Chương 85: [Dịch] Tinh Môn

Sơ thí ngưu đao (3)

Phiên bản dịch 7419 chữ

Theo như lời Vân Dao vừa nói, Lưu Long ánh mắt khẽ biến, ngau sau đó, nghĩ tới điều gì đó, bỗng nhiên cười lạnh một tiếng: "Đệ tử của Viên Thạc, quả thật là không tầm thường! Lão già này, võ sư đều sắp bị tiêu diệt sạch rồi, còn suốt ngày cất giấu che đậy, lại không muốn ra tay giúp đỡ các đồng đạo trong giới võ sư!"

Lúc này đây, y đang nghĩ tới Viên Thạc.

Viên Thạc chính là như vậy!

Mỗi lần hấp thu Thần Bí Năng xong, mọi người đều không cảm ứng được gì, giống như là lão ta đã hấp thu được toàn bộ rồi vậy.

Tuần Dạ Nhân cũng biết việc này, tất cả mọi người hoài nghi, Viên Thạc có một Dẫn Năng Nhập Thể Pháp siêu cường, nhưng đáng tiếc, Viên Thạc không nói, cũng không có người nào có thể bắt lão ta nói ra.

Trước kia, bọn họ cảm thấy có lẽ là bởi vì Viên Thạc quá mạnh nên mới không thể cảm nhận được.

Nhưng đến hôm nay, trên người của Lý Hạo, bên ngoài cơ thể, rõ ràng là cũng không thể cảm nhận Thần Bí Năng.

Đây là biểu hiện cho điều gì, Lưu Long thoáng cái đã hiểu rõ.

"Buổi chiều và buổi tối hôm qua, tiểu tử này đã đến chỗ của Viên Thạc hai lần. . . . Cũng không biết là vừa mới học được, hay là sớm đã học rồi, cùng với Viên Thạc bàn bạc, nghe nói Viên Thạc còn truyền cho hắn những bí thuật khác, ngay cả Tuần Dạ Nhân cũng không nể mặt, mà đánh bọn họ một trận đến trọng thương!"

Tin tức của Lưu Long cũng rất nhanh, chuyện của ngày hôm qua, hắn cũng nhận được tin tức.

Liễu Diễm thấp giọng nói: "Lão đại, Ý của ngươi là. . . Lý Hạo đã học được bí thuật của Viên lão?"

Bí thuật hấp thụ siêu cường?

Có lẽ đây là bí thuật mà tất cả mọi người đều áo ước rồi!

Theo lý mà nói, mang ngọc có tội*, Viên Thạc có bí thuật mạnh như vậy, chỉ sợ dù cho lão có là cổ văn minh hệ, thì cũng sẽ khiến cho vô số người chú ý đến, nhưng đến bây giờ Viên Thạc vẫn đang rất tốt, cũng không có giao ra bí thuật, bởi vậy có thể thấy được, lão tử này vẫn còn có chút thủ đoạn.

"Ừm!"

Lưu Long gật gật đầu, chỉ có thể suy nghĩ được nhiêu đây.

Y có chút hâm mộ, cũng có chút thấy Viên Thạc đáng ghét.

Kỳ thật y và Viên Thạc cũng được tính là người quen biết cũ, năm đó quan hệ giữ phụ thân y và Viên Thạc cũng được coi là bạn tốt, thậm chí khi còn bé y đã đi qua gặp Viên Thạc, hi vọng Viên Thạc có thể thu nhận y làm đồ đệ, kết quả là vẫn bị Viên Thạc cự tuyệt.

Theo như lời Viên Thạc nói, lão chỉ thích dạy người thông minh, cho dù là người thông minh có nhiều ý tưởng, cũng không nghe lời cho lắm, vậy cũng tốt hơn là dạy kẻ ngu ngốc!

Đây chẳng khác gì nói thẳng ra Lưu Long là người ngu rồi!

Cứ như vậy, Lưu Long khi còn bé đã kết thù với Viên Thạc rồi.

Hôm nay, trong giới võ sư, gần như là bị tiêu diệt sạch.

Lưu Long cố tình để cho giới võ sư ở trong Ngân Thành tạo cơ hội vực dậy, nhân lúc Tuần Dạ Nhân cũng không muốn đóng quân ở thành nhỏ, bảo vệ cho Ngân Thành, kết quả lão Viên Thạc này, cả đời tích trữ vô số, nhưng lại không muốn nhổ đi một cộng lông!

Đừng nói đến bí thuật siêu cường, lão tử này, ngay cả một quyển bí thuật tầm thường cũng không đồng ý giao ra!

Có đôi khi Lưu Long không cách nào hiểu nổi Viên Thạc!

Quan tâm làm gì chứ?

Những thứ đó, đối với Viên Thạc mà nói cũng không có tác dụng gì, nếu có thể giúp giới võ sư phát huy mạnh mẽ, không phải tốt hơn sao?

Ngân Thành quá nhỏ, cường giả lại quá ít, nếu có nhân tài xuất hiện, thì lão càng có được thể diện tốt hay sao?

Nhiều năm giảng đạo tại cổ viện Ngân Thành, Viên Thạc cũng không hề truyền đạt võ đạo, chỉ dạy sách, đây cũng là điểm khiến cho mọi người chỉ trích, nhiều năm qua, Viên Thạc thu nhận học sinh rất ít, có một số căn bản còn chưa từng học qua võ đạo.

Lý Hạo thì ngược lại, còn được học Ngũ Cầm Thuật, xem như số ít học viên được Viên Thạc truyền đạt cho võ thuật.

Nếu như mà Lý Hạo không tham gia vào tiểu đội Liệp Ma, có lẽ cũng chỉ luyện tập một cách bình thường để tăng cường cho cơ thể của chính mình, chỉ sợ đến cuối cùng cũng chẳng tu luyện ra được gì.

Mấy vị Liệp Ma nhân, lúc này cũng không nói thêm gì nữa.

Nhao nhao nhìn về phía bên kia.

Lý Hạo một mực tấn công!

Trần Kiên chủ yếu là phòng thủ, thỉnh thoảng cũng phản kích, hai người đánh nhau hết sức quyết liệt.

. . .

"Kiên ca, cẩn thận đó!"

Vào ngay lúc này, Lý Hạo hét to lên một tiếng, thu hút sự chú ý của Trần Kiên.

Sau một khắc, một tiếng Hổ gầm vang vọng khắp tầng hầm!

"Gầm!"

Mãnh Hổ gầm gừ!

Đương nhiên, Lý Hạo đã từng nhìn thấy hổ, nhưng chỉ nhìn thấy hổ ở trong lồng, chưa từng nhìn thấy mãnh hổ hoang dã thực sự, cũng chưa từng được nghe qua tiếng mãnh hổ gầm gừ.

Cho nên tiếng gào thét này, hoàn toàn không thể so sánh cùng Viên Thạc.

Viên Thạc là bậc thầy chân chính đã chiến đấu với mãnh hổ hoang dã.

Nếu so với Viên Thạc, đúng là mãnh hổ trong lồng có sự khác biệt, chúng thiếu đi sát khí, thiếu đi sự kinh sợ.

Nhưng tiếng hổ gầm đột ngột của Lý Hạo, lại khiến cho Trần Kiên có chút chấn động, màng tai rung rinh.

Đang trong lúc bị sốc, Lý Hạo giống như là gấu đen, hai tay kẹp chặt lấy Trần Kiên, dáng người béo to của Trần Kiên, to hơn cái đầu của Lý Hạo nhiều, cũng béo hơn nhiều, Trần Kiên càng giống gấu đen hơn.

Nhưng thời khác này, Lý hạo lại giống như là cây dương liễu, từ dưới mặt đất đột ngột mọc lên!

"Chết tiệt!"

Lý Hạo gầm lên một tiếng, sực mạnh toàn thân bộc phát, cũng đã dùng toàn bộ sức mạnh, dùng một tay kéo Trần Kiên ra, hai tay run lên, hất Trần Kiên văng ra xa!

Bùm!

Một tiếng nổ thật lớn vang lên, Trần Kiên trực tiếp đâm vào vách tường phía trên, trên vách tường còn để lại một vết rất rõ ràng, xi-măng trên vách tường từng chút từng chút rơi xuống mặt đất.

Trần Kiên có hơi xấu hổ vì bị đập, nhưng cũng không có bị thương tổn gì.

Chỉ là có chút sửng sốt cùng một chút bất ngời, nhìn về Lý Hạo với vẻ mặt khó tin.

"Hả!"

Lý Hạo mệt mỏi thở dốc, nhìn về phía Trần Kiên với vẻ mặt đầy bất ngờ.

Mẹ nó!

Đánh nhau hơn nửa ngày, ngoài trừ một ít vết máu trên hai cánh tay Trần Kiên, thì hầu như là chẳng bị hề hấn gì cả.

Đây có phải là con người không vậy?

Lý Hạo hắn, ống thép còn bị hắn đá cho đến gãy ra, kết quả là Trần Kiên cái rắm gì cũng không bị, cái này. . . Cái này cho dù có đánh cho tới sáng mai, chắc cũng không đánh không chết được y a!

Chỉ sợ chính bản thân mình đánh đến kiệt sức mà chết!

"Kiên ca lợi hại!"

Nhưng Trần Kiên lập tức mặt đỏ tới mang tai, y cảm thấy tên tiểu tử Lý Hạo này không thành thực, ngay lúc này chính là đang chế diễu y.

"Bộp bộp bộp!"

Ngay lúc này, bên ngoài cửa, có tiếng vỗ tay vang lên.

Liễu Diễm cười tươi như hoa, nụ cười rực rỡ, cả ánh mắt đều tỏa ra ánh sáng lên rồi, nhìn về phía Lý Hạo toàn thân mồ hôi nhễ nhại, sau một khắc, trong lúc Lý Hạo còn đang hơi thất thần, Liễu Diễm đã tiếng tới sát bên hắn, ôm chặt lấy cổ của Lý Hạo, lại dùng ngữ khí nhõng nhẽo cười nói: "Tiểu Hạo Hạo, thật là lợi hại a!"

". . ."

Lý Hạo bất động, bỗng nhúc nhích xoay đi, nhưng lại không thể thoát ra khỏi vị này.

Nơi chóp mũi, thoang thoáng có hương thơm truyền đến.

Lý Hạo vuốt vuốt cái mũi, có chút ngượng ngùng: "Liễu tỷ, thả ta ra trước đi!"

"Ơ, mắc cỡ rồi!"

Liễu Diễm cười đến run rẩy hết cả người, thay vì buông đôi tay ra, thì lại tiếng gần đến Lý Hạo thêm một chút, giọng điệu đầy ngọt ngào, "Tiểu Hạo Hạo, em hấp thu thần bí năng nhanh thật, có thể chỉ giáo chị một chút không?"

Lý Hạo ngượng ngùng đáp: "Liễu tỷ, để đệ hỏi lão sư xem sao, xem có thể truyền hay không, truyền rồi không biết có thanh lý môn hộ không nữa."

". . ."

Bạn đang đọc [Dịch] Tinh Môn của Lão Ưng Cật Tiểu Kê

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    253

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!