tới vòng tay của Trần Kiên, muốn đập tan hai tay phòng thủ.
Mặc dù Trần Kiên béo, nhưng động tác lại cực kỳ linh hoạt, cũng không cử động quá nhiều, nhẹ nhàng di chuyển bàn chân, tránh đi ba tấc.
Lý Hạo bắt hụt, không khí bị bắt lấy có tiếng kêu rên rỉ.
Trần Kiên vừa mới tránh đi, có chút giật mình, móng vuốt của hắn phá không?
Tiến bộ nhiều đến như vậy?
Mà chỉ trong nháy mắt, Lý Hạo không chút do dự, một trảo cũng không tiến công, mà thuận thế trực tiếp ngã xuống đất, tứ chi tiếp đất, hai chân đạp xuống, bộc phát như gấu nai, nai đi nhẹ nhàng linh hoạt, trạng thái thì thoải mái, nhưng mà tình cảnh lại khủng khiếp, gấu nai bộc phát sức mạnh, cũng cực kỳ cường đại!